I keep writing this with a hope that one day I will meet you and show you how was life I have lived before you come.
Zany

14 thg 12, 2011
Những chuyển đoạn *
Nằm ăn mận. Đọc sách. Điện thoại bên cạnh cứ réo vang những tin nhắn. Đây đang là những ngày nhận rất nhiều tin nhắn, những lời hỏi thăm. Xúc động thì nhiều, cảm giác mình lúc nào cũng đc yêu thương, thấy thế giới này quả là nơi ấm áp để trú ngụ. Nhưng mình vẫn cố gắng giữ trái tim đc bình thản, đầu óc cũng căng bằng, để khi mình đi xa, khi chẳng còn đc những điều đang ngọt ngào tận hưởng như thế này nữa, cũng không bị chống chếnh và chai sạn cảm xúc.
Hqua đang nằm nhìn trần nhà trong màn đêm tối hù, chỉ độc mỗi chút ánh sáng vàng vọt từ góc bên phải bàn học em gái đang học bài, mình nghe thoang thoảng tiếng nhạc từ nhà ai. Nhắc rất nhiều đến BÌNH YÊN. Mình lẩm nhẩm, học thuộc ca từ, nhớ cả giai điệu, nghĩ bụng mai dậy sẽ nhắn tin cho cB nghe bài ấy. Thế mà sáng dậy đã chẳng còn nhớ gì, tức ơi là tức, đã vậy còn mơ 1 giấc mộng vớ vẩn kinh khủng.
Nghĩ lại chuyện giấc mơ, nhớ câu chuyện báo mộng của Nhật. Mình nhớ lúc nào cũng cười ha há sặc sụa đc khi nghe Nhật kể chuyện, mấy chuyện nhảm nhí hàng xóm chẳng liên quan. Nhật bảo dạo này mình nói ít đi, chắc là nghĩ nhiều. Cũng hay nhỉ. Chắc là vậy đấy đồ đầu đất. Hoặc cũng có thể do ấy nói nhiều quá át luôn cả phần tớ ehe Nói nhiều chính ra rất tốt cho sức khỏe, nhưng mà sẽ hại tai và não của ng khác nếu như nói dở nói vô duyên nhưng mà ấy rất có duyên (ngầm) nên thôi cứ yên tâm mà rót mật vào tai tớ hihi
Mình dạo này hay bị nhớ. Nhớ nhiều thứ và nhiều người. Chắc là do mùa đông đây mà. Mùa đông ẩm ướt và nhạy cảm của chúng ta. Mỗi sớm vẫn nằm trong chăn mà nghe rét mướt luồn nơi gan bàn chân, ấm áp là thế mà vẫn nhớ rằng trời mùa đông đang vẫy gọi ngoài kia, nơi những nỗi buồn chưa xa đc bao giờ. Mình nghĩ vậy. Mình không bao giờ nghĩ mùa đông vui vẻ, mùa xuân vui vẻ nghe thật có lí nhưng mà mùa đông vui vẻ thì không. Nhưng mà nếu cứ nghĩ thế thì thật thiệt thòi cho mùa đông. Chính ra mùa nào cũng đc quyền có những cảm xúc tốt, dù nhìn cái bầu trời tù mù âm u gió thổi vù vù sau đó mưa rơi ù ù nghe cũng não lòng thật đấy. Mình sẽ cố gắng nghĩ là mùa đông thật vui vẻ, khi mình đang nắm lấy tay ai đấy hoặc đang đứng thọc túi nhìn về biển xa khơi. Không có ai trên thế giới này không có quyền đc vui vẻ cả. Ừ, phải nhớ lấy điều đấy.
Dạo này mình còn hay có cảm giác không an toàn. Mình ghét nhất cảm giác đấy trong số vô số các cảm giác khác mà mình ghét haha nhưng mà thật ra chẳng ai có đc cảm giác an toàn tuyệt đối cả. Thế giới này có lẽ cũng đẹp xinh vì sự không an toàn chăng? Ai mà biết đc. Cái gì cũng có 2 mặt mà. Nhật bảo tại vì sắp đi xa nên nó thế. Mình thì không nghĩ vậy. Nhưng đã bảo rồi đấy, ai mà biết đc? Có khi nó là vậy chăng? Phức tạp nhỉ. Giờ mà đc rửa mặt rồi đọc truyện Mạng nhện của Charlotte xong đi ngủ thì hay hơn là ngồi nói về chuyện an toàn hay là không.
Hnay mẹ đã cho mình chọn ăn tết ở Hà Nội hay Đà Nẵng. Câu chuyện lần đầu tiên (k phải muôn thưở) vì mọi năm bao giờ cũng có sẵn câu trả lời là Hà Nội nên k việc gì phải hỏi. Nếu hỏi thì cũng vì k ai (dám) trả lời khác đi đáp án đấy. Giờ thì sao nhỉ? Mình đc quyền chọn. Suy đi tính lại thì mình vẫn chọn Hà Nội. Dù cB đang huhu kêu chán bên yahoo hay bạn bè nhăn mặt làm sầu thảm vì sẽ chia tay dài lắm (ăn tết xong mình kéo vali qua sing k như mọi năm bay về tung hô vs dân chúng). Nhưng mà mình quen mùi tết ở Hà Nội rồi. Đi xa, Hà Nội cũng sẽ làm mình nhớ quay nhớ quắt như Đà Nẵng thôi. Cái không khí ấy, cái mùi hương trầm ấy, cái dư vị ấy, những gương mặt ấy, đã đóng dấu những cái tết yêu dấu rồi. Mình nhớ ông bà nữa. Nói đến ông bà thì mình lại lôi cả Yên Bái ra nhớ nữa. Mình có làm 1 bài thơ về Yên Bái thì phải. Viết xong blog phải đi lục đọc lại mới đc.
Chuyện gì để dông dài nơi đây nữa nhỉ? Càng lớn càng thấy cuộc sống lắm điều, người lắm chuyện, mình cũng lắm mối (ý là mối lo), nên có nhiều thứ để nói lảm nhảm lắm. Nhưng mà khổ thay, mình đang bị ốm, nên mình sẽ nói ít 1 chút vậy. Đỡ khổ thân ng đọc và ng nghe hihi Dạo này thấy đời dù sao cũng đáng yêu vì có rất nhiều ng đáng yêu í kể ra cũng k hết thôi cứ biết đời xập xình yêu đương rất là hồng hào và mình thì miệng luôn cảm ơn trời vì đã cho những con người trên mức tuyệt vời như vậy xuống cho mình chutchut :*
Viết đến đây thì em Mập ở đâu trên yahoo xông vào buzz bắt mình đi viết thư. Em thật vớ vẩn đấy nhưng thôi vì tình xưa nghĩa cũ mình sẽ đi viết thư vậy. Ngày nhỏ 2 đứa chả viết cho nhau mấy kí thư tay hihi Kỉ niệm lúc nào cũng đẹp nhỉ dù trẻ con và ngố ngẩn. Thôi thì vào 1 đêm mưa rét mướt nghe đồn có sao băng của mùa đông, mình đặt bút vậy...ngày...tháng...năm...