I keep writing this with a hope that one day I will meet you and show you how was life I have lived before you come.
Zany

21 thg 12, 2011
10 ngày.
3 giờ sáng. Và mình vẫn không tài nào tóm đc giấc ngủ. Cứ nằm vắt tay lên trán và nhìn trần nhà, mặc dù cái trần nhà của mình không đc đẹp đẽ hoành tráng cho lắm. Ngày còn nhỏ, mình thường có 1 ước muốn kì lạ, đó là đc nằm ngủ dưới ánh sáng của những vì sao. Nhưng chẳng thể nằm giữa đường mà nhìn lên trời khuya, thế là dành dụm tiền, rồi ra cửa hàng văn phòng phẩm gần nhà, mua 1 túi những ngôi sao dạ quang, về hì hụi nhờ em gái giữ ghế trên gường, nhón gót mãi cùng vs cái cọc mùng làm trợ thủ, mới dính đc những ngôi sao lấp lánh ấy lên cái trần cao tít. Bây giờ thì, chỉ còn trơ lại 2,3 ngôi sao, còn lại đã rơi rụng theo thời gian hết. Nhưng mà ánh sáng ít ỏi ấy vẫn đủ sức soi sáng căn phòng, chẳng biết là thế hay là vì mình k ngủ đc, cứ mơ thấy ánh sáng ở khắp nơi k biết nữa? Ý nghĩ mình chỉ còn đc nằm đây vài ngày nữa thôi, chỉ nhìn đc cái trần nhà với những ngôi sao ấy một khoảng thời gian ngắn ngủi nữa thôi, làm mình buồn muốn khóc.
Ngoài trời thì đang mưa. Mưa cứ rào rào trong nỗi buồn bã âm ỉ của lòng người. Có những lúc, mình rất muốn nói với ai đấy là mình buồn. Nhưng lúc nào mình cũng là 1 đứa kiểm soát cảm xúc tốt và che giấu giỏi. Thực ra thì cũng có lúc Hiền từng bảo mình không giỏi, vì ánh mắt mình chẳng giấu nổi điều gì, niềm vui, nỗi buồn, sự cô độc hay sợ hãi. Mình cũng chẳng biết nữa, nhưng lúc này đây, tự dưng mình chẳng muốn giấu là mình đang buồn nữa. Bài hát Đừng xa nhau của Tuấn và Linh cứ day dứt trong đêm khuya.
Mình nghĩ mình không phải là 1 đứa không biết thể hiện tình cảm. Chỉ là, mình có cách thể hiện riêng. Rất riêng. Không phải ai cũng cảm nhận được, nhưng mình dẫu sao vẫn tin là, những gì đc truyền từ trái tim, nhất định sẽ được cảm nhận bằng trái tim. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Sâu hay nông, đậm hay nhạt, thời gian sẽ trả lời tất cả. Có cần phải khua chiêng đánh trống, ồn ào ầm ĩ không Anh ơi, khi những gì đẹp đẽ nhất trên thế gian này không thể nhìn thấy được bằng mắt, nghe đc bằng tai mà phải hiểu thấu bằng tất cả trái tim mình? Đôi khi, chỉ cần bước chậm lại một chút, nhìn sâu vào mắt nhau, sẽ hiểu được những rung động chân thành trong đáy mắt rất trong, đầy những chân thành dành cho Anh.
Tự dưng lại nghĩ đến Anh rồi. Thực ra mình cũng đã nói, nếu mà viết blog những ngày này, thì k thể tránh viết về anh. Vì cuộc sống của mình đang xoay quanh anh đấy thôi. Và mình thấy ấm lòng vì điều đấy, trong những ngày mùa Đông này. Đôi lúc nằm đọc lại những tin nhắn cũ, ở những tháng ngày còn xa xôi cách biệt mỗi đứa 1 nơi, lại cảm thấy những ngày tháng mình đang sống những ngày tuyệt vời nhất. Nhiều khi có những chuyện trẻ con và nhỏ nhặt làm mình muốn giận dỗi anh thật lâu, nhưng lại nghĩ, ôi, 30 ngày đánh đổi cho 4 tháng dài dằng dặc, có đáng không những vị trí cho hờn ghen buồn giận? Hơn 100 ngày xa nhau đã từng chỉ ao ước đc gặp nhau 1s thôi cũng k đc, vậy mà lúc ở gần nhau thì lại đẩy nhau ra xa. Cái bản ngã của mình cũng quan trọng thật đấy, nhưng thương yêu có trong tay mới là thứ đặc biệt cần gìn giữ. Mình không cần nghĩ nhiều nữa, không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ yêu thôi. Chỉ yêu thôi. Thời gian chẳng chờ ai đâu bao giờ.
Mưa mỗi lúc một to hơn. Và hôm nay đã là ngày 22 rồi.