I keep writing this with a hope that one day I will meet you and show you how was life I have lived before you come.
Zany

17 thg 12, 2011
Ngày 17.
Mình đang nằm ôm bụng và phát hiện chuyện yêu đương rất có liên quan đến việc đau ốm. Trc đây gặp mấy vụ rủ nhau cùng đau thật bí hiểm kì lạ. Có lần mình bị ngã xưng mông, nghe thật mắc cười, nhưng mà hôm sau lên nhăn nhó thì thầm kể với cBo, ai dè cBo trố mắt lên, cũng ngày đó buổi đó cBo lau nhà, hậu đậu thế nào tự trượt trên sàn thế là giờ cũng xoa xoa mông giống mình. 2 chị em bỏ qua cơn vô duyên mà cứ ôm mông nhau cười ha hả. Rồi 1 lần cB mò lên yahoo để stt đau răng quá, trong khi ấy mình cũng đang vừa tay trái chat nhoay nhoáy chat tay phải ôm má. Không biết mọc răng hay viêm nhiễm gì mà nhức dã man, ăn phải nhai lệch khổ kinh khủng. Thế là 2 chị em cùng nhau bay vào ca thán chửi rủa mấy cái răng. Nghĩ cũng thật trùng hợp. Rồi 2 tuần trc mình lăn ra đau ốm, sụt sịt, viêm họng, nhắn tin định bảo chị Nhím delay vụ chụp ảnh, ai dè chị cũng nhắn lại đang ốm luôn. Mấy ngày sau cùng hết ốm, rồi lại cùng ốm lại, lại cùng than thở trên fb. Thêm htrc Dz nhăn nhó qua điện thoại bị đau bụng, mình xoa xoa an ủi vài câu rồi kêu ca lại cái chuyện viêm họng khó chịu. Giờ viêm họng vừa mới dứt, mình lăn ngay ra đau bụng. Khổ k tả đc, mới lên buzz Dz bảo htrc mi đau bụng giờ đến ta nè, thì nó đã xông vào kể lể huhu sắp thi mà hết đau bụng giờ qua viêm họng, rát quá giờ phải làm sao. :|.
Hay những người yêu thương nhau thì luôn có 1 cái sợi dây liên kết nào đấy thật nhỉ, hoặc đơn giản chỉ là trùng hợp. Nhưng mà dù thế nào cũng thấy nó hay hay đáng yêu. Mình vẫn thích cách nghĩ của cBo ngày nào, Nga và chị thương nhau thế, nên đau là cùng đau luôn.
Nói thế thôi, chứ vẫn mong các bạn đang đau ốm hết đau ốm. Với cả cái vụ rủ rê nhau cùng bệnh tật này k diễn ra thêm nữa :( Mình nhanh hết âm ỉ lâm râm ở bụng, lên cơn đau vãi cả nước mắt. Dz nhanh hết viêm họng để t3 còn chém gió speaking ào ào.
Chưa ai khổ như mình. Thời gian còn ngắn chẳng tày gang, mà cứ hết cái này hết cái kia. Thêm bực mình vì thời tiết nữa. Ông trời ơi nắng lên mau mau để tôi còn phơi phóng giặt giũ ga nệm giường chiếu, đồ đạc. Bụng ơi nhanh hết đau để còn đi chơi bời, gặp gỡ thầy cô, bạn bè, những người cần gặp. Than vãn kêu ca năn nỉ cầu xin thế này có ai nghe thấy không, hay cũng chỉ 1 mình mình biết, 1 mình mình hay. Thật tội em cu rảnh và bạn kaze vì hẹn mãi mình k đc. Chán ghêêê!!!
2 ngày nữa mong là khỏe mạnh hoàn toàn. Trong những ngày lay lắt yếu đuối còi cọc, mình đã nằm dài liệt kê những việc mình cần làm trc khi đi xa. Nghe có vẻ to lớn và nghiêm trọng, nhưng thực ra toàn việc nhỏ bé giản dị thôi. Mình không khéo léo, cũng không giỏi giang, nhưng mình luôn cố gắng. Mình tin là cuộc sống này là 1 nơi rất công bằng, đời sẽ trả công xứng đáng cho những ai xứng đáng. Dù buồn, khổ, cô đơn, tủi hờn, nhưng cái gì cũng có giá của nó, phải vậy không? Dz từng vẽ cho mình cảnh mình ở Singapore, và mình chỉ biết cười thôi. Nếu cho sự thật có là vậy, thì cũng chẳng làm sao cả. Mình nhất định phải giống 1 túi trà, sống cuộc đời của 1 túi trà, bỏ vào lớp nước càng nóng, lại càng thơm sắc. Còn nỗi buồn, từ lâu mình đã quen rồi. Sự cô độc, Hiền từng nói mình luôn như thế. Anh bảo k hiểu sao có người sống với gia đình vẫn cảm thấy cô đơn. Nhưng có 1 sự thật, chỉ khi hiểu nhau ngta mới có thể xoa dịu sự cô đơn thẳm sâu trong tâm hồn của nhau. Gia đình, là người thương ta nhất, nhưng chưa chắc đã hiểu ta nhất. Ở đời, tìm đc người yêu mình không khó, nhưng có đc người hiểu mình thì thật là chuyện k giản đơn. Mình cũng chỉ mong sống 60 năm cuộc đời, tìm thấy 1 tâm hồn đồng điệu, thấu hiểu, bao dung và đầy yêu mến. Ước mơ quá đỗi bình thường, chắc ai đó đọc đến dòng này sẽ thốt lên như vậy. Nhưng tin đi, sẽ có một lúc nào đó bước đi 1 mình trên con đường dài dằng dặc, bạn sẽ cảm nhận đc sự cô đơn thực sự có nghĩa là gì.
Htrc em mình hỏi mình chị có sợ không. Mình bảo, chị không sợ. Mình không thích nói dối nhưng mà đôi lúc, đó là cách tốt nhất để trấn an mọi người, và hơn cả, để tự trấn an mình.
13 ngày nữa. Những người xung quanh vẫn đang bình thường tận hưởng cuộc sống của họ. Chỉ có mình như có lửa đốt ở trong lòng.