Mình phải công nhận trên đời này có lắm mối nhân duyên kì lạ. Và cả những điều trùng hợp không ngờ khó lí giải. Như chuyện mình cứ luôn gặp đi gặp lại một người không quen biết. Hồi thi đại học xong, 2 năm trc, mình đi chụp ảnh vs bạn ở đường Bạch Đằng. Mình đứng chụp cho lũ bạn lố nhố xong thì phát hiện ở ngay phía sau, có 1 người đàn ông ngồi chống cằm nhìn hoài ra bờ sông, bên cạnh là chai rượu. Mặt thẫn thờ, k có vẻ gì là để ý đến xung quanh, thế gian này như chỉ còn ông ấy cùng chai rượu và sự cô độc. Mình mới thấy tò mò hay hay và giơ máy chụp lại hình ảnh ấy. 2 năm sau, mình lại cứ đụng mặt một người lạ ở 1 quán cafe quen. Mình có thói quen đến vào giờ trưa, khi quán vắng khách nhất để thưởng thức trọn vẹn cái không gian yên tĩnh ấm áp, và luôn ngồi góc phải. Người ấy lại luôn ngồi góc trái, và cũng thường đến giờ trưa. Mình chỉ để ý thế, nhưng không chú ý gì nhiều. Mãi cho đến khi 1 lần đến quán, bị giành mất chỗ, thế là phải ngồi bàn gần bên cạnh bàn người lạ ấy. Và một cảm giác gì đó rất lạ đến với mình khi nhìn con người đấy ở góc độ nghiêng. Lại là một cảm giác về sự cô độc của con người. Mình lại giơ máy lên và bấm. Cũng chẳng nghĩ gì nhiều nhặn, bẵng đến lúc về nhà, đưa thẻ nhớ vào laptop, nhìn ngắm bức ảnh và nhận ra mơ hồ sự thân quen, cái hình ảnh người đàn ông chụp nghiêng cùng chai rượu ùa đến, mình giật mình lục tung cái folder cũ để tìm và bồi hồi nhận ra 2 ảnh đó là 1 con người. Cái giật mình về 1 sự trùng hợp đầy duyên ngộ.
Một thời gian sau, quán cafe đông dần và cũng chẳng còn giữ đc nét cũ của nó. Mình không đến nữa. Mình bắt đầu dành thời gian học ielts và đến trung tâm luyện thi. Lại 1 lần nữa bất ngờ vì trong 1 tiết Speaking thực tế, người lạ quen thuộc ấy bước vào lớp và là teacher hôm đó. Đặc biệt, khi người ấy hỏi tên mình, mình đáp Tuyết Nga, nhưng chưa kịp spell thì ông đã viết tên mình ra giấy đúng tiếng việt rất chuẩn. Cuối giờ, mình hỏi và đc biết Joern là người Đức, thêm một sự thật thú vị dễ thương. Sau đấy, mình không học trung tâm nữa và cũng nghĩ là sẽ không bao giờ gặp lại Joern nữa. Nhưng thật chẳng lâu sau, mình liên tục đụng mặt Joern, quán cafe lạ lẫm mới vào hay cái nhà sách khá quen thuộc...gặp nhau nhiều đến nỗi, mỗi lần gặp Joern là mình lại nhe răng ra cười nham nhở, méo xệch. Dz bảo tao nghi ngờ cuộc đời mày có gì dính đến ông ấy rồi =DDD Mình không biết có dính gì thật không nhưng mà cái lương duyên giữa mình vs Joern thì mình không muốn cũng phải công nhận. Chẳng phải hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng còn gì!
Tối nay thì lại biết thêm 1 chuyện bất ngờ. Cũng không rõ có phải duyên số không. Cậu ấy là người từng bảo mình, dù ở đâu, làm gì, có còn nói chuyện vs nhau hay là không, thì đừng quên chúng ta luôn ở dưới cùng 1 bầu trời. Từ lâu rồi, chúng mình chẳng ai nói vs nhau câu gì. Trên đời này chắc có 2 loại người thuộc kiểu ít nói, một là không có gì để nói và hai là có quá nhiều thứ để nói. Mình và cậu ấy rơi vào loại thứ 2. Cuộc sống cứ thế lôi hai đứa đi hai con đường mỗi người đã chọn. Tết năm ngoái mình rời Đà Nẵng đi, thì cậu ấy lại từ Saigon bay về. Không hẹn mà gặp, chuyến bay cùng ngày. 3 ngày nữa, mình chào tạm biệt Đà Nẵng để đi vào Saigon, để từ Saigon lại quá cảnh sang Singapore, thì cậu từ Saigon quay về thành phố biển thân yêu. Lần này, chuyến bay cùng giờ cùng ngày. Những điều trùng hợp quá khó lí giải của cuộc đời. Mình và cậu lại cùng nhau dưới một bầu trời rồi, chúng ta đang rất gần nhau, chia sẻ một bầu trời. Chẳng biết cậu có cảm nhận thấy điều đó không? Chỉ gần nhau trong phút chốc ấy thôi, rồi lại xa nhau mãi mãi. Lần rời Đà Nẵng này của tớ sẽ lâu đấy cậu ạ. Hẳn cậu sẽ bất ngờ lắm khi nghe tin đấy. Cậu lúc nào cũng ít nói, và đôi lần tớ buồn vì cái sự ít nói ấy của cậu biết bao. Cậu từng bảo với tớ, cậu yêu Đà Nẵng, nhưng cậu phải xa nó thôi. Vậy thì lần này tuy tớ không nói gì với cậu, nhưng cũng hãy hiểu cho tớ, trong đời này, có những lúc ta phải chọn rời xa người mà ta yêu.
Và cái nhân duyên kì lạ nữa mà mình luôn muốn giấu, là chuyện người yêu mình. Sẵn dịp bàn về chữ duyên trong đời, thôi thì viết ra luôn. Cách đây không lâu, anh bật mí cho mình biết một sự thật là anh đã yêu mình từ cái nhìn đầu tiên. Mình há hốc mồm ngạc nhiên, hỏi đi hỏi lại không dứt, thật hả anh, thật hả anh. Nếu yêu chỉ đơn giản là cảm giác lạ lẫm ở lồng ngực, tim đập nhanh hơn và mắt ánh lên những tia nhìn thân quen k dứt, một cảm giác kì lạ một xúc cảm đặc biệt tràn đến ngay khi mới nhìn thấy nhau thì ai mà biết đc kể cả chúa là mình cũng đã yêu anh từ cái lần đầu tiên thấy anh cơ chứ! Nghe anh thú nhận mà mình bồi hồi vì xúc động, vì cái sự trùng hợp cảm xúc lạ kì trong tình yêu. Nhưng mà mình chẳng kể ra với anh, vì muốn giữ nó làm bí mật dễ thương của bản thân. Cả câu chuyện về lần đầu tiên gặp nhau cũng là một sự hài hước vui vẻ đáng xấu hổ của mình, nhưng cũng gợi mình suy nghĩ về mối nhân duyên. Thực sự là đáng ra chúng mình sẽ chẳng gặp được nhau rồi.
Ai mà biết đc cơ chứ, nhờ thế mà giờ lại có đc một con mèo lớn và cute nhưng còi lại còn lười ở bên cạnh yêu thương cong cớn. Mình là một đứa bạn gái không tốt đẹp gì còn nhạy cảm và ích kỉ, hay nổi cơn và phức tạp, khó chiều nhưng may anh lúc nào cũng ở bên cạnh đơn giản hóa vấn đề mỗi lúc mình lên cơn chướng và thích thổi phồng mọi chuyện, dù có bị đẩy ra hàng trăm lần thì vẫn cứ đưa tay ôm mình vào lòng, mình có bực mình cao giọng nói năng chẳng lọt tai thì anh vẫn dịu dàng xoa dịu ấm áp. Có những lúc mình lại lên cơn tức tối muốn hành động trẻ con vô lối, thì lại nghĩ đến anh và đến những người bạn gái của mình. Mình nghĩ đến những hành động anh đã làm cho mình, những điều nhỏ bé hạnh phúc giản dị sâu thẳm mà chúng mình đã trải qua, kể cả những tháng ngày xa nhau hay gần nhau. Mình nghĩ đến Dz, cô bạn gái bất hạnh trong tình yêu nhưng lúc nào cũng cư xử như 1 người cao thượng. Cô buzz hàng trăm cuộc bên khung chat không thành nhưng vẫn chờ, điện qua Trung quốc cả đêm không bắt máy vẫn gọi, người ấy tệ cô không trách, tình yêu nhạt cô vẫn tin, và lời hứa quay về không thành nhưng vẫn mong. Còn con rệp xấu xí lại còn bẩn tính thì sao nhỉ, hình như chưa bao giờ đạt đến cái ngưỡng hi sinh vì tình yêu. Chẳng hi sinh gì cả chỉ biết đòi hỏi. Hình như chat với anh chưa bao giờ phải dùng đến chức năng Buzz, vì thường anh sẽ rep lại ngay, mà nếu phải chờ lâu 1 tí sẽ có lí do để dỗi, rồi anh sẽ lo lắng mà làm lành. Cũng chẳng bao giờ điện qua hỏi thăm anh, mà toàn để anh chạy đi mua card điện về. Ở xa nhưng lúc nào cũng đc yêu và đc quan tâm, nhưng cứ tìm đc lí do để giận dỗi, chuyện bé như con kiến qua tâm trạng không tốt biến ngay đc thành con voi. Mà mình khi bực lên thì khỏi phải nói, cứ lôi bạn bè thân thiết ra mà hỏi, siêu đáng sợ :))))) Ôi, kể ra thêm chắc mình sẽ tự thấy ghét cái đứa bạn gái ỉ ôi là mình quá huhu Bởi vậy mới nói tình yêu quả là cần phải học, học cả đời chỉ 1 tiếng yêu thôi nhưng mình học mãi có xong đâu :)). Lúc nào cũng là học sinh hạng bét =(((( Dù sao thì mình cũng tự thấy may vì tính mình dớ dẩm xíu quẩy lại gặp được mèo moon cute khủng khiếpppp, 19 năm nay single là để đợi mình anh đấyyyy (nịnh tí =D). Yêu tất cả về người bạn trai nhẫn nại mỗi khi mình khó chiều, hòa bình mỗi khi mình đang lên cơn thích chiến tranh, tha thứ kể cả khi mình đanh đá quá đà =((, người bạn trai tâm lí k giận bạn gái nếu đang trong "thời kì khó ở", quan tâm chăm sóc khi mình ốm, cúi xuống mang giày cho mình khi mình bị đau chân, bạn trai mà còn thân với bạn gái thân của mình hơn cả mình nữa, xã hội phe phái giờ loạn hết rồi =((, bạn trai cute hay đáng yêu (đôi khi bị đáng yêu quá đà). Hi vọng trong năm mới rệp sẽ trở thành bạn gái cute đáng yêu (quá đà cũng đc!), để không bị bạn trai thắc mắc hỏi, em mà ngọt ngào thì trông thế nào nhỉ?. Buồn ghê, sao tôi dân Văn mà không mài đc tí lãng mạn nào ra xài cả. 2012, chúng ta sẽ chứng minh, rệp cũng biết ngọt ngào. Ngọt ngào theo cách của Rệp, ngọt giống kẹo Alpenliebe ấy :x (mà kẹo ấy dở quá hnay cho Dz hết cả rồi).
![]() |
Ôi, nụ cười nhạt "ngọt ngào"... :"> |