I keep writing this with a hope that one day I will meet you and show you how was life I have lived before you come.
Zany

11 thg 12, 2011
Bad.
Nhiều khi mình muốn khóc thật nhiều trc khi đi ngủ, để sáng dậy mắt híp tịt lại, k còn nhìn thấy đc những chuyện làm mình buồn và chướng mắt nữa.
Làm sao để ngủ? Làm sao để ngủ? Mình sợ cái đêm hôm ba mẹ nói về chuyện du học lại quay lại quá. Sợ lắm, cái cảm giác thức trắng đêm chỉ để khóc huhu. Nhưng mà nếu nằm đó mà khóc rồi sáng mai dậy mọi chuyện đâu lại vào đấy thì mình cũng cam lòng.
Lúc nào cũng chỉ biết nấp 1 góc mà khóc 1 mình. 20 ngày nữa phải sống tự lập rồi. Mình định sống thế nào với cái tính yếu đuối cố chấp này đây? Ở nhà, ba mẹ, bạn bè, hở thấy chuyện gì cũng hỏi han mình còn k học đc thói quen chia sẻ, qua kia chắc đúng chất tự kỉ luôn quá. Mình k quan tâm ai, cũng chả ai quan tâm mình. Chắc cũng chả ai thèm yêu thương đồ con rệp này đâu.
Ôi.
Lại quay về với chuyện khóc lóc vậy. Mình chẳng biết làm gì khác. Viết lách cũng chẳng biết viết gì nữa.