Zany

Zany

27 thg 3, 2011

I'm home. I'm home



Đang nằm lăn lê bò toài trên giường và ăn khoai nướng nónggggg hihu thích quá cơ. Cuối cùng con Ruốc cũng đã thất thểu xách va li về nhà sau 3 ngày hiên ngang hào hứng đi cắm trại. Mệt, cả tỉ thứ để mệt, bị mẹ so người như con mèo hen, tội nghiệp Spongebob ham vui bị mình xách đầu đi theo chơi, cuối cùng chả chơi đc gì lại còn bị đè nén cho nghẹt thở. Thôi em ơi cười lên nào về nhà rồi, tắm rửa xong sạch sẽ mát mẻ mình đi ngủ, ngủ khỏe xong mình vs em lại tàu lượn phố phường 1 phát, nhỉ.


3 ngày trại thành phố đã qua, cuối cùng cũng qua, có một tí vui, có nhiều tí buồn. Về đến nhà thì thấy thích nhất là đc quăng đồ đạc, xong quăng luôn bản thân lên giường nằm ngủ vùi. Ngủ dậy thấy lòng trống rỗng, lôi Spongebob đi tắm rồi lên viết blog, nghe nhạc linh tinh. Rồi Nhật điện về, thật đúng lúc vì đang mang áo I Phở, áo đôi vs Nhật hihi. Kể chuyện đi trại cho Nhật nghe, xong bị trêu lại, khổ quá. Nói chung thì thích trêu cứ trêu thôi, cứ hát *Đến phút cuối anh chợt nhận ra em, em là người anh yêu, trong suốt cuộc đời này* cho mình nghe là đccccc Nhật ơi :">


Thích nói lung tung ko chủ để nói chuyện trên trời dưới đất vs Nhật lắm ý, kiểu mình hay bị nói luyên thuyên, nói xong có khi chả biết mình vừa nói gì, nhưng mà Nhật hiểu, hiểu tất. Có 1 ng bạn như Nhật thật thích chết đi đc ý Nhật ơi. Hôm nay thì nói chuyện tình yêu vs Nhật. Càng củng cố quyết tâm hoàn thành truyện ngắn, cảm ơn bạn Nhật đã đề xuất cho mình 1 vài ý tưởng hay ho (tình cờ thôi nhưng mà kệ, cứ cảm ơn cho đời nó xơm hihi). Không buồn nữa, không đc buồn, không nên buồn, nhất định không buồn. Mình không buồn, có 1 người để yêu thương là hạnh phúc lắm rồi. Em thích anh nhiều chừng này, nhiều bằng quả đất, nhiều đến nỗi không cần đc anh thích lại. Một mình em sẽ thích đủ cả phần của anh. Em sẽ thích anh, một mình, phải, cứ như thế, đến khi chừng có thể...

Hoặc là đến khi anh chợt nhận ra em, em là người anh yêu, trong suốt cuộc đời này, dù là phút cuối, em sẽ đợi được...



Tình yêu của mình hay có màu buồn. Không biết có phải như cô từng nói, học sinh chuyên Văn luôn có 1 cái dớp như vậy, hay do ăn ở ông trời ghét nên phải tội. Dù thế nào đi nữa...



Đi trại xong thì mình đã có 1 trải nghiệm mới mẻ, đó là uống cafe vỉa hè lúc 1h sáng. Tận hưởng không gian về đêm của thành phố, đằng sau sự im lặng say sưa của bóng tối là 1 thế giới nhỏ bé rộn rã của những con người cùng khổ, kiếm sống mưu sinh như thân cò lặn lội ăn đêm... Ly cafe sữa đắng ngắt tan ra nơi đầu lưỡi, tôi nghe gió đêm lùa vào lòng...


Chợt nhớ đến buổi trại đầu, cùng các anh chị trong Liên chi ì ạch bưng những thùng đồ ăn đem tặng cho bác bán bánh bao, cô bán bắp, dì bán hàng rong, cả những người lao công và trông giữ xe...Mưa phùn tả tơi, lòng tôi dâng lên 1 nỗi thương cảm buồn bã. Mình bé nhỏ quá chăng giữa thế giới rộng lớn này. Tôi là ai mà cũng chẳng là ai. Khi mà tôi đang bận buồn rầu những chuyện không đâu trong cuộc sống thì ngoài kia, có người đang không có cái để ăn, ngoài kia, có người đội mưa đứng báng hàng, những trái bắp quắp queo, khổ sở như chính cuộc đời của họ...


Thế đấy, có những nỗi buồn cứ thế tràn ngập và xâm chiếm lòng bạn không lí do, để lại cho bạn những vệt cắt đau đớn và những vết thương không lành hẳn...



Rẽ sang chuyện vui và đổi nhạc cho đỡ buồn, vui là đội Cheer yêu dấu của CFL mình đã giật đc giải Nhì trong cuộc thi Cheerleading team, vui hơn nữa tuy nói ra thì thấy mình hơi xấu tính là Cheer Kinh tế chả đc giải gì hihi

Đi trại dài ngày, có nhiều niềm vui nữa, nhưng chắc là chưa đủ vui để cảm xúc tràn ra thành con chữ, nên thôi, cứ giữ trong lòng...


Hôm nay là Chủ Nhật. Cái Chủ Nhật cuối cùng của tháng 3. Tạm biệt nhé, tháng 3 xui xẻo kinh hoàng, phải vui vẻ và ăn mặc tinh tươm chào đón tháng 4 thôi. Nhanh quá, mùa hoa loa kèn lại sắp đến rồi.



Hôm nay, có 1 bạn chạy ra hỏi mình sao chụp ảnh ít cười...