
Cuối cùng cũng đã hết ngày, cuối cùng cũng đã cuối tuần, cuối cùng cũng đã xong thêm 1 tuần nữa của tháng 3. Ôi, chưa bao giờ mình lại mong ngày tháng trôi mau như vậy. Tháng 3 đến với những tâm trạng chẳng tốt đẹp gì, lại còn chất đầy chất đống công việc, tháng 3 cũng chẳng biết đối xử tử tế với mình gì cả, biết không, chỉ trong chưa đầy nửa tháng mình đã bị mất biết bao nhiêu là thứ quí giá, mà thứ quí giá nhất có lẽ là lòng tin, lòng tin của mình vào tính thiện của con người và lòng nhân nơi cuộc đời :)
Tháng 3 hư quá. Mình chỉ mong nói lời chia tay nhanh với tháng 3 thôi. Sao mà mệt mỏi cứ nối dài như thế này…
…
Hôm nay thì mệt kinh khủng, đúng cả về thể chất lẫn tinh thần. Mà nhiều khi, cái tinh thần nó lấn lướt cơ, làm tay chân ko mệt cũng tự dưng mệt theo. Thế đấy. Hỏi có chán không.
Sáng dậy sớm đi Tutor. Bảo đi thế chứ học trò tự mò đến nhà mình, nên mình cũng đỡ việc xe cộ đường sá. Dạy xong lại hộc tốc đi trông trả cháu (thằng cháu gọi mình bằng dì, nghịch phết nhưng mà đc cái thông minh vs yêu dã man, ước gì sau này con mình cũng xinh zai sáng láng như thế), giữa đường thì xe Click hâm đơ lăn quay ra hỏng, lên ga mãi chả đc, thế là đành gửi cháu ở quán ăn, lặc lè đẩy cái xe về, rồi lại hộc tốc chạy lên quán ăn bón xôi bón sữa cho cháu. Zời ơi là khổ, chưa có kinh nghiệm đối vs trẻ em, đến là khổ!!! Có lẽ cũng chưa thấy gì là khổ lắm nên cái di động lăn ra hết pin nốt cho nó đủ bộ. Điên tiết, lại phải chạy về nhà điện cho Dz kêu ca, may mà sau đấy Dz chịu chở mình đi lên trường. Yêu Dz lắm cơ, Dz và R là 2 ng bạn thân chim cu chim chích <3
Hôm nay đi tập Cheer như mọi ngày. Vẫn những suy nghĩ lỉnh kỉnh đeo bám, vẫn 1 vài tiếng thở dài ko thoát ra đc, khi buồn thì mình thường rất ít nói, có khi ko mở miệng lấy 1 câu. Bảo là lớn rồi thì nên thay đổi 1 chút nhỉ, học cách giấu nỗi buồn để ~ ng xung quanh khỏi bị ảnh hưởng bởi mình. Nói thế nhưng có làm đc đâu, ngoại trừ cái tính khi sinh ra đến giờ là buồn thì ko bao giờ nói mình buồn, ngoại trừ cái tính ko tâm sự kể lể thì cái thói quen khi buồn là mặt dài như cái bơm và ko chịu nói chuyện vẫn ko bỏ đc.
Chiều vẫn là cheer. Vẫn là mặt cái bơm và vẫn im lặng.
Tối đi dạy. Buồn ngủ kinh khủng. Cho học trò làm bài tập rồi lấy Lap ra chơi game câu cá bắt gà linh tinh mà cũng ko giết đc cơn buồn ngủ. Xong lấy Conan ra đọc cũng ko khá khẩm hơn. Đọc lại còn thấy đau đầu nữa mới khổ. Vất vưởng mãi thì cũng qua 1 tiếng rưỡi. Chào học trò rồi phóng thẳng vào nệm.
Đời nó đẹp ở những trái khoáy, nên là đến khi lên đc giường rồi thì mắt lại thao láo. Lại nằm nghĩ ngợi lung tung mất thời gian nên ngồi dậy học bài. Thật kinh khủng cái tính lười học, mở sách nào cũng thấy lạ lẫm, từ ngữ thì toàn thấy chả quen. Nhiều khi nghĩ mình thật tệ, đã ko giỏi cái gì rồi thì phải khôn hồn mà lo học chứ, cứ cái tính lười học từ nhỏ, đụng đến sách vở thì chạy biến, hồi bé còn thà chết chứ ko chịu đi học mẫu giáo cơ. Cuối cùng thì cũng có học Mẫu giáo đâu hihi mà vẫn lên lớp 1 vẫn vào ĐH đấy thôiiiiiiiiii
Zời ơiiiiiiiii mình lại lười rồiiiiiiii!!!
Tạm cất sách vở qua 1 bên (yên tâm, xem xong phim Như ý cát tường sẽ mở ra lại, hứa rồi), mở nhạc nghe I’m yours, nghêu ngao hát theo và type blog. Nghe I’m yours là có lí do, type blog thì chả có lí do, thích thì type thôi, mà cũng chưa nghĩ ra ý gì hay ho để type nên sẽ kể lể về cuộc nói chuyện ngày hnay vs bạn Dz. Chính ra 1 trong ~ điều vui vẻ của mình khi vào ĐH là quen và thân vs bạn Dz. Chúng mình thân nhau từ khi đi Quân sự, Dz bò qua giường mình ngủ, xong cứ chả ngủ mà nằm ôm nhau nói đủ thứ chuyện, toàn bị con Quỳnh quát bảo im nhưng mà cứ rúc rích cả đêm. Dz hợp với mình, vì Dz cũng thật thà và chơi hết lòng, như mình. Khi thân vs nhau thì chẳng tính toán thiệt hơn, cứ lôi hết gan ruột ra mà chơi vs nhau thôi. Dz vs mình nói chuyện cả ngày cũng ko hết chuyện, hiểu và thương nhau, lo lắng cho nhau, nhưng mà giống nhau cái bụng thì yêu nhau nhưng mà mồm cứ nói xấu khích đểu đối phương hihi
Dz vui thì mình cũng vui, Dz buồn thì mình cũng buồn. Thế cơ đấy con quỉ mũi tẹt mặt ngắn à…
Hnay thì nằm nói chuyện vs nhau, về người này, người kia. Nói xong thì thấy lòng buồn rũ rượi. Con người nhiều khi phũ vs nhau quá, Dz nhỉ. Chỉ quan tâm đến bản thân họ thôi, tìm đc ai chơi vs mình thật lòng khó nhỉ, bảo sao tìm đc ai yêu mình thật lòng đây. Con người, vì lợi ích cá nhân, có thể đá phăng cái tình cảm đi mà ko cần quan tâm đến cảm xúc suy nghĩ của người kia. Nói thẳng, ~ ng ích kỉ như thế, mình ko cần trong cuộc đời mình.
Hầy. Chuyện thì còn dài và nhạc thì còn chơi, nhưng mà mình thì hết hứng rồi. Thế đấy. Nói đến ~ chuyện buồn bực thì mình hay bị ức chế, chả buồn nói, chả thèm nói, cứ im lặng khinh bỉ và bỏ đi làm việc khác. Giờ mình muốn đi tắm, xong mình sẽ ăn 1 bát cơm mực xào ba quảng cáo khắp nhà nãy giờ mà mình từ chối vì ăn khuya sợ béo, dạo này toàn bị các anh chị và các bạn đội cheer chê béo, nhưng mà nghĩ lại rồi, ăn cơm mực của ba xong thì ba sẽ rất vui, làm người khác vui thì mình sẽ vui theo. Mà mình thì đang buồn, mình cần vui, mình cần làm mình vui.
Vì thế nên mình sẽ dừng blog ở đây và đi ăn cơm mực.