Zany

Zany

4 thg 3, 2011

Tháng3


Tôi không muốn nhuộm cho tháng 3 của mình màu buồn bởi những trang viết u hoài thấm đẫm tiếng thở dài chán nản. Tháng 3, tháng 3…tôi vẫn thường nhớ tháng 3 của những năm trc, đó là mùa nắng đẹp trong văn vắt ngoài cửa sổ, mùa thi học sinh giỏi thành phố đang vẫy gọi những trái tim say mê… Tháng 3 của những năm đã xa, những tiết học bồi dưỡng Văn tăng cường, những giọt mồ hôi trên trang sách, những cái mím môi đầy quyết tâm. Ôi những tháng 3 yêu đương điên cuồng với văn chương, tháng 3 miệt mài ước mơ, đi đâu rồi? Nhìn tôi đây này, tôi đang làm cái quái j ở đây vậy?

Tôi nghĩ rằng, mình sẽ ổn thôi mà. Cứ giấu nỗi niềm vào bản thân, rồi nó sẽ tự lãng quên đi, chỉ cần tôi cười lên, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Chỉ cần tôi cố gắng và cố gắng hơn nữa, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy mà.

Vậy mà tôi đã sai.

Tháng 3 dằn vặt tôi bởi ước mơ chưa tròn, tưởng sẽ nguội lạnh, nhưng cứ âm ỉ cháy. Tôi cảm thấy mình đương chông chênh như người say rượu, đường dài ở trc mắt, nhưng bước chân cứ lao đao. Tôi vẫn thầm nhớ về ngày xưa và ước, giá như bây giờ, ở đây, có cậu ấy nhìn tôi và thầm thì hỏi vì sao tôi buồn mà còn cười, nói rằng tôi ngốc lắm biết không, tôi ko giấu đc nỗi buồn trong ánh mắt đâu, cậu ấy nhìn đc đấy, nhìn đc tất. Tôi ước gì có cậu ấy ở đây, đưa cho tôi chai nước mật ong trộn bia hì hụi pha cả tối, áp vào má tôi: Mật ong đây, hãy cố lên!. Cậu ấy sẽ biết khi nào tôi buồn, cậu ấy sẽ tặng tôi những viên kẹo dâu như ngày xưa, cái ngày tôi đang ngồi học ở cửa sổ thì bỗng nhận đc viên kẹo ở đâu bắn lên, nhìn xuống thì thấy cậu giơ tay 2!, nụ cười sáng bừng…

Tôi không nghĩ rằng tôi đã đi xa những ngày đó quá như vậy…

Cứ mỗi lần tôi muốn bỏ cuộc, tôi lại càng buộc mình tiến về phía trước. Tôi tham gia vào đội dự án vs Nhật, nhưng nhóm bây giờ hầu như toàn người mới, điều đó còn làm tôi có chút hụt hẫng hơn. Khả năng nghe Tiếng Anh kém làm tôi chới với mỗi lần họp, những cách phát âm từ chuẩn lẫn ko chuẩn đều làm tôi toát mồ hôi. Nếu như trc kia, có lẽ sẽ có tiếng Jley đánh vần từng từ cho tôi, xong còn trêu tôi đang ăn vụng nếu như ko nghe tiếng tôi trong hộp thoại. Còn có Yukiko dễ thương vô cùng, hướng dẫn cho tôi về thời trang của thế giới, lại còn tặng tôi 1 cái quạt Nhật Bản nhân dịp sinh nhật. Giờ thì đội mới này công nhận làm ăn nghiêm túc, qui củ hơn hẳn, nhưng tạo 1 áp lực nặng nề lên người tôi. Tôi bỗng dưng thấy mình nhạy cảm và dễ tổn thương vô cùng, khi tôi có thể thút thít hay òa khóc ngay lên đc nếu có ai đó nặng lời mà chỉ trích tôi thậm tệ. Những con người lạnh lùng chỉ đặt kết quả lên hàng đầu, tôi không thể kết bạn vs bất cứ ai khi hết h đàm thoại chỉ còn nghe tiếng cạch vô hồn, ko phải tiếng Bye bye Russieeeeeeee cutie rất vần của bạn bè.

Nhiều khi tôi cảm thấy cả thế giới đang chống lại mình. Tuổi 18 của tôi đang trôi qua những ngày khó khăn, rất khó khăn. Những công việc chẳng mang lại niềm vui thích, chỉ làm tôi ngày một tin rằng mình kém cỏi, những mối quan hệ nhạt toẹt, cười đấy, đi chơi đấy, vui vẻ đấy, nhưng chẳng biết đến phút cuối còn ai ở lại bên mình. Nhiều khi tôi ước giá mà mình sống hời hợt, để không phải đau lòng vì những điều chẳng mang ý nghĩa. Tôi lại quay về với căn bệnh xưa cũ của những năm 15,16 tuổi, bệnh sợ con người. Tôi đọc sách, nghe nhạc, viết truyện, làm thơ, chơi organ, học thổi Flute…tất cả đều 1 mình. Tôi chơi vs Spongebob, tôi trò chuyện vs Spongebob, tôi cảm thấy an toàn và bình yên.

Tôi mặc kệ ngta nhìn vào và bảo tôi không bình thường. Tôi ghét cái kiểu sống như những ng khác phải sống, rằng thì là mà số đông mới là đúng, là bình thường, ngược lại 1 chút là bị liệt ngay vào những kẻ bất bình thường.

Nhật bảo tôi rằng sống như thế không khác gì chạy trốn. Tôi không thích cái ý nghĩ đó, tôi phải tiến lên chứ. Nhật à, cậu hãy tin rằng tớ chỉ đang dừng lại, dừng lại nghỉ chân 1 chút thôi. Rồi tớ sẽ lại đứng dậy, sẽ lại đi tiếp con đường tớ đã chọn. Lâu lâu vẫn ngoái nhìn lại quá khứ, cũng chỉ 1 chút thôi, cậu đừng phiền lòng, nhớ về kỉ niệm để có thêm niềm tin bước tiếp. Những ngày này, cậu đừng lo cho tớ nhé, ngta sẽ không biết mình mạnh mẽ như thế nào nếu không gặp phải khó khăn. Đúng không?

Cậu cứ bước tiếp đi. Tớ sẽ đuổi kịp cậu. Nhanh thôi. Nhanh thôi.

Tôi có 2 cái áo, một màu trắng, một màu xanh lá, có in dòng chữ LIFE IS BEAUTIFUL. Mỗi khi buồn, tôi lại lôi chúng ra mặc, như một sự tự nhắc nhở, dẫu có thế nào thì cuộc sống vẫn luôn rất đẹp.

Và vì quan trọng là tôi vẫn đang còn sống.

Còn sống là còn tất cả.