
Rồi cũng có một buổi sáng rảnh rỗi ngồi gẩy gẩy tách cacao nóng trong một quán cf quen, ngoài đường thì trời đang cho mưa, chỉ mưa phùn thôi nhưng cũng đủ khiến ngta diện những chiếc áo khoác đủ sắc màu xúng xa xúng xính.
Lí do tôi xách lap ra café ngồi nhởn nhơ khoan thai như vậy trong khi đang sắp chết chìm bởi một núi công việc cũng là vì nhờ thằng bạn sửa giúp cái Lap dở hơi chập mạch này. Trong khi nó ngồi loay hoay vs máy tính, tôi uống cacao nóng và đọc Socrates in Love, cuốn sách tuyệt hay mà tôi cứ đọc đi đọc lại hoài hoài ko chán. Chính ra tôi rất có hứng vs văn học Nhật, tôi thích những câu chuyện ko đầu ko cuối, ko diễn biến gay cấn bởi những sự kiện, mà lôi cuốn ng ta ở ngòi bút khai thác tâm lí sắc sảo, tinh tế đến đau đớn. Tôi rất hay bị mệt bởi những tiểu thuyết tình cảm 3 xu, khai thác tâm lí hời hợt, đọc thì thấy cốt truyện gay cấn lắm nhưng mà đọc xong cũng chẳng đọng lại đc gì.
Yêu văn học Nhật, yêu phong cách thời trang Nhật Bổn bao nhiêu, tôi càng rơi nước mắt trc thảm hoa dữ dội ở Nhật bấy nhiêu. Japan, please don’t lose faith…
…
Giờ thì nó đã sửa xong lap và tôi chúi mũi vào viết blog. Dạo này Dz cảnh báo tôi suy nghĩ công việc in ít thôi kẻo stress. Tôi rất sợ stress vì khi stress tôi thường rơi vào tâm trạng ko-muốn-làm-việc-gì, mà việc đó thì thật là nguy hiểm. Tôi thuộc loại dễ bị stress, nhưng mà rồi qua cũng nhanh. Mỗi khi stress, tôi thường tìm đến các bạn thân yêu đương để phiếm chuyện. Lắng nghe họ nói chuyện, lắng nghe và chỉ lắng nghe thôi, thấy họ cười, hay chỉ đơn giản thấy họ ở đó thôi, sẽ khiến tâm trạng tôi khá hơn rất nhiều.
Hôm qua, tôi cũng có cuộc café phiếm chuyện vs Na và Dz, 2 cô gái tôi yêu đương vô cùng. Tối tập cheer lại đc ngồi bó gối ở hồ sen trong trường nói linh tinh vs Mạc Tyna. Tôi nhận ra đc càng lớn lên, tôi càng có 1 vài niềm vui kì lạ, như là niềm vui đc nghe người khác nói. Đó là 1 sự dễ chịu khoan khoái ko diễn tả đc. Nhưng tất nhiên là những người tôi yêu quí, còn vs những thể loại tôi ko ngửi đc, tôi ko thèm nói chuyện, và tôi càng lười nghe họ nói chuyện. Tôi thường sẽ tìm cách để kết thúc cuộc nói chuyện nhanh chóng một cách lịch sự nếu đó là mối quan hệ cần phải xã giao, và sẽ đơn giản là bỏ đi thậm chí khi họ đang nói, nếu ngay cả việc giữ xã giao cũng ko còn cần thiết trong mối quan hệ của chúng tôi.
Hnay tôi thử xịt loại nước hoa mới vào cổ tay. Xong hình như bị dị ứng ngứa hết cả tay. Nói về nước hoa mới nhớ, tôi chẳng bao giờ dùng nước hoa. Tôi thích mùi thơm, nhưng mùi thơm tự nhiên, hoặc ko thì cũng là của sữa tắm, dầu gội vương ra, tôi ko thích mùi ngai ngái hóa học của các loại nước hoa. Nhật bảo tôi dùng thử nước hoa đi, để đi xa, có thêm cái để nhớ. Nhật có một tính kì quặc là bị nhớ mùi của ng khác, hễ nhớ đến ai thì lại lôi nc hoa mùi đó ra xịt phòng cho đỡ nhớ ngta. Nhật cứ than phiền nhớ tôi thì ko biết làm thế nào, đành lôi sách ra ngửi (vì tôi có thói quen ngửi sách), nhưng sau khi bị đám bạn cùng phòng cười hô hố bảo hâm thì Nhật ko dám bắt chước tôi nữa. Haha. Vì thế cậu chàng bảo sẽ mua nước hoa I Love Love ở Pháp gửi về cho tôi, phần vì cậu thấy mùi thơm của nó hợp vs tôi. Hè này chắc tôi sẽ có I love love để dùng, haha, nhưng đó là chuyện của mùa hè, htrc tôi đã nhanh tay thử mua nc hoa Ice test trc để nếu ko hợp vs nc hoa, tôi sẽ bảo cậu bạn thân khỏi tốn tiền đổ vào cho 1 con bé nhà quê ko biết dùng nc hoa như tôi.
Và tôi chính là 1 con bé nhà quê xịn hẳn hoi mới xịt 1 tẹo vào cổ tay đã dị ứng ngứa bung hết cả lên :(
Hầy. Có lẽ tôi sẽ dừng viết ở đây để trò chuyện 1 chút vs Lu-I, cậu bạn từ mẫu giáo mà rất lâu tôi mới có dịp gần một lần.