Zany

Zany

12 thg 11, 2011

Thơ riêng dành cho Anh. :) *

   
                                         [ November. Only for My big lazy cute Cat :* ]

Em sẽ không kể gió nghe những ngày mình xa nhau
Về nỗi nhớ cứ cuộn lên trong đáy mắt
Những chờ mong, khao khát ngày gặp mặt
Được nắm bàn tay Anh, ấm áp như ngày nào

Em sẽ không kể gió nghe những xanh xao
Những buồn phiền, mệt mỏi của sự chờ đợi
Nỗi bất an, lo lắng cho một tương lai xa vợi
Nước mắt buồn trong đêm dài đơn côi

Trái tim em hướng về Anh nơi xa xôi
Thổn thức ngổn ngang trong vô vàn điều muốn nói
Nhưng Em phải làm sao cho khoảng cách này gần lại
Để những tâm sự này, không chỉ của riêng Em?

[ Rusnow ]


Em không giỏi giang, cũng chẳng có nhiều tài năng nổi bật. Chỉ có một thứ em đảm bảo mình giàu có bao la, là những cảm xúc trong lồng ngực. Nhưng em lại loay hoay chẳng biết cách nào bộc lộ, diễn tả cho những người yêu thương thấu hiểu. Em đã quen với sự kín đáo, thâm trầm, em chẳng quen với việc khoa trương, ồn ào, ầm ĩ, và tính cách đấy cũng thâm nhập vào chuyện tình cảm của em. Em muốn yêu một tình yêu sâu lắng, yên lặng, nhưng chân thành và dài lâu. Em sợ những mối tình nông cạn, hời hợt, những cảm xúc cẩu thả, nhưng thích đao to búa lớn, thích thể hiện, thích chót lưỡi đầu môi. Em cũng không thích kể lể chuyên của em cho người khác, em không muốn những ồn ào xô bồ. Bởi, những gì đẹp đẽ nhất là những thứ không thể nhìn bằng mắt, những gì ngọt ngào nhất không thể nghe bằng tai, và những gì quí giá nhất lại chẳng mua đc bằng tiền.


Những người đang yêu, thường mộng mơ với bao nhiêu câu chuyện bay bổng muốn chia sẻ. Em cũng vậy thôi, nhưng bao giờ cũng thế, em tự nhủ, giữ cái phần hạnh phúc nhất, hay ho nhất, cho riêng mình, thế là đủ. Ta còn mong gì hơn, những niềm vui đầy ăm ắp này, những tình cảm nồng nàn sâu sắc này, chỉ cần em hiểu, chỉ cần em trân quí, thế là đủ. Nhưng bỗng dưng anh ơi, trong một tối thứ bảy máu chảy về tim và trời thì kha khá đẹp đẽ thơm tho, em nghe một bài hát buồn bã, về nỗi cô đơn của 1 cô gái trong tình yêu xa, em nhớ Anh đến lạ, mặc dù thực ra cũng chẳng lạ gì, ngày nào em không nhớ anh, dù em đang ở đâu, miệt mài ở trường học đầy mùi sách vở giáo trình hay bên những người bạn thân thiết ôm đàn hát ca cười đùa. Tình yêu có thật nhiều cung bậc, đúng như anh từng nói, nhưng có lẽ yêu xa, những giai điệu cảm xúc lại còn nhiều hơn nghìn nghìn lần. Những câu chuyện mà chỉ có người đã từng trải qua yêu xa mới có thể cảm nhận, thấu hiểu. Nỗi buồn, sự cô đơn, tủi thân, những ngập ngừng, giận hờn, xa cách, nhớ mong, bất lực…Ai bảo yêu xa khổ lắm? Em thì thấy yêu xa là cực kì, cực kì, cực kì khổ.


Yêu xa cực kì khổ, những cũng cực kì vui. Em vui vì cuối cùng cũng đã tìm đc 1 người hợp với em đến thế. Như Dz từng bảo thì em yêu vs cưới sẽ muộn hơn người bình thường, vì em khác biệt so với nhiều người, để tìm một nửa gắn vào với em quả không dễ. Em chẳng biết Dz nói đúng không, nhưng em đang hạnh phúc từng ngày với một người đang ở rất xa nhưng lúc nào cũng làm em có cảm giác rất gần. Một người làm em thấy thích thú tìm hiểu, thích nghe anh nói chuyện, kể chuyện, từ chuyện này qua chuyện khác, chuyện cuộc đời, chuyện con người, nghe không biết chán. Nhiều khi quá mải mê nghe và quên mất nói, để anh nhắc nhở em nói gì đi chứ. Xong em lại bảo thôi em thích nghe hơn, thế là anh đc dịp thúc em nói, còn bảo em không đc lười nói, vì anh cũng thích nghe hơn thích nói, 2 đứa giống nhau cũng khổ, rồi lấy ai nói cho mà nghe, hay lại cứ ngồi nhìn nhau suốt. Haha.


Em vui vì lúc nào mình cũng nghĩ đến nhau, và luôn có thời gian dành cho nhau. Em vui vì chẳng bao giờ anh nói anh đang bận, anh chẳng thể dành thời gian cho em, dù đôi lúc, em tự biết, anh đang rất bận. Những cái project của anh, những áp lực sách vở học hành thi cử, anh lại còn tham gia nhiều câu lạc bộ, đội trưởng đội bóng rổ, tập võ... nhưng anh chẳng bao giờ nói với em là anh đang bận, đừng làm phiền anh, lúc nào anh cũng cố gắng dành thời gian cho em, em biết, và dù em có luyên thuyên thế nào, anh cũng bảo chẳng sao cả, chẳng phiền gì cả. Không phải lúc nào anh cũng có thời gian cho em, nhưng em trân trọng 1 điều rằng anh luôn có gắng hết mức có thể để có thời gian cho em.


Từ cái chuyện anh luôn cố gắng chia sẻ thời gian cho em, và tất nhiên, em cũng cố gắng đc trò chuyện, ở bên anh càng nhiều càng tốt, sản sinh ra những cái góp ý của bạn bè xung quanh, rằng đừng gặp nhau nhiều quá, đừng videochat, skype, yahoo suốt ngày, sẽ sớm chán nhau, và đưa cho em những ví dụ nhan nhản về các cặp vì bỗng dưng…thấy chán mà chia tay. Nhưng hình như, những cái chuẩn mực đấy, không áp dụng đc với tụi mình. Em với anh có thể chat chit cả sáng, trưa đi ngủ 1 chút, nhưng vẫn tranh thủ đeo headphone nói chuyện vs nhau, đến khi ngủ quên headphone vẫn còn trên tai, khi thức dậy yahoo vẫn sáng và vẫn vào luyên thuyên gì đấy, đến tối vẫn có thể bật videocall vừa chọc nhau cười vừa hấm háy các thể loại trò cute, thế mà khuya vẫn có thể thực hiện chương trình “Trò chuyện đêm khuya” qua điện thoại, với cái card khuyến mãi của anh, nhưng chẳng ai thấy chán cả. Đôi khi vẫn bực mình cái đường truyền in tơ nét dở hơi làm chất lượng webcam bị mờ, vẫn nổi điên vs cái card 1 phút trừ mất mấy đô làm chương trình “Trò chuyện đêm khuya” do anh làm emxi phải tạm hoãn. Em vui vì càng gần nhau, càng trò chuyện nhiều, mình lại càng thấy nhớ nhau, muốn đc ở gần nhau hơn, chia sẻ nhiều điều hơn, chẳng ai có mầm chán nản nảy mầm và len lỏi cả.


Em vui vì có người quan tâm em đến thế, đến nỗi con bạn thân phải thốt lên, sao anh ấy quan tâm mày từng điều nhỏ nhặt đến như vậy. Nó nói thế, vì anh hay nhắc em bỏ áo mưa trong cốp xe, đừng để ướt mưa, nhưng em vẫn cái tính hậu đậu hay quên, nên anh qua nhắc bạn thân của em nhắc em hộ anh. Anh quan tâm từng bữa ăn, giấc ngủ của em, anh phản đối ngay chuyện em muốn gầy đi, lúc nào cũng bảo mập đẹp dư cân dễ thương. Anh nhắc em lái xe cẩn thận, nếu uống thuốc có tác dụng phụ thì phải canh giờ mà uống, đừng để đến giờ lái xe đi học thì gà gật nguy hiểm. Anh nhắc em khẩu trang khi ra đường, áo khoác ấm khi trời gió và cả áo mưa khi trời không mưa. Anh lúc nào cũng lo cho việc học hành của em, nhiều khi bật video call mà em chống cằm muốn ngủ gật vì anh đang giảng giải chủ đề học tập, reading thì học như thế nào, cải thiện listening thì phải làm sao, giải đề bao nhiêu là vừa, tâm lí thi cử thế nào là tốt…bla..bla… Những lúc em than thở đau đầu, đau lưng anh còn bày cho em uống nước nhiều, em bảo sợ ma lắm k dám xuống nhà uống nước, anh bảo em cứ vừa đi vừa giữ điện thoại nói chuyện với anh cho đỡ sợ, anh bày em cách mát-xa đầu, gửi em những bài tập thể dục qua mạng, cổ vũ em đi tập yoga. Anh biết lúc nào em buồn, em k ổn, và ngồi hàng giờ nghe em kể lể, chuyện trường lớp, bạn bè, đến những chuyện khá vớ vẩn, anh đều lắng nghe và cho em những lời khuyên chân thành. Ngta vẫn bảo nhan nhản quanh em, yêu xa thì nên học cảm giác tủi thân cô đơn đi là vừa, vì chẳng thể quan tâm đến nhau như bình thường, nhưng em chẳng thấy đúng tí gì, em vẫn cảm nhận đc nỗi lo lắng của anh, mỗi lần anh nhìn em qua video, ánh mắt âu lo, hay anh đập bàn (tỏ vẻ) đau khổ khi em k tự lo cho bản thân mình, hay đơn giản, chỉ là giọng nói dịu dàng của anh qua điện thoại: em ơi, anh lo cho em lắm đấy. Những cái quan tâm nhỏ nhặt, giản dị của anh, đủ để xua tan cái cảm giác cô đơn khi xa nhau, dù một mình, nhưng làm gì, ở đâu, em vẫn tin rằng, em không hề cô đơn, vẫn có anh ở đấy, luôn dõi theo em, luôn quan tâm trìu mến và luôn lo lắng, chăm sóc cho em.


Giữa cuộc đời rộng lớn, bao la, và xô bồ này, em đi 1 mình đã quá lâu rồi. Thật may mắn khi giữa một biển người, ta có thể nhận ra nhau, và yêu thương nhau. Em chẳng cần gì nhiều, em chỉ cần một người hiểu em, và yêu thương em thật lòng, và em cũng đắp xây tình cảm sâu sắc chân thành như thế với họ. Gần 100 ngày xa nhau, mà em vẫn còn nhớ như in những cảm xúc khi còn gần bên anh, em nhớ lắm chẳng thể quên một người con trai lúc nào cũng nắm tay em khi đi trên đường. Có rất nhiều cách để thể hiện tình cảm, nhưng em trân trọng nhất là những cái nắm tay, đó không chỉ là lấp đầy chỗ trống giữa những ngón tay mà còn là một sự hòa quyện về mặt cảm xúc, thiêng liêng, khó tả. Rất nhiều người đàn ông biết cách hôn thuần thục, nhưng chẳng nhiều người nhớ nắm tay người con gái khi qua đường. Nhưng anh thì khác, bất kể đang đi trên phố, hay đang đứng trên tàu điện ngầm, tay anh vẫn chẳng rời tay em. Đôi lúc, anh lại buông ra để giở bản đồ, tìm hướng đi, rồi gấp lại, việc anh làm đầu tiên là tìm tay em, rồi dắt em đi. Em vẫn còn nhớ như in 1 khoảnh khắc, đó là lúc sau cả 1 ngày dài đi đường, đi tàu ngầm về, anh nhường em 1 ghế ngồi duy nhất còn trống, còn anh thì đứng. Anh mệt quá, nhắm mắt ngủ, nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay em. Khoảnh khắc đấy, em nắm chặt bàn tay anh rộng lớn, nhìn lên gương mặt thân thương, anh đang nhắm nghiền mắt dựa đầu vào cột tựa, mà bỗng dưng muốn khóc. Em cảm nhận đc cảm giác này thiêng liêng quá, lớn lao quá, mà cũng ấm áp quá, gần gụi thân thương quá.


Những điều nhỏ bé thôi, dịu dàng thôi, nhưng có sức lan tỏa mạnh mẽ, đến những địa tầng sâu nhất của trái tim, vào những địa hạt xa nhất của tình cảm, như là một câu nói em yêu anh của em thôi, anh bảo làm tim anh đập nhanh hơn biết chừng nào, em ơi. Cũng nhẹ nhàng chân thành như thế, nụ hôn đầu tiên của anh, là cái thơm nhẹ lên trán em, cũng làm em rộn ràng đến thế. Rồi như khi em kiễng chân thơm vội lên má anh, ngày rời sân bay Singapore để quay về Việt Nam, vẫn kịp nhìn thấy đôi mắt anh bỗng đỏ hoe vào giây phút ấy, đôi mắt ám ảnh em không nguôi, khi đã vào phòng chờ, khi ngồi trên máy bay, và đến tận sau này. Người ta có lẽ không nhớ nổi đã khiến bao nhiêu người mỉm cười, nhưng sẽ chẳng quên đc bao giờ những người đã rơi nước mắt vì mình.


Chỉ còn hơn 16 ngày nữa thôi, anh sẽ về. Em quay đầu và nhìn lại, không ngờ mình đã đi đc một đoạn đường dài như vậy, cùng nhau. Bạn bè em cũng có những cô gái phải yêu xa, và cũng k ít người đã bỏ cuộc, riêng em cũng hiểu, yêu xa là một trải nghiệm tốt nhất không nên có. Gần nhau như vậy, tình cảm còn có thể phai nhòa, huống gì cách xa 2 phương trời, bao nhiêu đổi khác, bao nhiêu cách trở, bao nhiêu lung lạc. Em vui vì mình sắp đi đc hết đoạn đường dài xa xôi khó khăn mà mình đang phải đi. Chỉ còn ít ngày nữa thôi, những cơn mưa tháng 11 trôi qua, tháng 12 mùa đông gõ cửa, anh cũng sẽ về. Anh sẽ về cùng với tháng 12 em yêu, vì anh là chàng trai tháng 12 mà. Trái tim em như đập mạnh hơn khi nghĩ đến niềm vui lớn lao đó. Rồi anh sẽ không phải đưa tay chạm vào cái máy tính và bảo nhớ em quá khi đang chat webcam, rồi em cũng không phải tự ủ ấm 2 bàn tay vào nhau xuýt xoa lạnh khi gió mùa tràn về thành phố, em sẽ lại đc nắm lấy bàn tay to lớn nhưng ấm áp, tin cậy ấy. Em sẽ không phải ôm Husky béo ú dụi dụi mỗi khi cần tìm chỗ an ủi, em nhớ cái cách anh làm em cười lắm rồi, nhưng k phải qua màn hình máy tính, qua điện thoại, mà anh đứng ngay đấy, trêu em xong chưa kịp cười sung sướng đã bị em làm mặt giận, rồi đc dịp chạy đi năn nỉ. Em giả vờ dỗi thôi, em giả vờ liếc ngang liếc xéo ra vẻ, em giả vờ rút tay khỏi tay anh vùng vằng đi 1 mình, em giả vờ đấy mà, anh trêu thêm vài câu nữa là giả vờ lạnh lùng bao nhiêu cũng cười toe toét, như hôm trc chat webcam, anh bảo 1..2..3 cười, thế là cười.


Những đứa bạn em bảo, sao em không update chuyện tình yêu tình báo cho tụi nó, một số người hỏi sao em không hay viết blog cho anh, thực ra là vì những điều hay ho đáng yêu nhất, em thích giữ cho riêng mình hơn. Em không phải là người hay chia sẻ, không phải bất cứ ai và không phải bất cứ thứ gì cũng đc chọn để chia sẻ, em nghĩ nhiều, em cảm nhận nhiều, nhưng em ít thích viết ra, nói ra, thể hiện ra. Nhưng hôm nay, vào một đêm tiết trời tháng mười một tuyệt đẹp, em cho dòng cảm xúc của mình chắp bút, những câu thơ em làm tuy còn vụng, những câu văn còn dông dài tối nghĩa, nhưng tất cả, là tình cảm phương xa và những niềm riêng lần đầu tiên đc bộc lộ, cho anh, và cho cả những người luôn quan tâm đến em, chuyện chúng ta. Thực ra, bạn bè và người thân yêu góp 1 phần sức mạnh không nhỏ khi em cảm thấy nhớ anh, buồn bã, cô độc…để em vượt qua đc những suy nghĩ tiêu cực, để tiếp tục tin và yêu, đến tận cùng. Có một điều em chưa bao giờ nói với anh, là em không chỉ yêu anh, mà còn rất khâm phục, ngưỡng mộ anh. Không phải chỉ vì anh giỏi, mà vì anh chưa bao giờ ngừng cố gắng vươn lên. Đôi khi, em cảm giác em và anh như long-lost soulmates have just found each other vậy. Mẹ từng bảo em cá tính khác người, lại khó tính, chẳng biết bao giờ mới có người hợp. Nhưng em nhìn thấy 1 phần của em trong anh, tất nhiên vẫn tồn tại những điểm khác (nguyên nhân của 1 vài cuộc hờn mát nhau đúng ko anh ehe). Dù sao thì, em vẫn tin, cần 1 chút giống nhau để nhận ra nhau, và 1 chút khác nhau để yêu nhau. Cuộc đời này còn dài, niềm vui có nhiều thì nỗi buồn cũng đầy, nhưng thật may mắn lắm thay, “đời mưa gió, em có nơi bình yên”



 [ nhac2.vietgiaitri.com/bai-hat/doi-mat-66043.vgt ]


7 billion people in the world, and he's the only one I want ♥