Zany

Zany

14 thg 11, 2011

Dòng đời rồi cuốn trôi.


Một buổi chiều trời như mùa xuân. Tháng 11 ơi, em dễ thương lắm đấy, có biết không? Tôi dắt xe ra khỏi nhà lúc 1h chiều, cảm thấy thời gian chẳng đóng vai trò gì đáng kể vào lúc này. Vẫn quần cộc, áo thun khỏe khoắn, giày thể thao, tôi túm gọn mớ tóc loăn xoăn chưa đc sấy khô kĩ càng cho lắm bằng dây chun mới vớ đc ở đâu đấy, khoác thêm cái balo quen thuộc, rồi chạy xe qua từng ngõ nhỏ, con đường. Người vẫn chưa khỏe hẳn sau cơn đau bụng hành hạ 2 đêm liền, tôi mua 1 hộp bánh ra biển ngồi ăn. Cái cảm giác thân quen lắm, lại ùa về, như là tìm đc bản thân đã đánh mất từ rất lâu rồi. Sự cô độc của những năm tôi 16 tuổi. Tôi đã từng yêu.

Tôi vừa bỏ từng vụn bánh vào miệng, vừa nghe Khúc yêu thương, bài hát cứ chạy đều đều theo chế độ repeat trong máy nghe nhạc. Dạo này nhiều tin nhắn hỏi thăm gửi đến, tôi nhận đc cả, đọc hết, nhưng chẳng rep một ai. Đôi khi, người ta chỉ đơn giản, là muốn ở 1 mình. Muốn đc 1 mình.


Giờ thì tôi đang bắt chéo chân, uống chocolate nóng ở 1 quán cf sách. Quán này vừa quen vừa lạ. Vẫn Khúc yêu thương. Và, vẫn một mình.

...
Ngẫm. Cậu ấy nói thật đúng. 3 năm rồi, câu nói ấy vẫn thật giá trị. "Cho dù cậu đang ở đâu, với ai, thì cậu vẫn là 1 đứa thích sự 1 mình. Và cậu vẫn luôn 1 mình đó thôi..." - Còn 1 vế phía sau nữa, giọng nói buồn buồn ấy. Nhưng thôi, tớ sẽ giữ nó lại cho tớ, như chút gì để nhớ, cậu nhé. Bài hát cậu từng hát tặng tớ, vẫn đang đều đặn lướt qua.
Dòng đời rồi cuốn trôi, kỉ niệm rồi xa mãi, không trở lại. Chỉ còn trong giấc mơ mỗi đêm yêu thương tràn về. Lời ca vẫn hát ngày nào, từng phút, trao nhau tin yêu...