Zany

Zany

23 thg 11, 2011

Một buổi chiều ngồi đây.



Mình đang ngồi ở 1 chỗ cũng hơi hơi lí tưởng (có vẻ dài dòng, thôi cứ cho nó là lí tưởng) hehe Bên cạnh 1 cửa kính rộng (hình như ý tưởng ban đầu là kệ sách màu trắng, nhưng thu hết sách vào rồi, chỉ có 1 chậu hoa nhỏ yêu yêu nhìn thẳng ra đường phố). Ban đầu ngồi ở đây có cảm giác cô đơn 1 tí, nhưng mà thà thế còn hơn vác xác lên lầu 2, nơi tập trung những người là người. Mình tính đã ngại chốn đông chen, lại còn có vẻ toàn các em teen thôi. Mà mình sợ các em tuổi teen lắm, nhớ mấy hôm đi xem phim hay đi cafe sách (nói chung những nơi công cộng nhưng cũng cần chút âm thanh lắng đọng) vô phước mà ngồi cạnh các em thì cứ gọi là đi tong luôn cảm xúc ngày hôm đấy, nói chuyện bỗ bã rào rào, như chốn k người, phát ngôn thì lung ta lung tung, bực hết cả mình! Hừm, kể ra thấy có vẻ mình là bà già khó tính thế hệ sau đi phán xét khó chịu về thế hệ trc ghê! Nhưng mà quả thực các em nhỏ bi giờ thiếu ý thức lắm ý. Âu cũng là căn bệnh trầm kha của xã hội và giáo dục hiện đại, ờ mà thôi, mình phải quay lại ý ban đầu của mình, nói tiếp thì mình sẽ luyên thuyên về xã hội mới chả giáo dục nghe có sợ ko cơ chứ! :))


Quay lại cái chỗ lí tưởng của mình. Vì sao gọi nó là lí tưởng? Thứ nhất và cũng dễ đoán ra nhất, nó ở trong góc! Hehe, mình đi đâu cũng nhìn quanh 4 góc trc, ấm nhất đẹp nhất là lăn thân vào thôi. Một phần lí do của cái tên rệp đấy mà! Thứ 2 cũng hơi dễ suy luận, là cạnh 1 cái gương lớn ơi là lớn, sạch nữa, làm cảm giác nhớ Phương Nam hồi ấy, nhớ ghê! Nhưng mà PNC đẹp hơn 1 chút, vì tầng 4 nhìn thành phố lung la lung linh, ở đây thì tầng trệt, k ngắm mây ngắm trời đc nhưng mà ngắm xe vs ngắm người thì vô tư luôn! Nhạc nhẽo ở đây thì hơi chán, nghe Thủy Tiên vs Đông Nhi 1 hồi rồi may quá, Maroon 5 đc bật lên cho mình nhún nhẩy (dù mỗi 1 bài là Makes me wonder), sau đó lại quay về mấy bài nhạc Việt sướt mướt thất tình. Mình lại đeo phone nghe nhạc của mình vậy. Album Mùa hè chiều thẳng đứng.



Hôm nay mình mang áo chuột Mickey học trò tặng, kẹp cái kẹp màu hồng lên tóc, nhìn rất xìtin nhí nhảnh. Mình chợt nhớ đến lời 1 bạn từng nói với mình trong 1 cái note của bạn trên facebook, cũng đã lâu rồi, rằng mỗi lần nhìn ấy, tớ lại thấy vui vui, hay hay, còn mỗi lần đọc những gì ấy viết, tớ lại thấy đời đẹp đẹp, tích cực lên nhiều lắm. Mình k muốn đem cái mặt panda gấu trúc và thân xác còm cõi xác xơ và những entry buồn bã tiêu cực làm ảnh hưởng đến tâm trạng ng khác nữa. Ít nhất là với một người, là thế. 


Mình cảm thấy dù chẳng có cái gì đáng để tự hào, nhưng mình vẫn thấy ấm áp sáng sủa một tí khi nghĩ về thế giới của mình, và cả bản thân mình nữa. Mình có đc thật nhiều thương quí, thật nhiều quan tâm. Thế là đủ rồi. Chẳng phải ngta cũng bảo, con người sinh ra k phải để biến mất đi, mà là để ghi dấu vào lòng ai đó sao? Lúc mình vui hay khi mình buồn, mình luôn có người để chia sẻ. Mình luôn có những đứa bạn gọi là có mặt, và sẵn sàng quên đi thế giới để làm trò lố, khùng khùng điên điên dở hơi vs mình. Mình có những người dù cách xa ngàn dặm vẫn nguyên vẹn tình thương, vẫn lo cho mình từng chút một. Mỗi sáng mình vẫn nhận đc tin nhắn chúc ngày mới của ai đó, mỗi tối vẫn đc rúc chăn mà tí tách nhắn tin, những câu chuyện k đầu cuối mà cũng giữa chừng câu chuyện mình ngủ quên mất! Có những đêm khuya, đứng một mình nơi đầu gió, mình cảm thấy thế giới này quá rộng lớn, mà mình lại bé nhỏ biết bao, nhưng mình chẳng cô đơn, vì trong tay mình có thật nhiều thương yêu. Ngôi sao trên trời kia, em hãy tự tin mà tỏa sáng, biết đâu, ánh sáng của em lại là niềm vui của những con người cô độc dưới trái đất này!


Thời gian trôi nhanh quá. 19 tuổi, mình trải qua thật nhiều câu chuyện vui buồn, và còn cả một tương lai đang chờ đợi phía trước. Nhưng mình không sợ đâu, việc gì mà phải sợ, khi bên cạnh mình vẫn có những bàn tay để nắm, những bờ vai để tựa vào? Ừ, mình k sợ đâu nhé! Bạn ơi, hôm nay thì cứ thẳng người mà bước thôi.


Tí nữa, lại có hẹn Mocha nóng với cậu ấy. Mình rất trân trọng những con người có tâm hồn, và càng ngày càng trân trọng giữa cuộc sống cứ mỗi lúc lại thêm xô bồ và tầm thường. Đọc những bài báo về căn bệnh vô cảm, bạn có thấy đáng sợ không? Mà cần gì to tát thế, cứ nhìn quanh những con người sống lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho mình, làm cho mình, thậm chí vì lợi ích của mình sẵn sàng đạp đổ người khác là biết. Giờ tìm người tốt đã khó, tìm đc 1 người biết rung động, biết xót xa lại còn khó hơn. Những tâm hồn nhạy cảm, yếu đuối, biết vui buồn cùng nhân thế, ôi, khó thay để tìm 1 sự đồng điệu!


Tìm hiểu ngành này, môn kia, lại cũng chỉ thấy học Văn là hợp nhất với mình. Có cái gì làm mình sung sướng đến đổ cả nước mắt như thế đâu cơ chứ.


Ráng chiều rồi này. Thôi thì trời bắt đầu trở lạnh, và sắp được nghe tiếng rao bánh bao bánh mì trên phố rồi đấy!