I keep writing this with a hope that one day I will meet you and show you how was life I have lived before you come.
Zany

26 thg 11, 2011
Pain is meant to wake me up.
Đêm qua, tôi nằm trong màn, hát Happy Birthday tặng em gái, dỗ dỗ cho nó ngủ say, rồi ụp mặt vào gối. Chưa bao giờ tôi có khao khát có 1 căn phòng riêng như lúc này, đó là những lúc tôi quá bất lực, tôi quá mệt mỏi vs việc tỏ ra mạnh mẽ, tôi muốn khóc òa lên nức nở. Nhưng tôi vẫn k dám, vẫn có cái gì đó trong tính cách của tôi nhủ rằng, k đc, k đc để em gái thấy chị nó là một đứa yếu đuối như thế, nhất là vào đúng sinh nhật của nó. Tuổi 15 của em mới chỉ qua đc vài phút thôi, em cần có niềm tin rằng cuộc đời đẹp, và mọi thứ sẽ là nụ cười. Lồng ngực tôi như căng lên, cắn răng, nhắm nghiền mắt, tôi cảm giác có 1 áp lực trong người, chỉ chực chờ đc giải phóng. Rồi trời mưa, mưa to như chưa bao giờ hơn thế, tôi chỉ chờ vậy, bật khóc, hòa cùng tiếng mưa rơi, chẳng ai phát hiện đc là tôi đang khóc.
Tôi là 1 đứa ghét việc khóc lóc. Tôi hiếm khi khóc, và rất giỏi giữ cho mình khỏi việc khóc lóc. Dù có đang buồn bã đến mấy, tôi vẫn có thể sản xuất ra 1 nụ cười dễ dàng hơn là những giọt nước mắt. Tôi càng sợ những cơn khóc dài, như thể vắt kiệt hết sinh khí của ngta, tôi sợ khóc lóc lâu dài mất thời gian và thui chột chí khí. Lúc nhỏ, khi buồn lắm, tôi mới ra 1 góc mà khóc, k để ai thấy, và cũng kết thúc nhanh. Tôi biết có nhiều thứ cần làm hơn là chỉ ngồi đó mà khóc. Vậy mà giờ đây, ham muốn lớn nhất của tôi là đc khóc. Vì tôi chẳng thấy mình có thể làm gì đc nữa rồi. Giải pháp k nằm trong tầm với của tôi, và mọi thứ xung quanh đang biến chuyển theo chiều hướng xấu nhất có thể. Tôi, k làm gì đc ngoài việc khóc. Vậy thì sao k để mình đc khóc 1 trận cho đã?
Tôi bằng lòng vs ý nghĩ đó. Thế là khóc. Mưa cứ càng lúc càng ào ạt và tôi cảm ơn mưa vì điều đó. 1 lúc lâu sau mắt híp tịt và cổ khô khốc, tôi quờ chút ánh sáng nơi chiếc điện thoại để tìm nước uống thì phát hiện đã 5h sáng. Có nghĩa tôi đã khóc đến gần 5 tiếng đồng hồ. Thật kinh khủng. Tôi nằm vắt tay lên trán, k ngờ khi tôi đang buồn bã nhất thì thời gian nhẫn tâm trôi thật lực như vậy. Và tôi nhớ ra, cuộc đời là thế, dòng chảy của nó có đợi chờ ai. Dù hôm nay bạn nghĩ đã là ngày cuối đời của bạn, thì ngày mai mặt trời vẫn tiếp tục mọc, và ngày mới lại bắt đầu đấy thôi. Tôi nhắn tin cho vài người. Giờ k nhớ là đã nhắn gì nữa. Bấm gửi xong thì xóa luôn.
Tôi chẳng nhớ mình có ngủ đc không. Chỉ nhớ sáng dậy mẹ ghé qua phòng tôi, nói 1 câu, con phải làm cái gì đi chứ, nằm đó mà khóc thì chẳng làm mọi thứ tốt hơn đâu. Lần đầu tiên trong 19 năm trên đời, tôi để mẹ phải lên tiếng vì cái ý chí và tinh thần sống của mình. Thực sự, mẹ k biết cả đêm qua tôi k ngủ đc gì. Nhưng tôi vẫn chẳng chịu đc cái cảm giác để mẹ lo lắng chỉ vì mình, tôi ngồi dậy, thay đồ, đi chợ, đi nhà sách mua quà cho em vs mẹ. Tôi muốn mẹ nhìn thấy tôi và nghĩ tôi vẫn ổn. Tôi cố lục trong cái đầu nặng trịch và đau nhức những câu nói đùa, cũng làm mẹ cười đc đôi chút.
Tôi và mẹ đi cafe nói chuyện. Nhưng chẳng hiểu sao mới nhấp đc ngụm đầu tiên, đầu óc tôi đã loáng choáng. Thế là chuyển qua uống trà. Mẹ biết ngay tối qua k ngủ đc.
Trưa, tôi vẫn k ăn và ngủ đc gì. Lại quờ điện thoại nhắn Dz tới xoa đầu cho ngủ, hay đơn giản là có ai đó để ôm mà ngủ. Nhưng cuối cùng Dz k tới, và tôi lại tự đánh vật vs mình, tự dỗ cho mình ngủ.
Tôi ghét cảm giác cuộc sống k nằm trong tay mình nữa rồi. Cuộc sống vẫn khó khăn thế, tôi biết, nên ít khi phàn nàn và yêu thương nó theo cách mình có thể. Nhưng giờ thì sao nhỉ, mọi thứ nhòe nhoẹt hết cả đi thế này. Ôi, hay là đang viết mà tôi lại bỗng dưng khóc lóc nhỉ? Thôi đủ rồi đấy. Hết giờ rồi! Giờ tôi sẽ thò mặt ra thế giới và chấp nhận tất cả mọi thứ mà nó quăng vào mình.
Đừng kêu gào bất công, đừng than xui xẻo, đừng hoài khóc lóc rầu rĩ. Vì tôi là con của bố mẹ tôi, tôi chẳng thua con cái nhà ai hết. Vì tôi là Rusnow, tôi chẳng bao giờ dừng bước.