Tôi thường rất
hiếm kể cho người khác về những vấn đề của mình. Cuộc sống bắt đầu với những buổi
sáng chân bước vội trong điệu nhạc rộn rã nào đó, một dáng hình tươi vui, tôi
muốn cười nói thật nhiều cứ như thể tôi sợ một ngày mai đây, tôi chẳng còn nói
đc như thế, nhoẻn miệng cười đc như thế, và tôi vẫn lắng nghe thật nhiều, những
âm thanh ồn ào hỗn tạp của cuộc sống, một vài chuyện không thoải mái, tôi phẩy
tay, tôi và cuộc đời vốn chấp nhận và tha thứ cho nhau. Cứ thế, những ngày
không cần café mà vẫn cảm thấy thật dài của tôi trôi qua nhẹ nhõm hơn. Tôi rất
ít khi than thở, tôi muốn nói chuyện tưng tửng làm mọi người cười, tôi muốn
nhìn ng khác cười, không, đúng hơn là tôi khao khát điều đấy. Tôi cứ lặng ngắm
nhìn chị khi chị cười, tôi nhìn cả em, những nụ cười làm cuộc sống này bớt ghồ
ghề hơn, vì dáng hình một đường cong mềm mại ấy.
Đến đêm
khuya, khi em ríu rít rủ tôi đi đánh răng rồi đóng cửa phòng chúc ngủ
ngon xong , khi chị đã yên vị trên giường với hơi thở say nồng, tôi ngồi đây,
bên ánh đèn vàng vọt, bóng đêm như muốn nuốt chửng người ta, tôi cảm giác, mình
thật sự rất cô đơn. Tôi có 1 cuốn album màu tím chứa đựng những bức ảnh của
những người thương yêu, và đêm nào cũng lặng lẽ ngắm. Cái cảm giác về một tình
yêu tồn tại âm ỉ trong tôi, làm tôi cảm thấy ấm lòng nhiều giữa thế giới vốn
nhiều buồn bã xa lạ. Tôi hay mở nhạc Quốc Bảo nghe ban đêm, tôi nghe cả Celine
Dion như thói quen hồi lớp 11, rồi học bài. Tôi muốn cố gắng thật nhiều để dù đến
cuối cùng, tôi không có cái gì trong tay cả, tôi cũng có một thứ để tự hào, là
sự nỗ lực. Tôi vốn tin rằng, cuộc đời này rất công bình, cố gắng chừng nào sẽ
nhận đc lấy chừng đấy.
Và những khi
đã tắt đèn, cuộn mình trong chăn, nước mắt của tôi cứ lặng lẽ chảy ra. Cậu ấy bảo
tôi, những nỗi niềm của lòng tôi, đc đặt tên là nước mắt. Hẳn vậy. Tôi chẳng
bao giờ bộc lộ cho ai biết mình thực sự nghĩ gì, nhưng mỗi lần tôi khóc một
mình xong, tôi đều cảm giác mọi lo âu buồn tủi đã tan biến. Ngày xưa khi
còn bạn bè bên cạnh, mỗi khi buồn, tôi vẫn ở nhà và khóa cửa ở một mình, đến
khi nào đỡ đi rất nhiều rồi, mới gọi cho bạn, bảo, đi đâu đi. Có lần tôi thủ
thân trong phòng lâu quá đến mức bạn liên lạc mãi không đc phải đích thân đến
trước phòng gõ cửa bồm bộp, đòi lôi tôi đến với ánh sáng, tức là đi ra ngoài.
Khi qua Singapore, tôi mất cả hai thứ đấy. Hiếm có thời gian khi buồn mà tôi đc ở một
mình, nên cái cảm giác nỗi buồn k bay đc cứ chôn chặt trong lòng làm tôi khó vượt
qua đc hơn ngày xưa. Chị thấy tôi có vẻ im lặng, hỏi thăm, tôi cười toe bảo có
gì đâu. 2 em gái chạy qua phòng, vung tay kể chuyện Bob bì xu xu và những chuyện
đã xảy ra trong 1 ngày, làm tôi ngồi ôm gối nghe và cười, bảo các em kể tiếp
đi. Chỉ có vậy, không còn cách để vượt qua nỗi buồn, không còn bạn bè hiểu thấu
mà lôi ra ánh sáng, không có nơi để ngồi buồn 1 mình, tôi rất sợ khi tôi buồn
mà có người phát hiện đc và hỏi thăm, nên chỉ đành ban đêm, khi mọi người đi ngủ cả,
tôi lại nằm một mình, thở nhẹ, nước mắt chảy.
Hôm trước em
ngồi khóc với tôi, kể về những gánh nặng trong lòng em. Tôi xót quá, ngồi ôm
em, cái cảm giác như ôm Na ngày xưa, thế là Na gục mặt vào vai tôi khóc nức nở.
Tôi cứ ngồi ôm em như vậy. Và tự dưng ước, giá như tôi cũng có thể khóc đc như
em, rồi em ôm lại tôi, để tôi đc dịp khóc nức. Nhưng tôi chẳng làm được.
Tôi cũng có
một em gái nữa, em bảo em ước đc xinh đẹp, thông minh, hài hước và mạnh mẽ bằng
một phần của chị. Mà không chỉ em, mẹ em cũng nói vậy nữa. Em cười toe, hồn
nhiên nói. Trong mắt người khác, tôi là một đứa con gái mạnh mẽ. Chị Nhím cũng
từng nói với tôi, chị tin tôi luôn biết làm cho mọi chuyện trở nên ổn. Còn Na
thì lúc nào cũng bảo rằng, nếu Na là con trai, Na sẽ yêu tôi ngay, vì tôi là một
thiên thần không có khổ đau nào trên đời này có thể đánh gục. Tôi cũng muốn tin
tôi là một đứa mạnh mẽ, bằng những an ổn nhất trên đời này vun vào, tôi sẽ thật
bình thản và kiên cường, mỗi ngày tôi thức dậy, mỗi tối tôi đi ngủ, và yên tâm
rằng ngày hôm nay tôi đã sống đủ. Và tôi thường cảm thấy an lòng, nếu tôi
biết những người thương yêu vẫn đang yên ổn. Tôi ghé thăm facebook, blog của họ
mỗi ngày, để chắc chắn rằng không có chuyện gì xấu, còn họ có an hay không, tôi
chỉ biết lặng thầm cầu nguyện mong mỏi, vì facebook, blog không nói đc nhiều đến
thế.
Thế giới tâm
hồn của mỗi người đều rất bí ẩn. Hôm qua khuya khuya lắm, tôi chat với cậu, cậu viết: Thế giới này buồn, nhưng cậu đừng thất vọng nhé.
Ừ, thì tôi chẳng dám mong sẽ tìm đc tri kỉ trên đời, tôi
chỉ mong, trong một thời điểm nào nhất định của con đường dài giao nhau,
chúng
ta thương quí nhau thật lòng. Cuộc sống bận rộn vội vã quá, chúng ta như
những
con cá đầy sắc màu bơi lội trong bể, và nghĩ rằng mình thật cô độc.
Những lúc
mơ hồ xa lạ, ngỡ ngàng với cuộc đời, hãy ngồi xuống đây, nắm tay nhau,
yên lặng,
mọi chông chênh rồi sẽ cân bằng lại. Chúng ta hãy nói dường như ít thôi
một chút nhé, để hiểu nhau hơn. Tôi muốn đc tặng một nhành cỏ may như
ngày
xưa, cậu ấy bảo, tớ sẽ đem tất cả cỏ may trên thế giới này, chỉ để tặng
cho cậu
mà thôi. Lời nói ngây ngô thưở mười sáu, cũng tan biến mỏng manh như
những bông
cỏ.
Tôi
không muốn bạn bè rồi sẽ lo lắng, họ sẽ hỏi nhau rằng, tôi đang ở đâu
thế, tôi đang có chuyện gì thế. Tôi không muốn người khác phải bận lòng
vì mình. Nhưng lúc này đây, tôi muốn dừng
lại một chút. Tôi muốn sống trong thế giới nhỏ của tôi, có những cuốn
sách của
cậu tặng. Tôi muốn đọc Ngược chiều vun vút trong tách trà Earl
grey tự mua tự
pha, tôi muốn đi bách bộ một mình ra bờ sông, ngồi một mình trên thành
cầu và
nghĩ ngợi những điều sẽ chẳng ai hiểu, tôi muốn nghe Quốc Bảo, tôi sẽ
đắm chìm trong những
bản nhạc êm dịu, thư thái, tôi muốn viết lại, tôi muốn làm những câu thơ
khó hiểu,
những truyện ngắn chẳng có kết thúc bao giờ, tôi muốn bất chợt một lúc
nào đó
như lúc này đây, tôi lại biến mất, để đc ẩn nấp vào tinh cầu màu xanh
hiền hòa,
xanh trong của riêng mình, để đc cái đặc quyền sống chậm lại, nghĩ khác
đi, để tin rằng, những khổ đau thương tổn đã ở rất xa ngoài kia rồi, để
quên một chút cái bon chen tấp nập, như lời một bài hát tôi vẫn ưa thích
*Cả khi cuộc đời đó không như thường, quanh ta chật chội những toan
tính bình thường, để em thấy những chiều thứ sáu ảm đạm, mỏi mắt kiếm
những dịu dàng quanh đây*. Cái
cảm giác buồn rầu mơ hồ trong lòng sẽ chẳng nguôi ngoai, nhưng tôi biết, thế giới của
tôi sẽ trở nên dịu dàng đi nhiều lắm. Chẳng ai muốn sống một mình và chết trong
cô độc, tôi vẫn mơ một lúc nào đó, đang thiếp đi vì mệt mỏi, có bàn tay tap vào
lưng tôi thật nhẹ, xoa xoa…