Mỗi khi nhìn bức ảnh này, trong lòng tự dưng lại tỏa lan 1 cảm giác bình
yên. Ảnh này tôi chụp vào một đêm vác balo, laptop mệt nhoài ra từ thư
viện đi ăn tối với anh. Cái dốc cao cao ấy, ánh đèn vàng vọt ấy, những
cụm hoa vàng nở dài ven đường ấy, làm
tôi nhớ về hình ảnh 1 người con trai. 1 người con trai với tấm lưng dài,
tôi hay áp mặt vào khi ôm từ phía sau. 1 người con trai hay thì thầm
vào tai tôi, nói rất nhỏ: yêu em nhiều lắm. 1 người con trai lúc nào
cũng bận rộn, đc gọi là con người của công việc, nhưng vẫn k quên nhắn
tin cho tôi mỗi ngày, hỏi *em ăn trưa chưa*, gọi điện cho tôi mỗi đêm,
*anh thơm em đi ngủ*. 1 người hiểu tôi sâu sắc, mỗi khi thấy tôi nổi
giận dù vô cớ, cũng chỉ nhẹ nhàng hỏi, em đang đói à, hay đang mệt, đang
buồn ngủ à, chứ k trách mắng gì cả. 1 người siêu cute, vẫn làm những
hành động dù biết là xjt33n ngốc nghếch vì biết là tôi sẽ bật cười khi
nhìn thấy. 1 người lo lắng cho tôi từng tí một, nhắc tôi k đc dụi mắt
nữa, giữ chặt tay tôi để tôi để tôi khỏi gãi khi bị muỗi cắn kẻo trầy
da. Và cho dù tôi là 1 đứa con gái chẳng dịu dàng, hở 1 tí lại nổi nóng,
ngúng nguầy hờn giận, nói năng khó nghe, anh vẫn cứ ở đấy, yêu thương
và chiều chuộng. Nhìn mãi tấm hình này, tôi tự nghĩ, những tình cảm sâu
rộng như thế, tôi đi bao giờ cho hết, làm gì để trả cho đủ...