Zany

Zany

16 thg 3, 2012

The roads that carry me away


Nhật hỏi sao không viết blog về cuộc sống nhiều hơn đều hơn để mọi người được dõi theo? 

Ừ, cuộc sống bên ngoài đang chảy trôi, bận rộn vô cùng, niềm vui và nỗi buồn đan xen, mới khóc đấy đã cười đấy, mới buồn đấy lại vui đấy, cuộc sống mà. Vẫn có nhiều điều muốn viết, đáng viết, viết về cái đất nước lắm điều kì lạ này, viết về những người bạn Singapore đáng yêu và thân thiện, viết về những mối quan hệ mới, đủ để làm khóe miệng luôn cong lên hình một nụ cười, viết về những niềm hạnh phúc được bận rộn, được học những thứ đầu óc bé nhỏ háo hức đón nhận, viết về những áp lực tí tí trước mỗi hạn nộp assignment, exams, viết về đời sống tình cảm riêng tư của bản thân, lắm điều buồn vui trong đáy mắt, viết về nỗi nhớ nhung vô tận cứ chảy hoài trong lòng, viết về những điều mới mẻ mà bản thân đang trong giai đoạn sướng điên lên để khám phá, và viết về những suy nghĩ cứ mỗi ngày qua đi lại thầm nhặt chắt chiu về con người, về cuộc đời, viết về tuổi mười chín sao thật đáng nhớ. Nhưng cũng vì thế mới nhận ra bản thân đang bận rộn sống quá, mải mê sống quá, mà quên viết. Thôi thì cứ tự nhiên mà bay nhảy ở giai đoạn đầu, một thời gian sau, khi khối óc đủ chiêm nghiệm và trái tim đủ cảm xúc, sẽ giãi bày bằng con chữ vậy.


Dù sao đi nữa, vẫn thấy hài lòng. Mỗi ngày trôi qua, mình luôn có ít nhất trong tay một niềm vui. Cảm thấy rất đủ. Và hăm hở sống. Sự sống chẳng bao giờ mệt mỏi. Vững bước nào, cô gái nhỏ. Những con đường đã trải dài trước mắt, để sống và để yêu.