Tôi giở đi giở lại cái mail của cậu. Đọc cho đến khi mắt đẫm nước. Trong đêm khuya khoắt chỉ còn vẳng tiếng nhạc não nề của Laura Pausini, tôi nghĩ về những con người xưa cũ, những ân tình đã từng trói nhau vào trong thế giới vô vọng buồn bã này. 3 năm rồi, cậu mới xuất hiện lại trong cuộc sống của tôi, và vẫn bằng một cách nhẹ nhàng bình yên như thế. Chàng trai tháng chín của tôi, đôi mắt sáng ấy, nụ cười hiền ấy, giọng nói ấy, hương cỏ may nơi chân trời đã xa ấy, làm tôi suốt đời cũng không đi hết được nỗi nhớ của chính mình. Tôi cứ đóng, mở, đóng, mở cái mail của cậu, nửa muốn đi ngủ, chìm hẳn vào những giấc mơ về ngày hôm qua, nửa cứ muốn mân mê từng con chữ của cậu, mà rất lâu sau này rồi, tôi mới đc cảm nhận lại.
Tôi nghĩ về những ân tình bao la sâu rộng. Tối nay, ngồi ôm chân trên thành cầu gần Singapore river, tôi nói với anh, em mới 19 tuổi thôi, nhưng em thấy mình gần như đã sống đủ. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy đến mà em lìa xa thế giới này, em cũng thấy mình đã nhận được đủ đầy lắm rồi, không còn gì để luyến tiếc. Chẳng dùng con chữ kể hết ra được, nhưng những tình yêu sâu sắc và bền bỉ nhất, thầm lặng nhất, đáng trọng nhất, tôi cũng từng may mắn mà đc trọn hưởng.
Tôi nghĩ về quá khứ. Tôi nghĩ về hiện tại. Tương lai của tuổi trưởng thành sắp cuốn tôi đi khỏi những cảm xúc tươi trẻ dại khờ trong sáng. Ngày mai sẽ đến với nhiều nỗi lo, không còn giữ đc trái tim trinh nguyên để thương mến nhau trọn vẹn nữa. Mà tôi thì lại không muốn những ngày cuộc đời bắt ta phải lớn lên sau này, tôi lại ngồi lần giở và tiếc nuối những tình cảm tôi đang có trong tuổi 19. Thôi thì, bắt đầu từ hôm nay, hãy nắm tay anh thật chặt, hãy ôm anh thật lâu, hãy hôn anh thật ngọt... Vì tuổi 20 đã mấp mé ngoài kia rồi...
...
*...Có thật nhiều điều để nói về tình bạn của chúng mình nhỉ. Những điều
đã xảy ra. Đủ thứ chuyện cả
. Cũng thật
ko dễ để lý giải tất cả những điều khó nói chính xác được. Và còn những điều
chưa nói
.


Có một điều thật lòng là tớ cảm thấy mình thật may mắn khi làm bạn
với cậu
. Mặc dù có thể cậu còn có nhiều người
bạn thân khác. Tớ cảm thấy như tớ… “tìm thấy” cậu vậy. CẬU đấy bạn ạ! Thời gian
đó lang thang đủ chuyện vui buồn. Tụi mình ngày đó cứ như những “cụ non” í. Lại
còn buồn đời với buồn tình... trong khi cậu
nghe đoạn nhạc nào hay là “tâm đắc” lắm; trông thì có vẻ lo học hành, mà tâm hồn
thì thả theo mây gió
…


Tớ thấy rất vui khi được ôn lại những kỉ niệm
. Nhưng mà tớ
chưa bao h muốn mình sẽ tự gói ghém tất cả nhiêu đó lại… trong hai chữ “ngày
xưa”. Tớ hầu như chưa kể với ai nhiều về cậu
. Chỉ biết là
tình bạn của chúng ta tuyệt lắm. Và tớ rất quí mến cậu! Hihi.*


- Trích, email from Mr.Lonely.
Những lúc muốn bật khóc thế này, quệt nước mắt lăn dài trên má, nhớ về nụ hôn trên trán đầy dịu dàng của anh mỗi lúc chia tay nhau, tôi lại tự nhủ, thôi thì hãy để thời gian dần phủ bụi lên những nỗi buồn trong lòng tôi...