Zany

Zany

30 thg 5, 2013

Ai cũng đều có trong mình một nỗi sợ


Tôi đã bao giờ từng nói với bạn tôi có 1 tính cách rất lạ chưa? Là tôi rất thích thử thách bản thân mình. Cái tính này tôi phát hiện tôi có nó là khi tôi học lớp 3. Sau 2 năm bắt đầu đi học và gặp bạn bè tôi vẫn chưa quen đc với cuộc sống trường lớp và phải giao tiếp với người khác. Tuổi thơ chỉ có một mình làm tôi rất sợ phải tiếp xúc với người lạ và không quen với việc có bạn, phải nói chuyện với người khác là 1 cực hình với tôi, hồi lớp 1 tôi nhớ tôi chỉ cầu nguyện đừng ai chú ý đến tôi hết để tôi k phải nói chuyện với họ và nguyên 1 năm đấy tôi chỉ ngồi một mình vẽ vời đủ thứ hoặc đọc sách. Việc này không lọt khỏi ánh mắt của cô chủ nhiệm tôi, cô đã gọi mẹ tôi lên nói chuyện và bảo tôi có khả năng mắc chứng bệnh tự kỉ. Vì sau đấy dù cô có cố gắng lôi kéo tôi vào hoạt động tập thể hay cố gắng tạo cơ hội để tôi hòa nhập thế nào đi nữa, tôi vẫn chỉ thoải mái với việc đừng ai chú ý đến tôi hết và hãy để tôi một mình. Năm lớp 2 mẹ chuyển trường cho tôi. Sự việc cũng chẳng khá khẩm hơn, tôi vẫn rất sợ phải nói chuyện với người khác chứ đừng dám nói đến việc kết bạn. Sau năm lớp 2, tôi nhận ra tôi có 1 nỗi sợ là nỗi sợ giao tiếp hay thậm chí có thể gọi không ngoa là nỗi sợ con người, tôi chỉ thoải mái nhất khi đc ở 1 mình, có ai lại gần là người tôi ngứa ngáy khó chịu lắm chỉ niệm bùa chú sao cho họ đi nhanh ra chỗ khác, họ bắt chuyện với tôi tôi cũng chẳng biết phải nói gì lại... Lên lớp 3, tôi biết đc nỗi sợ đó của mình nên tôi buộc tôi phải làm điều tôi sợ nhất, càng sợ càng phải làm, thế là ngày đầu năm tôi giơ tay làm lớp trưởng. Bạn đừng khen tôi dũng cảm nhé, hồi đấy tôi chỉ muốn đứng tim mà xỉu luôn trên bục giảng thôi, phải nói trc đám đông có thể là chuyện nhỏ như cái móng tay với các bạn khác nhưng với tôi chẳng khác gì đem tôi lên chảo dầu địa ngục cả, giờ nghĩ lại tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác sợ hãi và muốn chạy trốn đó của tôi, thế mà tôi vẫn buộc bản thân mình phải làm. Lúc đấy tôi đã biết tôi có một cái tính cách kì lạ là như thế, cái gì tôi thấy bản thân tôi sợ là tôi bắt nó phải thực hiện cho đc.

Nhiều khi tôi ngồi nhớ lại những chuyện trong quá khứ mà tôi thấy tội nghiệp cho bản thân mình luôn. Như kiểu hành hạ nó í. Nhiều lần toát cả mồ hôi với tưởng té xỉu luôn rồi chứ. Nhất là lần tập cheerleading, tôi rất sợ độ cao thế mà tôi buộc mình phải tham gia cho bằng đc, mặt mũi chân tay bầm dập hết cả mà vẫn quyết không give up. Tôi hay lắng nghe bản thân mình, thấy nó sợ cái gì là tôi bắt làm cái đó liền. Không phải tôi cố ý đâu, mà là tự dưng nó thế. Nhiều khi thấy rất kì cục. Như lần đi cái Project vs Britsh Council này, lúc apply tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản, ai ngờ đến khi đc chọn rồi, làm việc với nhau và nhận danh sách 250 thành viên tôi mới thấy cả 249 from UK chỉ mỗi tôi from Vietnam, trong đó nhiều đứa chả biết Vietnam là nước nào nữa cơ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến việc bỏ chạy thôi, thật đấy. Chính vì vậy nên giờ tôi mới ngồi ra sức bắt tôi bằng mọi giá tôi phải đi cho đc, ai bảo tôi sợ làm chi...Thế mới khổ. Giờ mỗi lần làm việc với hội kia đầu óc tôi vẫn căng như dây đàn và tim đập thình thịch, chỉ ước ao mọc đâu thêm 1 đứa Asian nữa để tôi có bạn, không phải lơ ngơ và lủi thủi như thế này. Rồi nghĩ đến khi qua Thailand lại gặp bao nhiêu culture shock, làm việc ăn ở cùng khách sạn vs 1 đống UK kia tôi lại muốn bỏ chạy tập 2. Tôi k những là the only Asian mà còn là the youngest nữa, ôi, chỉ nghĩ mà tôi đã thấy sợ chỉ muốn chùn bước rồi, lúc apply mà biết kết quả thế này chắc không dám nộp đơn. Khi mới biết mình đc chọn tôi hạnh phúc hớn hở lắm chạy quanh phòng hú hú yeah yeah giờ thì ngồi stressed. Mà càng sợ tôi lại càng bắt tôi phải đi nên thôi bớt sợ lại...

Dù tôi ghét cái tính cách đấy của tôi vì làm tôi sống lúc nào cũng như sắp bị đày xuống hỏa diệm sơn ấy (thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng vô cùng) nhưng cũng cảm ơn nó vì ngẫm lại từ nhỏ đến lớn nhờ nó mà tôi đc kinh qua nhiều cảm xúc và câu chuyện rất thú vị. Cái đó bây giờ khi tôi đọc sách tâm lí mới biết mỗi người đều có 1 cái comfort zone tức là vùng an toàn của mình, phải bước ra khỏi vùng an toàn thì cuộc sống mới thực sự là cuộc sống, không thì chỉ là tồn tại. Một cuộc đời nhạt nhòa, sinh ra chỉ để tan biến thật vô nghĩa. Hồi lớp 3 là lần đầu tiên tôi bước ra khỏi vùng comfort zone của chính mình, khoảnh khắc tôi giơ tay xung phong làm lớp trưởng vẫn còn in đậm mạnh mẽ trong kí ức của tôi. Mãi đến sau này 18 tuổi lên đại học tôi cũng lại giơ tay làm lớp trưởng, và tim vẫn đập chân vẫn run như thế, sau này còn làm đủ thứ khác nữa riêng lớp trưởng lại ko làm...Haha. Mà chỉ ngồi đắp mặt nạ khoai tây tự trộn với viết blog thôi mà tự dưng khi nghĩ lại mấy chuyện đó tim tôi lại đập thình thịch, thì ra cái nỗi sợ nó vẫn chưa mất, đã thế mai lại phải xung phong làm lớp trưởng cho mất hẳn mới đc.

Lol.

Ảnh tôi đc một bạn tag bên facebook. Đây là sinh nhật bạn, bạn mời tôi dự, lúc đó tôi đang học lớp 2...vẫn còn ngại ngùng với người khác và ống kính lắm. Giờ tôi cũng rút ra 1 kinh nghiệm rằng sau này có con nhất định nghèo mấy hay bận mấy cũng cho nó đi học mẫu giáo, không thì nó bị bệnh sợ người giống tôi thì chết. Giờ nói thật tôi vẫn chưa cảm thấy hoàn toàn thoải mái với người khác, vẫn có xu hướng enjoy myself enjoy being alone hơn, không thì giao tiếp của nó cũng sẽ dở như tôi vậy...

-Zany - N.T.T.N

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét