Zany

Zany

29 thg 4, 2013

End of April or end of my dream



Chỉ một chuyện mà khiến tôi không lúc nào ngừng suy nghĩ về nó cả mấy tháng nay. Đi bộ một mình trên những con đường nhộn nhịp người qua lại, rảo bước trên dãy phố im ắng chỉ có những ngọn đèn vàng và tôi, đứng trên tàu điện, ngồi trên bus, ngồi ở bàn học cạnh cửa sổ buổi tối, vắt tay trên trán mỗi đêm trên giường, khi đọc sách, lúc đứng đợi ở máy cafe, khi nghe nhạc, mỗi lúc nấu ăn...tôi đều nghĩ. Tôi đã cảm thấy rất mệt mỏi mỗi khi bắt gặp mình như vậy. Tôi biết cuộc đời tôi thường xảy ra rất nhiều chuyện, bản tính lại hay suy nghĩ nên rất ít khi bình yên, nhưng tôi tự nhủ lòng, tôi có thể đánh đổi sự bình yên để có thể có những điều khác. Một cuộc sống nếu chỉ toàn bình yên chắc cũng chỉ như một cái giêng' khô, cạn kiệt, héo mòn. Nghĩ như thế, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc. Mỗi lúc gặp chuyện khó khăn, tôi luôn cho rằng đó là điều nên xảy ra, tôi ít khi than vãn, kêu ca mà thường cố gắng vượt qua nó. Tôi hay viết lại trong sổ tay những chuyện đã xảy ra, để dặn tôi luôn nhớ, chẳng có bản nhạc nào đọng lại lòng người mà chỉ toàn những nốt cao.

Lần này tôi cũng sẽ là người hát những nốt trầm. Quyết định stay or let go quả thực là một quyết định không dễ dàng, và tôi cũng chẳng hi vọng ai đó có thể hiểu mình. Họ có thể trách móc, ừ hãy cứ trách móc, bản tính của con người là thích trách móc, tôi từ lâu đã quá chán đọc các post Facebook trách móc của các bạn trẻ mà cứ mỗi lần đọc tôi lại chỉ muốn unfriend ngay (trong khi chẳng liên quan gì đến tôi). Nhưng mà đọc mấy thứ đó làm tôi thấy bực mình, lúc nào cũng trách, trách, trách, chẳng bao giờ ngồi đấy mà nghĩ lại bản thân mình có làm đc những điều đi trách ng khác không, và làm tôi ghét lây luôn cái icon ":)", trách đã đời xong ra vẻ ":)". Hoặc là cái chuyện đó đáng ghét thật hoặc tâm trạng tôi đang quá mệt mỏi, dạo gần đây tôi có thể nổi điên với bất cứ ai, bất cứ cái gì. Có những việc thường ngày tôi vốn chẳng thích, khi bực mình lại gặp phải thì tôi rất dễ bị xúc động (tức là dễ nổi điên hơn bình thường x1000 lần hahaha). Chẳng hạn bình thường lướt lướt fb mà thấy mấy cái post ngứa mắt thì vứt điện thoại qua 1 bên đi đọc sách, làm thứ khác...giờ thì còn muốn ngứa tay vào comment nói đểu lại, hoặc lười quá thì unfriend luôn. Tối qua thì chat vs Dz, Dz lại kể chuyện về 1 đứa con gái tôi vốn ghét, tôi mới nghe đc câu đầu xong bảo, ôi next đi; trong khi Dz nhắc lại cho tôi nhớ mới hôm trc tôi bảo thứ 7,cn rảnh sẽ gossip về nó vì cơ bản đang có chuyện liên quan. Tôi đã bực mình thì thường phải nói về mấy chuyện vui vui, kiểu nghe xong thấy cuộc đời dễ thương thế hoặc là mấy người hay hay, nghe xong thấy inspired ấy chứ k phải lúc gossip về mấy đứa không ra gì, càng làm tôi thấy đời tệ hơn. Với khi tôi bực không giống khi tôi buồn, tôi rất là straightforward. Chẳng hạn bình thường ngta cứ vào hỏi chuyện du học dù bận mấy tôi cũng cố trả lời, kể cả mấy câu hỏi nonsense hết sức như các trường bên Sin có tốt không (hỏi giời trong khi k biết trường nào), hay có cần học tiếng anh để qua sin ko (ko đâu, chỉ cần học tiếng lào thôi bạn ạ)...etc, tôi cũng cố giữ bình tĩnh để trông "nice" nhất có thể trong khi tôi cảm thấy rất là mất thời gian và abc xyz. Nhưng mà lúc bực thì tôi nói thẳng, tỉ giá có thể ra hỏi ngân hàng, Ielts mấy chấm có thể google, đừng mất thời gian hỏi những câu ngớ ngẩn...Nghĩ lại thấy mình hơi mean, ôi, tôi đang không bình thường...

Oh, just realize April is going to an end...and just realize I need to leave.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét