Zany

Zany

11 thg 4, 2013

Ồ tháng tư?



Tôi là một đứa nhạy cảm về thời gian. Tôi cảm nhận rất rõ mỗi tháng có màu sắc gì, mùi vị gì, ngọt nắng hay ngát mưa, và những cảm xúc của tôi nữa. Nhưng chưa bao giờ tháng tư đối với tôi lại như thế này, có lẽ là lần đầu. Ngày 1 tháng 4 là deadline của Direct and Digital Marketing, môn ai cũng hoang mang. Chúng tôi phải làm 1 marketing campaign cho 1 hãng rượu nổi tiếng số 1 của UK. Ngày 11 tháng 4 là deadline của Business and Services Marketing, cũng hoang mang style luôn. Chúng tôi phải làm về dịch vụ nha khoa của Dr. Herridge bên UK nốt. Từ nhỏ đến giờ tôi vốn không thích rượu bia và rất sợ đến nha sĩ. Ghét cái gì trời trao của nấy mà. Xác định! 22 tháng 4 exam1, 24 tháng 4 exam 2. 29/4 môn tiếp theo lên lịch! Vậy là đủ chuẩn từ ngày đầu tiên đến gần như ngày cuối cùng của tháng 4, tôi chỉ xoay trong công việc. 

Những ngày này, tôi cảm thấy mình rất dễ bị đau đầu, mắt tôi thì đỏ nhưng không nhắm lại nổi. Tôi còn thấy mắt mờ đi nữa, có lẽ tôi đã lên độ, đeo kính vẫn cứ cảm giác ko rõ ràng, còn không đeo kính thì đi tông vào ng khác đến mấy lần. Tôi cảm thấy stressed và hay buồn ngủ nhưng khi đi ngủ thì tôi lại không ngủ đc. Rất khổ. Tôi không ra đường một thời gian dài và chỉ quanh quẩn ở nhà, nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ, học bài, làm việc...Đôi khi tôi cảm thấy quạnh quẽ, nhưng cảm giác đó cũng qua đi rất nhanh, vì công việc cuốn đến. Có những tin nhắn dễ thương gửi đến, họ hỏi tôi sao lâu rồi không thấy viết blog nữa. Tôi nhận đc vài ba cái mail, ng thân có, bạn bè có, mà ng lạ cũng có. Mặc dù tôi chưa reply ai nhưng tôi thực sự rất cảm động khi đọc những câu chữ đấy, tôi luôn tin rằng những gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim. Tôi chỉ chưa reply là vì tôi muốn khi tôi viết mail lại cho các bạn, hay trả lời 1 cái comment, tôi phải có thời gian để suy nghĩ và đặt hoàn toàn tâm trí cũng như tình cảm vào đó. Tôi là một đứa sợ những thứ hời hợt, và tôi sợ những con người hời hợt. Những chuyện nhỏ nhặt nhưng cũng thường mang nhiều ý nghĩa với tôi. Và tôi rất dễ cảm động trước tấm chân tình trong đời, nhưng những lúc tôi cảm động tôi thường không tìm đc từ ngữ để diễn tả lòng mình nên mọi thứ đối với tôi thường takes time...

Cuộc sống vẫn đang trôi đi có phải không bạn? Vậy mà tôi chỉ ước gì tháng tư của tôi quay trở lại. Tháng tư của tôi là những đóa loa kèn trắng thơm ngát, một chút mưa và màu cỏ xanh biêng biếc, nắng trôi đi trong giai điệu của bài hát 'Nếu xa nhau'. Tháng tư năm nào tôi cũng nghe bài hát đó, cũng nhớ về hoa loa kèn trắng muốt tinh khôi và thưởng thức thế giới này trong những thước phim trôi chậm. Vậy mà bây giờ tôi không còn nghe bài đấy nữa, vì chắc tôi sẽ buồn. Vì nhớ một Người. Người vẫn đi qua tôi với ánh mắt da diết ấy, nụ cười ấy, trìu mến, đầy hi vọng... Người có đang ở trước mặt thì tôi vẫn nhớ không nguôi, có lẽ vì tình cảm nào của tôi cũng như thế, lúc biết yêu cũng là lúc biết sắp xa. Người hay hỏi tôi tại sao tôi lại im lặng như thế, tôi nhìn Người mà không biết trả lời thế nào, phải làm sao đây khi tình cảm quá đầy thì tôi lại càng loay hoay trong cái biển tình cảm của chính tôi. Nguời có thói quen lái xe vòng quanh thành phố khi buồn, tôi cũng có thói quen ngồi trên bus đi loanh quanh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những chiếc xe chạy vùn vụt, những chiếc tàu xé màn đêm, nghĩ về những nỗi niềm của mình. Thành phố này quá cô độc, hay vì 2 chúng tôi là những kẻ dễ cảm thấy cô độc? Tôi quen Người vào tháng tư, nhưng tôi đã có thói quen nghe "Nếu xa nhau" vào những tháng tư năm trc rất lâu rồi. Cho đến một ngày tôi gặp Người vào tháng tư năm ấy, khi tôi đang nằm gối đầu trên bàn với 2 tai nút chặt bởi chiếc earsphone, và chế độ repeat bài hát ấy, mắt nhắm, thực ra là vì tôi có thói quen nhắm mắt khi nghe nhạc. Người đã đến và gỡ một bên tai nghe nhạc, đưa lên tai mình và nghiêng đầu lắng nghe. Khi tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn, Người nhìn tôi, mỉm cười. Tôi nhớ mãi khoảnh khắc đấy. Tôi nhớ Người chỉ nói, "its a sad song", tôi ngạc nhiên "you can understand?", "No, I can feel". Những lời ngắn ngủi. Chúng tôi không nói gì nhiều, nhưng lời của ánh mắt đã quá nhiều cho buổi hội thoại đấy. Vậy mà tôi vẫn chẳng quên. Tôi là một đứa luôn tin vào sự nhạy cảm của chính mình. Những người mới lần đầu gặp, nếu tôi cảm nhận đc 1 sự đồng điệu, hoặc một mối giao cảm lạ kì nào đó, thì thường Người đó sẽ có một sự liên hệ nào đấy với cuộc sống của tôi, bằng một cách nào đấy. Thật kì lạ. Rất nhiều mối nhân duyên kì lạ trong cuộc sống của tôi đến như thế. Và bài hát đầu tiên chúng tôi cùng nghe lại là "Nếu xa nhau", như một sự định trước,...xa nhau...!


Nghe lại nhé...những giai điệu tôi yêu...! Thực ra bản mà tôi cùng Người lắng nghe vào tháng 4 năm ấy không phải bản này mà là bản của Hoàng Bách, nghe buồn hơn rất nhiều, nhưng năm nay, tôi muôn nghe bản của ca sĩ nữ hát, như muốn nói hộ lòng tôi:..Nhớ anh nhiều những tháng mênh mông...!

Tôi nghĩ về những mối quan hệ của tôi. Tôi cảm thấy hết sức đặc biệt, vì cuộc đời này quá đỗi kì diệu! Tôi không cần những hành động đao to búa lớn hay những lời nói hoa mĩ để cảm nhận, tôi thích cảm nhận bằng ánh mắt, nụ cười, những lời chưa đc nói ra và sự thầm lặng chân thành. Sự nhạy cảm của tôi luôn xác định cho tôi biết ai là người như thế nào. Chẳng cần họ chứng tỏ. Đôi khi điều đó khiến tôi buồn nhiều, vì tôi cảm nhận đc những điều tôi không nên biết, nhưng ông trời chẳng lấy mất của ai tất cả bao giờ, bù lại cho tôi là những con người tuyệt vời mà tôi luôn cảm thấy sự sống này của tôi là không hề vô nghĩa. Tôi chưa bao giờ là một người cởi mở, dễ gần; nhưng tôi cũng không phải là người lạnh lùng, xa cách, có chăng là vẻ ngoài của tôi tạo cảm giác đó. Tôi cũng như bao người khác, cố gắng sống thật can đảm cuộc đời của mình. Tôi coi trọng giá trị tình cảm. Tôi không phải là người mạnh mẽ vì tôi hay khóc. Và yêu đời, rất yêu đời.

Những khi buồn tôi hay viết. Viết lách thấm vào máu tôi từ nhỏ, tôi đã bắt đầu viết từ khi tôi biết chữ. Bây giờ cuộc sống bận rộn nên tôi hay viết vào sổ tay, cuốn sổ tôi luôn đem theo bên mình. Viết làm tôi cảm thấy vui vẻ và cân bằng, dù đôi khi chỉ là những dòng đơn giản, vui buồn cảm động, nhớ nhung, thương mến...Ôi cuộc sống thật đẹp vì nó muôn màu cảm xúc! Những cảm xúc là những thứ nhắc nhở ta rằng cuộc sống đâu chỉ là công việc, vật chất, xa hoa... Tôi hay mơ mộng nhiều, nhưng có sao đâu nhỉ! Vì tôi cảm thấy vui với điều đó. Những thứ hay làm ngta thấy hạnh phúc thì tôi chỉ xem good to have thôi, còn những thứ ngta cho có cũng đc mà k có cũng k sao thì lại thường rất cần thiết với tôi, không thể không có đc! Hnay tôi nói chuyện với bạn, tôi không thân vs bạn và cũng không có ý định thân. Nhiều người nghe có thể không thích nhưng mà thật sự là, I choose friends. Tôi là người như vậy thì tôi nói thẳng thôi. Tôi không chơi đc vs những đứa thứ nhất lợi dụng thứ hai thảo mai thứ ba giả tạo. Phân chia thế chứ thực ra những người hay thảo mai thường giả tạo và thích lợi dụng. Thành ra chỉ là một. Và vì một lí do là tôi kĩ tính, nên tôi thường khắt khe những chuyện ngta xuề xòa. Chẳng hạn tôi ghét những người không biết nói cảm ơn, xin lỗi, đặc biệt dị ứng vs các kiểu nói trống không rút chủ ngữ, và những người ích kỉ. Sống lúc nào cũng nơm nớp bị thiệt. Nhìn cứ khổ khổ. Sống trên đời đc có 60 năm cứ ngồi đấy mà tính.

Có một bạn vào hỏi tôi, tháng tư đã về lâu rồi, mà vẫn chưa thấy Nga viết blog...ôi, giá mà trc khi viết blog, tôi chuẩn bị ý tưởng và viết thật chuẩn xác những gì mình lên kế hoạch thì cũng đáng phần nào cho bạn đợi chờ. Nào ngờ, tôi chỉ là một đứa đang viết cái này xỏ qua cái khác, nghĩ gì viết nấy, nhớ chuyện gì thì lại nói qua chuyện đấy, những cảm xúc của tôi cứ xoay quanh cuộc sống bé nhỏ của tôi. Tôi thích chia sẻ những cảm xúc nhưng lại không phải là người thích kể về vấn đề của mình, có lẽ chính sự trái ngược đó trong tính cách cũng một phần tạo nên sự lạc quẻ và khó hiểu trong những entry của tôi. Nhưng tôi thật vui vì ai đó nói rằng, ngta đồng cảm với tôi, và thích đọc những gì tôi viết, dù đời thường, chẳng bao giờ chau chuốt, đẽo gọt gì nhiều. Thậm chí đôi khi cách nói chuyện của tôi rất khó hiểu, thường phải thân lắm, quen với cách nói chuyện ngoài đời của tôi rồi, thì mới hiểu tường tận đc rốt cuộc tôi đang viết về cái gì :)) Không sao, tôi tự an ủi mình nhé, cô giáo dạy Văn cấp 3 của tôi từng nói rằng, một bài thơ hay là một bài đọc vào k hiểu gì hết. :)) Haha...tôi dẫn chứng tầm bậy đấy, bạn đừng tin. Thực ra cô tôi có nói như thế, nhưng nó k áp dụng trong tr hợp này, vì câu đó chỉ đúng vs thơ thôi, còn văn viết nếu ng đọc đọc mà k hiểu đc đang nói về cái gì thì bài đấy quá kém.. (ba chấm)

Thôi không sao (ba chữ tôi chuyên dùng để tự an ủi bản thân =;), cảm xúc không phải là thứ dễ để hiểu. Chính vì vậy nên con người mới hay thấy cô đơn. Anh trai tôi từng bảo, phải qua Singapore sống, rồi mới biết cô đơn thực sự là gì. Haha. Nhiều người không thích Sing, tôi biết, nhưng tôi vẫn yêu nó lạ kì. Mỗi ngày trôi qua, một chút, một chút nhiều hơn. Giống như cuộc đời vậy, càng sống càng thấy yêu hơn. Sổ tay của tôi mới mua mà tôi viết nhiều quá lại sắp hết một nửa rồi. Thật buồn...có cái sổ tay nào viết hoài ko hết ko nhỉ...? Trang đầu tiên của tháng tư là: ôi mình bị chảy máu cam. Haha. Thật buồn cười ngay ngày đầu tiên, tháng 4 đã có cách chào rất đặc biệt rồi, khi đấy tôi mới chú ý, ồ đã qua ngày mới, tháng mới. Những ngày liên tiếp xoay cuồng trong deadlines, sức khỏe không tốt nhưng tôi vẫn cố gắng giữ mình vui vẻ bằng những chuyện đáng yêu thường ngày của cuộc sống...tôi nấu ăn nhiều hơn nhưng chẳng có tâm trạng để chụp ảnh rồi post lên trang fb của tôi nữa...lần này nộp assignment xong tôi đặt rất nhiều hi vọng. Những tháng ngày bận rộn...Cố lên nhé! Những ước mơ của tôi ơi....


Một địa điểm yêu thích mỗi khi đi học về...Đọc sách, viết lách, ăn sushi..ôi chao là nhớ...!

Tôi nhìn đồng hồ và nhận ra đã 4h hơn, định đóng blog bảo thôi đi ngủ nào, một bữa tự thưởng ngủ sớm sau những chuỗi ngày 6h,7h sáng mới ngủ. Vì tôi chỉ tập trung tốt vào ban đêm nên giờ giấc làm việc sinh hoạt hơi kì lạ. Vậy mà lại nhận đc 1 inbox của 1 bạn, bạn nói, "chào Zany mình là ng lạ, add bạn rất lâu rồi mà chưa đc accept, nhưng vẫn dõi theo blog bạn mỗi ngày. Mình thấy ở blog Zany là 1 cô gái rất giàu cảm xúc và dễ gần, k kiêu kì nhưng trên fb thì k thấy thế, mình add fb bạn mấy lần và gửi cả inbox nhưng đều k nhận đc 1 hồi âm nào. Mình thực sự rất quí mến bạn, 1 ng lạ, chưa hề nói chuyện, nhưng đọc blog bạn mỗi ngày làm mình có cảm giác chúng ta thân nhau lắm. Chắc bạn không chú ý đến mình, nhưng mình vẫn ước 1 ngày đc nói chuyện với Zany...". Tôi đã gửi inbox lại cho bạn ý, "chỉ ước có thế thôi hả bạn?". Thực ra tôi rất trân trọng những tình cảm của ng khác. Chỉ có điều đang cảm động đọc đến câu cuối cùng, lại bật cười, bạn thật thà dễ thương quá! Tất nhiên là k chỉ nói chuyện, mà còn có thể kết bạn với nhau mà bạn ơi! là thế này bạn ơi, bạn add fb mình nhưng vì k có mutual friends nên mình k chú ý, vì mình ít accept ng lạ, còn inbox của bạn k hiểu sao fb nó tự động đưa vào mục "Others" nên mình k biết.

Những điều nhỏ nhặn như thế thôi trong cuộc sống cũng có thể làm tôi cảm động và trở nên vui vẻ. Rồi 1 inbox khác bên fb của 1 cô bạn cùng lớp cấp 3 ko thân và mấy năm rồi k gặp lại, "lau ngay qua ha, Nga co con viet blog gi k? g lai thay' nho' nhung bai van cua Nga luc trc.. bay gio, tu nhien muon doc..Nga co blog k..gui? cho G doc vs..hihi". Tôi cảm thấy bất ngờ và kì lạ, từ khi lớp 12 chúng tôi k học cùng nhau nữa, và cuộc sống đầy bận rộn, điều gì đã nhắc lại bạn về tôi? Thật vui khi biết có ai đấy nhớ đến mình! Nhưng tôi chưa reply bạn, vì tôi thấy cái blog của tôi chẳng có gì hay ho cả, chỉ là những dòng chữ kể lại về "một cuộc sống bất bình thường của 1 con rệp" hahaha...nên k đủ dũng cảm để send link...haiz! Và tôi đọc thêm 1 comment khác đến từ 1 ng làm tôi cũng không khỏi bất ngờ, vì tôi chưa bao giờ nghĩ bạn biết tôi viết blog! Đúng như bạn nói, vì chúng tôi không thân, và vì cấp 2 đã quá xa xôi rồi, phải ko bạn? Tôi biết bạn cũng là 1 cô gái sống nội tâm, và nhiều những suy nghĩ, nhưng cuộc sống lúc nào cũng có nhiều con đường để mình đi, đường này tắc thì mình suy nghĩ, rẽ đường khác, thênh thang hơn, ánh sáng hơn! Vì sự sống chẳng bao giờ "bế tắc" đâu mà! Chúc bạn luôn đủ "dũng cảm" để làm những điều mình muốn!

"Chẳng biết cmt gì bà ạ. Hihi. Vào đọc blog bà cũng lâu rồi, chẳng nhớ là khi nào nữa, hình như lang thang tình cờ phát hiện ra thì phải, đôi khi đọc xong muốn cmt 1 cái gì đó, hí hoáy 1 hồi, đọc đi đọc lại thấy k ổn rồi lại xóa. Haiz. Nhiều khi nghĩ ôi thôi, sao lại giống hành vi lén lút rình rập nhà người khác thế này :] Hôm nay đang tự kỉ bà ạ, "buồn mà k hiểu vì sao tôi buồn" ;) cho nên tui quyết tâm sến súa 1 tí á mà. Tui cũng blog này nọ, chỉ có k public thôi, còn nhớ 1 lần con em nó đào đâu ra cái blog sến súa của tui, thế là chọc mãi k thôi, đành phải khóa lại, lâu lâu lại mò vào mà tự kỉ 1 chút. Khổ não :(
Hihi. Túm lại là để lại cho bà cái cmt, gọi là dấu hiệu nhận biết. Cũng k biết từ khi nào mà tui vào đọc blog bà như 1 thói quen, đôi khi cũng thấy ngại, nhưng rồi lại ngựa quen đường cũ ;)
Cũng biết bà viết văn hay, còn nhớ hồi cấp 2 có 1 lần cô nhận xét cách viết văn "độc" của bà, hình như là cái câu "đêm đã sâu lắm rồi" thì phải, tui ấn tượng mãi, hễ cứ thấy bà là lại nhớ đến câu ấy. Kì nhỉ. Đọc blog bà đôi khi làm tui xả xì-trét, đôi khi làm tâm trạng tui trầm trọng thêm :) nhưng tui vẫn thích đọc. Mấy hôm nay cứ ngồi chờ, tháng 4 rồi sao chưa thấy cô đăng bài mới nhỉ. Hehe. Kể cũng lạ, những điều bình thường bản thân mình ngại k dám nói ra lại có thể viết ra 1 cách dễ dàng :)
Tui lại lan man k trọng tâm nữa rồi :) Túm lại là cảm ơn những bài viết của bà, đôi khi giúp tui nhìn nhận ra vài điều, phán đoán 1 số việc... Đôi khi tui có ý định tỏ tình, thậm thà thậm thụt rồi lại thôi, đến khi xem 1 bộ phim hay đọc 1 quyển sách, người ta hay nói là mình nên nắm bắt hạnh phúc gì gì đấy :>, những thứ mà nếu trước kia tui đọc chắc chắn sẽ cho là lí thuyết suông hay sến súa, hay tui luôn nghĩ rằng quyền chủ động là của bọn con trai... thì bây giờ tui lại cho rằng là 1 điều dũng cảm, chỉ là tui k đủ dũng cảm để làm được điều đó. Tui vẫn đang phân vân thì quyết định cmt cho bà, cuối cùng lại thành ra lan man dài ơi là dài, coi như là bước đầu tiên dẫn đến cái sự dũng cảm đó :>
Mình k đủ thân nhau để nói những điều to lớn, nhưng đọc blog của bà giúp tui có thêm 1 người bạn trong những lúc tui bế tắc. Sống vui, trẻ, khỏe nhé cô gái :)"


Rồi Nhật cũng điện qua cho tôi nữa. Rất lâu rồi. Tôi vui quá ra ban công đứng nghe, reo reo hò hò mấy lần bị mấy người phía tầng dưới e hèm sợ quá phải đi lại vào phòng. Huhu. Tôi có 1 chàng trai thật kì lạ, để yêu và để thân. Chẳng biết có ai hiểu đc tôi như Nhật nữa đây??? Nhật khuyên tôi nên đi ra ngoài nhiều hơn, vì đọc blog tôi dạo này dù viết vui hay buồn cũng cảm nhận đc sự cô độc, chắc do tôi trùm mền ở trong nhà lâu ngày quá. Cũng 4 tháng rồi tôi ít đi chơi hẳn, các cuộc hẹn hò cũng quen từ chối, không như ngày xưa, gớm nói như kiểu già lắm ngồi hồi tưởng lại khi còn trẻ ý :)) Tâm trạng tốt nên chắc đêm nay tôi sẽ ngủ ngon. Hẹn blog vào ngày mới nhé...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét