Zany

Zany

21 thg 9, 2012

Viết về nỗi cô đơn


Nhiều người cứ nghĩ kết bạn là một việc khó. Tôi cho rằng kết bạn không khó, có bạn mới khó. Tôi không quen với việc ở giữa một đám đông nhộn nhạo, biết về nhau một chút ít, đi chơi, vui vẻ, rồi gọi nhau là bạn. Tôi hơi sợ những cuộc vui như thế, vì tôi hiểu bản thân mình rõ, nên tôi biết,chính những lúc đứng giữa những tiếng cười sang sảng vang khắp nơi, giữa những khuôn mặt người lao xao ấy, tôi sẽ cảm thấy cô đơn kinh khủng. Không hiểu những người con gái gương mặt nhòe nhoẹt son phấn, đứng uống rượu và nhảy nhót điên cuồng theo tiếng nhạc đập dữ dội ở một hộp đêm, ôm vai bá cổ những người bạn này, hôn hít những thằng con trai khác, họ có cảm thấy ấm áp không? Có những đêm khuya không tài nào nhắm mắt đc, tôi khoác một cái áo ấm mỏng, thọc tay vào túi, đi một đoạn đường dài một mình, giữa tiết trời hơi chuyển mùa hiếm thấy của Singapore, tôi đọc được nỗi cô đơn của mình, khi tôi ngẩng đầu lên và thấy bầu trời đêm rộng thế. Nhưng rồi khi tôi nhìn thấy những người con gái 3 giờ đêm mới lọc cọc tiếng guốc nện xuống lề đường văng vẳng trong đêm khuya yên tĩnh, dáng gầy guộc bước ra từ 1 chiếc taxi và đổ những cái bóng xiêu vẹo xuống đường, rồi tấp vào thang máy lên 1 căn phòng nào đấy ở một khu chung cư, tôi mới biết nỗi cô đơn của tôi còn nhỏ bé lắm. Tôi chợt quên đi chính mình, và nghĩ về họ. Thực ra, tôi nghĩ về những thân phận ở đời. Tôi luôn muốn cảm thấy đời thật vui, nhưng là vì tôi đã sớm nhận ra cuộc đời này mỏng manh lắm, bạc bẽo lắm, nên cứ càng lớn, tôi càng cố buộc mình phải tin vào những lẽ đẹp của cuộc sống. Chẳng phải nếu cứ nhìn vào cái xấu thì chỉ thấy mỗi cái xấu ấy thôi sao, rồi ta sẽ dần tin tất cả mọi thứ đều xấu. Chỉ cần đủ bao dung, và yêu thương cuộc đời này để ta lắng lòng lại, nhìn ra những thứ khác, ta sẽ cảm nhận đc niềm vui rất giản dị, tỏa ra từ những thứ bé nhỏ nhất trong cuộc sống.

Tôi nhớ những ngày tôi còn bé ở Yên Bái. Mỗi khi mất ngủ, tôi lại xỏ 2 chân vào dép đi loanh quanh trên những con đường, ra rửa mặt ở cái giêng sâu sau nhà. Tôi vẫn chẳng quên đc cái không khí lành lạnh miền Bắc sương sớm xộc vào mũi, và tôi cảm thấy hơi buồn. Bà ngoại tôi hay bảo, những lúc như thế, luống rau của bà sẽ bị cảm lạnh. Tôi đã từng thấy thương những luống rau lắm. Sáng nào tôi với bà cũng chăm bẵm cho nó, tưới nước, bón phân, vặt lá sâu, vun đất xới ngay ngắn, lề lối thẳng tắp. Cái nỗi buồn của 8 tuổi và 20 tuổi chẳng giống nhau nữa. Tôi chẳng còn buồn về những luống rau sương muối mùa đông, tôi cũng chẳng còn buồn vì con chuồn chuồn đêm qua mới chết, tôi chẳng còn buồn vì con gà bỗng dưng đi lạc nhà của bà, những con cá rô không còn quẫy đuôi ở 2 bên bờ ao. Nỗi buồn của tôi bây giờ là gì? Tôi từng nghĩ cuộc sống càng lớn thì càng khó khăn, phức tạp. Tôi cho rằng nỗi buồn của tuổi 20 mới thật nặng làm sao. Nhưng thực ra, hồi tôi 8 tuổi tôi cũng nghĩ những nỗi buồn của tôi là nặng nhất rồi. Thế đấy, những nỗi buồn của hôm nay thường đc xem là nhẹ hơn những nỗi buồn của ngày mai. Nên chẳng bao giờ lúc này là lúc ta đang chạm đến cái nhất, cái cùng cực cả, nên không bao giờ đc mất niềm tin và mất niềm vui.

Hôm nay tôi đọc đc một bài viết của 1 bạn Ấn Độ về cuộc sống Singapore. Bạn diễn tả thật đúng những gì tôi từng nghĩ, Singapore là 1 đất nước lí tưởng cho những người trung niên giàu có, hay cho những gia đình muốn có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng nó là 1 hộp đêm cô đơn dành cho những người TRẺ. Tôi đọc bài viết của bạn mà đồng cảm vô hạn. Bạn là một người trẻ, bạn có yêu singapore thì mới hiểu rõ về nó như thế, và viết thật nhiều về nó như thế, và bạn cô đơn. Thực ra thì nghệ sĩ bao giờ cũng dễ cảm thấy cô đơn, mà cô đơn lại chính là nguồn mực của nhà văn. Càng cô đơn lại càng viết nhiều, lại càng viết sâu, lại càng viết hay. Tôi có yêu một nỗi cô đơn rất đẹp từ nàng thơ của tôi, Rachael. Nàng sống ở căn hộ cao nhất nằm ở một condo hạng nhất ở bên bờ sông Singapore. Người bạn trong nhà của nàng là Mojo, một chú chó giống ngoại quốc rất đẹp. Nàng ăn sáng thì Mojo ngồi bên cạnh, nàng làm việc thì Mojo nằm dưới chân, nàng xem tivi thì Mojo ngồi trên đùi, nàng đi ngủ thì MoJo lại cuộn tròn ngay bên cạnh. Nàng hay nói chuyện với Mojo, nàng ôm nó rất chặt và hôn nó chụt chụt. Nàng từng trợn mắt ngạc nhiên "No, its not my dog!" khi có người hỏi nàng "is it your dog?". Nàng bảo, "He is my friend!". Nàng từng tâm sự với tôi, có những đêm ngủ một mình và cảm thấy cô đơn quá, nàng ôm Mojo khóc. Tôi thấy thương nàng kinh khủng. Làm sao những người khác nhìn vào nàng, và nghĩ nàng là một kẻ cô độc tận cùng như thế? Khi mới gặp nàng, tôi đã ngưỡng mộ nàng gần như ngay lập tức, và nghĩ, nàng là người chẳng thiếu thứ gì, nhan sắc, trí tuệ, tiền bạc, địa vị. Gần như những gì con người ta sống và chạy đua để có đc nàng đã có hết rồi còn gì? Nhưng khi thân với nàng rồi, tôi mới hiểu, người có nhiều thứ nhất lại là người thiếu thốn nhiều thứ nhất. Tôi thương nàng biết mấy mỗi khi nàng ôm tôi, dựa đầu vào vai tôi và im lặng, không nói gì. Những tích tắc bỗng dưng nàng lắng đọng ấy thường chỉ vài ba phút, rồi nàng lại đứng phắt dậy, ching ching ching, và nhộn nhịp khắp nơi, nàng lại trở về với một cá tính và phong thái mạnh mẽ, sôi nổi, độc lập, kiêu sa, đáng ngưỡng mộ.

Tôi muốn viết thật nhiều về nỗi cô đơn. Tôi muốn có một cốc socola nóng bên cạnh, nghe nhạc của Kurt, người đàn ông có đôi mắt cô đơn, và viết về chính nỗi cô đơn. Tôi có rất nhiều ý tưởng để viết, vì nỗi cô đơn của mỗi người mang một màu sắc khác nhau, nhưng bỗng dưng ở trong căn phòng có nhiều người như thế này, tôi chỉ muốn nằm nhét earphones, suy nghĩ về những tối thứ sáu, những căn hộ cao tầng, một cô chủ xinh đẹp, và một chú chó ngoan... 


Đọc lại vài chữ bạn viết cho tôi.

"...Trưa nay, tôi ghé vào đây, một nơi chốn mới và liền quyết định ích kỷ giữ nó cho riêng mình, kg mời bạn bè nào cả, chỉ đợi bạn về VN để đưa đến. Quán nhỏ và vắng. Trong quán vẻn vẹn 3 người, kể cả cô chủ và tất cả đều một mình. Tôi đem quyển sổ tay bạn tặng ra ngắm nhìn. Biết viết gì vào đây? Món quà sinh nhật muộn tuổi 20 đẹp đẽ quá! Bạn nghĩ rằng tôi sẽ thích nó! Ừ, phải, tôi thích lắm, càng nhìn càng thích :) Bạn lúc nào cũng vậy, tinh tế và ý nhị. Dù cuộc sống này biến chuyển trong từng giây, cứ thay đổi đến chóng mặt  thế nào chăng nữa nhưng những cảm nhận của tôi về bạn so vs ngày đầu cũng kg khác nhau là mấy. Lúc nào cũng thế :) Vẫn y hệt. Nhưng kg hề nhàm chán. Nếu Zan như 1 buổi trưa hè êm ả, Gi như buổi sớm mai tinh tươm ươm vàng nắng ngọt, thì bạn, gợi đến một chiều về tối mưa rây nhè nhẹ. Bao giờ cũng có cảm giác như 1 mình mà lại không. Bao giờ cũng cảm thấy như một nốt lặng giữa giờ tan tầm vội vã, chập chùng người xe... Chút ấm áp len lỏi vào lòng người khi phố lên đèn, xua bớt cái không khí lạnh lùng rét mướt mà cơn mưa xám xịt mang lại..."

Và tôi sẽ nghĩ về tôi nữa. Một chút thôi. Vì nỗi cô đơn của tôi rất nhỏ. Tôi tự nhận là rất nhỏ, giữa thế giới rất to, và tôi sẽ là "một cơn mưa rây nhè nhẹ trong đêm" của thế giới rất to to ấy. 


 

18 thg 9, 2012

hehe



Tôi luôn nghĩ mình là người đủ mạnh mẽ, hoặc, đủ để tỏ ra mạnh mẽ. Hôm nay tôi ngồi học cạnh Sanja, Camilla, AV. AV là một đứa con trai ng Ấn mà nếu đem những tiêu chuẩn của bọn Ấn Độ ra xét thì AV là 1 đứa đẹp trai. Tưởng tượng mà xem, tôi nghe AV nói tiếng anh mà tôi tưởng nó đang nói tiếng mẹ đẻ của nó chứ. Tôi chả hiểu cóc quái gì cả. Tôi nhìn qua San và Cami, tìm sự đồng cảm, ai dè 2 đứa có vẻ hào hứng lắm. Vậy ra chỉ có mình tôi không hiểu what is going on. Đến lượt Cami nói, chúa ơi, tôi cũng k nghĩ đó là tiếng anh. Nó bắn chục từ thì tôi mới nghe đc 1 từ. Cũng may từ nhỏ mẹ sinh tôi ra có tài "ăn ốc nói mò" vs phản xạ nhanh nên tôi gia nhập câu chuyện như kiểu "biết tuốt" trong khi tôi "luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu". Tôi nghe San nói là dễ chịu nhất, may vì ngày xưa San chơi thân vs Rachael nên tôi cũng hay đc cùng ngồi tám phét vs nàng, thành ra accent của nàng đã hơi quen quen vs cái lỗ tai bé nhỏ của tôi. Đến lượt tôi nói, phù, may quá, cả bọn đều hiểu. Tôi rất sợ kiểu nói tiếng anh của ng Việt Nam mà qua đây tôi mới biết, chúng ta nói vs nhau và chúng ta hiểu, qua nói vs Tây k đứa nào hiểu. Thật "nguy hỉm".

Kì này của tôi có vẻ nặng nề (mới ngửi đc mùi). 2 ngày đầu tiên mà đã có 4 classes. Một môn bị Rachael dọa là khó lắm. Đã thế làm 3 cái group project tôi đều vào nhóm của cái nhóm tôi đã kể trên kia, San, Cami, AV. Nhóm này thì tốt khỏi bàn, 3 đứa học môn gì cũng A cả. Môn Accounting khó thể chị Bibi thì hắc ám thế mà thằng AV cũng đc A k hiểu nó là cái giống gì nữa? ( mà nó là the only one got A mới khủng chứ) Có vẻ bọn Ấn học giỏi toán? Chả biết. Học giỏi nên yêu cầu của tụi nó cũng cao lắm, ai xin vào nhóm cũng bị refuse đẹp mặt. Tôi lơ ngơ đc San rủ vào nên vẫn chưa quen vs bọn AV và Cami, tôi nghĩ tụi nó đang nghi ngờ trình độ của tôi. Hôm nay thầy kiểm tra bài cũ, tôi hóng miệng lên phát biểu, đc San khen là smart, trong khi nó đâu biết tôi đang giở sách ra trc mặt. Haiz.

Trưa nay thì San rủ tôi đi ăn. Rachael giống tôi ở 1 điểm là thích món gì, quán nào là trăm lần như một, đến đúng quán đó, gọi món đó. San thì khác, nay quán này, mai quán khác, đồ gì cũng muốn thử qua 1 lần cho biết. Tôi bay theo nó mà bắt loạn. Đc cái ngồi tám phét vs San cũng vui, nhân dịp tuần đầu tiên đi học các bạn VN đã về VN hết, các bạn Tàu chưa sang lại, và lớp thì trống ngoác trống ngoe. Cái lớp cũ có Rachael, Jasmine, Angel, thật sôi nổi bao nhiêu thì cái lớp này nó chán bấy nhiêu. Vào thư viện thì Jennifer cũng đã chuyển đi nơi khác, k còn ai cứ thấy tôi là ngoắc lại tâm sự, rồi khen tôi là "Good girl". Nhiều khi tôi cảm thấy cô đơn kinh khủng :)) Tôi loanh quanh ở ngoài rồi thấy poster về basketball competition tự dưng nổi hứng muốn tham gia. Tôi nghĩ tôi cần phải kiếm việc để làm trc khi ngay cả bản thân tôi cũng chán tôi nốt :D Mới nghĩ đến đó thì San gọi, cô nàng vào đề ngay, chúng ta cần bắt tay vào làm assignments vì chúng ta cần finnish it trc deadline 1 tuần để check lại. Chúa ơi, ngày trc tôi vs Rachael đến deadline còn email thầy xin thêm 2 buổi :)). Tôi mỉm cười nhìn nàng, oh sure, we need to start it soon, mà trong lòng đau như cắt :)) Tôi biết kì này của tôi sẽ ná thở vs các bạn tham vọng điểm A này rồi =,=

Tối nay tôi nói chuyện vs nhiều người, sau khi đi học về lăn ra đánh 1 giấc no say đến 8h tối và đi nấu ăn. Các bạn ở VN hay bảo dáng tôi đẹp eo thon bla bla nhưng thực ra tôi ăn ghê lắm. :)) Những khi buồn chán tôi hay nấu ăn, mà dạo này tần suất và chỉ số buồn chán tăng vọt nên... nhưng đc cái ăn xong tôi lại lôi cả đống đồ ra giặt nên chắc mỡ cũng k đọng lại đc lâu haha. Tôi thích giặt đồ sạch sẽ xong ướp hương thơm, cảm giác rất hạnh phúc. Hạnh phúc như khi tôi đọc 1 cuốn sách hay và viết đc một vài đoạn văn hài lòng vậy. Xong tôi đi dọn thêm cái bàn học, chat với một số bạn và mẹ Dưa leo thì cứ í éo mấy chuyện ở đâu đâu, rồi tắm rửa, bôi lotion rồi nhảy phóc lên giường ngủ. Sau mỗi exam là tôi vì hi sinh cho sự nghiệp nên chà đạp lên cái đẹp hehe giờ cần phải lấy lại nhan sắc. Cuộc sống quay đi quay lại chỉ có trường lớp, bài vở, vài nỗi lo to to, vài nỗi buồn lớn lớn thế thôi, nhưng suy cho cùng tụi nó là bé bé hết. Muốn lớn thì nó là lớn, muốn bé thì nó là bé, muốn nghiêm trọng thì nó là nghiêm trọng, mà muốn đơn giản thì nó là đơn giản. Tôi thì vẫn không muốn nói gì nhiều sau tất cả mọi chuyện. Lớn rồi, cứ suy nghĩ thật kĩ rồi hãy làm, đừng để một lúc nào đó rất lâu sau này, cảm thấy hối hận. Còn chông chênh thì tôi sẽ làm cho tôi cân bằng lại.

Cứ đợi đấy. Sống điên điên một chút thì nó mới thích. Chấm than.

17 thg 9, 2012

wake me up when september ends.






Tôi bắt đầu nhớ đến nàng nhiều lắm. Cái cảm giác bước vào trường và biết chẳng còn ai đứng nấp mình từ phía sau rồi ú òa làm tôi giật bắn mình thật trống trải. Tôi biết ngôi trường này vắng nàng sẽ thiếu thốn nhiều màu sắc, nhiều mùi hương lắm. Tôi đến chỗ máy cafe tự động và rót cho mình 1 cốc nước lọc. Mà thực ra hnay có Sanja đứng cạnh rót nước cho tôi. Tôi nhìn Sanja mà cứ ngỡ đó là nàng. Mà không, nếu là nàng, nàng sẽ vừa đợi máy chạy vừa mồm miệng luyên thuyên k ngừng về bất cứ chuyện gì đó ng nào đó rồi. Tôi ngồi cạnh Sanja và Camilla, tôi nói chuyện với 2 người, Sanja hay ôm tôi và cười nhẹ, cái cảm giác cũng ấm áp như nàng ôm tôi vậy, nhưng tôi nhớ bàn tay thơm mùi Vera wang Princess của nàng, nhớ tiếng leng keng va đập rộn ràng của cái lắc Tiffany Co. mà nàng yêu thích, nhớ ánh mắt nàng đầy tinh nghịch. Ôi, tôi nhận ra tôi nhớ nàng kinh khủng kinh kinh khủng. Đúng như nàng từng nói, "Zany, Im sure you will miss me when Im gone".

Sanja và Camilla nói tiếng anh hơi khó nghe. Tôi phải cố gắng lắm để hiểu rõ 2 ng đang rôm rả về chuyện gì. Chẳng bù cho nàng, lúc nàng nói thầm hay phấn khích nói như súng bắn liên thanh tôi vẫn nghe tốt. Lại phải kể một vài điều nàng chưa kịp nói tôi đã "nghe" đc rồi. Tôi từng hứa vs nàng sẽ học phát âm chuẩn của ng Mĩ để nói chuyện "hay ho" cho nàng nghe, vậy mà giờ mỗi đêm tôi đều chăm chỉ lật băng "Speak like an American" ra gạo bài, để sáng lại đi nói tiếng anh vs bọn Tàu, Mã,  Ỉn, Ấn, Sỉn, hay Đức và cả Ý nữa, thích thì thêm cả Việt Nam vào cho nó đủ =)) 

Ôi. Nàng thơ của tôi. Ngày nào tôi cũng thầm nghĩ về nàng, và yêu nàng, và ngưỡng mộ nàng, vậy mà nàng đã vội xa rồi. Vẫn biết trên đời chuyện hạnh ngộ rồi li biệt là lẽ thường, tôi vẫn âm ỉ đau đớn trong tim lắm lắm. Giờ chẳng còn ai kể chuyện trên trời dưới biển cho tôi nghe, cũng chẳng còn ai là chỗ dựa động viên tinh thần cho tôi, mỗi khi tôi bất chợt thấy nhụt chí tự ti, hay tôi cảm xúc hỗn loạn, bất an. Nàng hay tiếp cho tôi bình nhiên liệu mang tên "tự tin", mỗi khi gặp nàng về tôi lại thấy yêu đời hỉ hả, cười nói múa may quay cuồng, như thể tất cả mọi thứ trên đời này đều đương thật đẹp đẽ, tuyệt vời.

Tôi đã nghĩ là, tôi phải bước tiếp những bước mạnh mẽ khi không còn nàng ở bên cạnh nữa. Đúng là cảm xúc là một thứ không giải thích đc. Dù vẫn có 1 Sanja rất tốt, rất tử tế, ở bên cạnh, tôi vẫn chỉ tìm thấy sự đồng điệu, yêu đương, cảm xúc nơi nàng. Nàng đi rồi, tôi chẳng còn tâm trí nghĩ về những ng khác nữa. Tôi chỉ mong nàng vẫn đang ổn, mặc những bộ cánh thật đẹp, sải bước thật tự tin trên con đường của nàng, và thầm mong, một chàng hoàng tử thời hiện đại sẽ tìm thấy nàng, yêu thương và trân quí nàng. Nàng có thể không hoàn hảo trong mắt những ng khác, nhưng riêng tôi, nàng là hoàn hảo, và nàng xứng đáng đc hưởng hạnh phúc như bao cô gái khác.

Hôm nay là 1 ngày dài. Không phải vì phải đi học cả ngày, mà còn là vì những cảm xúc gam màu tối còn đọng lại trong người tôi. Tôi nhớ ng này ng kia, ở Việt Nam hay Singapore, tôi nhớ đoạn hội thoại vs Vi ở sân bay quá cảnh, tôi nhớ những thời khắc đẹp chúng ta đã từng có trong đời. Và tôi chợt nhớ tôi đang đi giữa trời tháng 9. Tỉnh táo hay mộng du, wake me up when september ends. Ai trong chúng ta cũng cần phải ngã từ trên đám mây mơ màng kia xuống, để sống cuộc sống của những người trẻ đang lớn. Những nỗi buồn, những tổn thương, cũng chỉ nên là một vài gam trầm trong bản nhạc sôi nổi bay vút trên những nốt si. Lả lướt. Lả lướt.

Rachael của tôi từng nhìn thẳng vào mắt tôi và lặp đi lặp lại: "Zany. Look. Look at me. Listen. You are a strong girl. You will get whaterver you want. Your life is yours to live, then live smart."
Nàng còn viết cho tôi một bức thư khá dài. Nàng còn viết nắn nót lên trên giấy vở của tôi 2 chữ "Believe". Và đó là tất cả những gì tôi mong muốn trong cuộc đời này, keep beliving!



 

16 thg 9, 2012

Bâng khuâng trong đêm thật dài, ở nơi niềm vui đã xa...



Singapore lại hiện lên trong trí óc tôi, qua máy bộ đàm trên máy bay, "Ladies and gentlement, welcome to Singapore!". Vậy là tôi biết mình đã đến Sing lại rồi.

Thực ra mà nói, tôi không ghét Sing như nhiều người vẫn tưởng. Buồn là 1 tâm trạng khác, chán lại là một thứ khác, mà ghét lại là chuyện hoàn toàn khác. Đôi khi tôi tìm thấy một tôi thật buồn bã, chán nản nơi đây, tôi vẫn không thấy ghét cái đất nước này. Mà làm sao tôi có thể ghét đc một nơi tôi đã gắn bó gần một năm rồi, hỉ nộ ái ố, buồn vui sướng khổ, cũng đã trải qua cùng nhau. Hơn nữa, làm sao tôi có thể ghét một vùng đất tôi từng khao khát mãnh liệt đc đặt chân đến? 

Tôi hay nói xấu Sing kiểu trêu ghẹo, như kiểu bảo một đứa bé "dễ ghét quá" khi thực ra nhìn nó cưng muốn chết vậy.

Tôi không ghét Sing. Nhưng tôi cũng không rõ tôi có yêu nó không. Cảm giác của tôi khi bay trên bầu trời là, à ừ, Singapore à. Tôi bắt đầu nghĩ tiếp đến những thứ tôi cần làm khi về đến nhà. Những nỗi tha thiết nhớ mong đc thay bằng những kế hoạch, suy nghĩ khô cứng và lãnh đạm như vậy. Công bằng mà nói thì yêu đương cũng có nhiều loại, không phải tôi không yêu Sing như tôi yêu Việt Nam có nghĩa là tôi không yêu nó. 

Đêm khuya nghe nhạc suy nghĩ nhiều quá. Nhưng mà tôi vẫn tin là, nếu có một ngày phải ra đi, tôi sẽ nhớ Singapore điên cuồng chứ không chừng. 

Tôi đội mũ đỏ đi khắp nơi, đọc tin nhắn của các bạn gửi. Cảm thấy hơi cay cay mắt. Tôi là family person, for sure, nên nỗi nhớ nhà là một điểm yếu của tôi khi đi xa. Sống tình cảm cũng phiền, nhất là những lúc như thế này. Nhưng mà thà như thế còn hơn vô cảm hững hờ. Tôi vẫn thấy hạnh phúc khi được sống màu sắc như thế này. Vì ng ta có thể dạy dỗ, đào tạo đc nhiều thứ, trừ cảm xúc. Dạy một đứa dốt trở nên giỏi không khó, nhưng sẽ là bất khả thi khi muốn làm một đứa sống vô cảm trở nên tình cảm. Hồ Ngọc Hà cũng từng nói trong The Voice, cảm xúc là thứ không ai dạy cho ai được.

Tôi có thể có ng này ng kia để yêu, nhưng đôi khi tôi vẫn không tìm đc người làm chỗ dựa cảm xúc. Cảm xúc không dạy đc, nên tôi không thể bắt một ai đó khác phải hiểu những cảm xúc trong người tôi. Tôi cứ để mọi ng làm những gì họ thích, vì đó là cuộc sống. Mà cuộc sống là chọn lựa. Hãy để họ thoải mái lựa chọn làm cái này cũng đc, làm cái kia cũng đc, mà không làm gì cũng đc, để đến sau cùng, không ai trách cứ ai một điều gì. 

Tôi cũng hay lựa chọn cảm xúc cho mình. Một số lúc tôi thấy mình buồn muốn khóc, nhưng tôi chọn cách bình thản vượt qua nó. Vấn đề là vì nỗi buồn rất đắt, còn nước mắt thì vô giá, nên đừng buôn bán rẻ mạt hay cho không một ai. Vì nó không đáng.

Chưa biết đi đến đâu nhưng mà thôi, cứ đi. Hễ đi là đến. Mà đến đâu thì không rõ ehe vì "cuộc đời quẹo tùm lum mà" =))








 

7 thg 9, 2012

Mẩu.


Tôi đã rất tức giận. Nhưng bây giờ ngồi một mình và nghĩ lại, thì tôi chỉ thấy mình bị shock và buồn. Tôi muốn bỏ đi đâu đó thật xa. Không phải hằng ngày nhìn những con người tôi không muốn gặp, làm những thứ tôi phải cố gắng làm, và tự nhủ, rồi mọi chuyện sẽ ổn, rồi mình sẽ hạnh phúc. Đã có đôi khi tôi nghĩ tôi thật sự hạnh phúc ở đây, nhưng phần nhiều là tôi muốn bỏ xứ mà đi. Thật sự chông chênh quá khi tất cả mối quan hệ của tôi dồn hết vào một người, mỗi khi bị đời phũ phàng tôi chỉ biết tìm niềm an ủi từ một người, tôi yêu người đó và vui vẻ nghĩ, thế là đủ. Đôi khi cái sự đủ là một sự nguy hiểm. Hãy nghĩ đến cảnh dốc hết ngây thơ và niềm tin vào một chỗ, rồi khi ngoảnh đi ngoảnh lại cái chỗ ấy mất đi, sẽ thảm hại biết chừng nào. Chẳng biết đi đâu về đâu, chẳng biết nên gặp ai để khóc lóc bù lu bù loa lên để đc đền bù, chẳng biết nên làm gì tiếp theo.

Tôi cũng hay đầu tư sai lầm. Tôi tin một người bạn và giờ nhận ra từ khi quen tôi, ngta chưa bao giờ nói thật. Thế là tôi bỏ đi. Tay trắng mà đi. Tôi chẳng mở miệng ra nói gì, trách ai, biết thì thôi, buông và đi. Tôi rất ít khi ở lại và trách móc. Tôi rất ít khi trách. Tôi luôn cố gắng, luôn luôn. Nhưng xong rồi thì thôi, không nói nhiều, không oán trách. Tôi cho ngta cái quyền làm cái này cũng đc, làm cái kia cũng đc, mà không làm gì cũng đc. Cái sự tự do của tôi trong mọi mối quan hệ làm ngta nghĩ tôi bất cần, nhưng thực chất không phải. Mỗi mối quan hệ tôi có đc, tôi luôn suy nghĩ thấu đáo. Mỗi ngày có thể tôi nghĩ về họ cả chục lần. Nhưng tôi ít can thiệp, có lẽ vì bản tính vốn trầm lặng của tôi. Tôi sôi nổi là vì tôi muốn thế, chứ tôi là người thích sự lặng lẽ. Đôi khi tôi dừng lại, quan sát mọi chuyện, ngẫm nghĩ, xong lại đi tiếp. Từ nhỏ đến lớn tôi đã vậy. Tôi thấy tốt thì khen, thấy hay thì nhớ, thấy xấu thì bỏ qua, thấy dở thì quên. Như kiểu cần biết cái gì viết lên cát, và cái gì viết lên đá vậy. Bạn bè tôi không phải ai cũng tốt, nhưng ngta làm đc cái gì tôi sẽ viết ngay về họ. Những điểm tôi không vừa lòng, thôi thì, bỏ qua, quên. Sống không sân si, tủn mủn, chấp nhặt, đời sẽ bao dung hơn nhiều.

Nhiều người hay bảo tôi may mắn, lúc nào cũng hạnh phúc. Là vì họ chưa đủ trải để hiểu, trên đời chẳng có ai đc hưởng phúc phần đó. Không ai cả đời chỉ vinh hoa, phú quí, hát ca, tưng bừng. Tôi cũng buồn, mỗi khi buồn sẽ rất sâu, nhưng tôi sẽ đi qua nỗi buồn đó nhanh. Tối nay tôi sẽ không ngủ, tôi biết, chỉ để đi cho hết cái nỗi buồn trong lòng. Nhưng sáng mai dậy, tôi lại tự hỏi bản thân, tôi phải làm gì tiếp bây giờ. Và thế là tôi đặt chân xuống giường, bước đi.

Niềm tin cũng như tài khoản ngân hàng, đưa vào thì sinh lãi, rút dần thì cũng hết. Tôi thấy mình đang cạn kiệt niềm tin. Bạn bè thì xa, tri kỉ khó tìm. Sau cùng, tôi chỉ còn niềm tin duy nhất vào cuộc đời này. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.