I keep writing this with a hope that one day I will meet you and show you how was life I have lived before you come.
Zany

29 thg 6, 2012
Tôi nhận ra mình đã bắt đầu lảm nhảm. Quá mất hình tượng. Tự tắt máy. Tôi ôm mặt. Ôi chúa ơi con đã nói những gì thế này. Nằm thụp xuống giường, phủ chăn che kín mặt, rồi lại mở phắt chăn ra, làm gì có ai mà phải che chắn cho mệt. Tôi chợt nhớ ra căn phòng này ngoài cái chăn tôi đang đắp và cái balo vàng chóe dùng để gối đầu thì hình như chẳng còn gì. Thế càng tốt, tôi nằm khóc "lộ thiên" - một việc khá là lạ lẫm. Anh ta đã bắt đầu sợ hãi cái thói lải nhà lải nhải của tôi rồi đấy. Tôi phải im miệng đi chứ. Sao mà nói nhiều thế không biết. Nhưng mà ngẫm ra cũng có lí do, hôm nay tôi có nói gì đâu nhỉ, đi xem phim thì ngồi xem phim, bạn đi chơi game thì tôi ngồi viết notes trong điện thoại, ờ, họa may có nói mấy câu phiếm chuyện với Rachael xinh đẹp. Ừ, nhưng mà kệ tôi chứ, lẽ ra tôi phải biết điều mà im miệng đi mới phải. Em gái bảo tôi là người mà nó ngưỡng mộ nhất, giờ nó còn nói thêm nó sợ tôi, người yêu thề thốt yêu tôi nhất, giờ cũng nói sợ tôi, bạn bè chung quanh và những người không liên quan tốt nhất là cũng nên sợ nốt đi, vì tôi đáng sợ lắm đấy. Sẵn nói chuyện đáng sợ và nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt, tự dưng tôi nghĩ đến Rachael.
Thực ra nhiều đứa trong lớp không nói nhưng tỏ thái độ khá kiêng sợ cô nàng. Hôm nay anh Tuấn còn bảo nhìn mặt nó "hung dữ". Jasmine đáng yêu bình thường thân với tôi là thế giờ cũng hơi né né cái mặt tôi ra, do tôi hay đi với Rachael. Ừm. Có thể cô nàng quả thực có vấn đề, hoặc có thể những người xung quanh có vấn đề. Tôi trc đây chưa từng thấy phim rating cao thì xem, sách bán chạy thì mua, nhiều người nói đúng thì gật nên tôi vẫn cứ chơi và cứ bám theo cô nàng mà tôi thích, mặc kệ thái độ của một vài người xung quanh. Trừ khi đến lúc chính tôi nhận ra cô nàng có vấn đề thật, thì mọi sự xa lánh xung quanh càng làm tôi tò mò và cuốn hút bởi nàng. Nàng nghỉ học 2 ngày đầu tiên, tôi hơi rầu rầu, nhung nhớ. Ngày thứ 3, nàng bước vào lớp vẫn phong cách ấy, tự tin, nổi bật, tôi nhìn nàng mỉm cười, tea break, nàng qua chỗ tôi, hey Zany, how are things going? rồi hai đứa đứng chỗ hành lang đông ng qua lại mà ôm nhau rối rít la lên I miss you so much!!!. Vâng, chỉ có thể là nàng! Be hated, đó cũng là một cách sống.
Quay lại chuyện của tôi. Zany, wake up! Rachael bị "không thích" bởi những ng xa lạ, còn mày, mày bị "sợ" bởi những ng thân. Thật chẳng chút giống nhau, khác xa là đằng khác. Thôi cứ yên phận với số kiếp một thân một mình. Khóc lóc chả giải quyết đc cái tích sự gì. Khôn hồn thì nín đi và làm cái gì có ích hơn. Xem lại "The Vow" chẳng hạn. Mình sẽ chờ đc một ngày một người như Leo đến với mình. Hay là khóc tiếp nhỉ, mai dậy mắt híp tịt vào đỡ phải thấy những chuyện làm cho mình buồn rầu nữa...
Kí tên: Đồ-đáng-sợ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét