Zany

Zany

30 thg 6, 2012

1st July.


Mỗi khi buồn, tôi muốn đứng trên cao thật cao, nhìn xuống thành phố mình đang sống. Cảm giác mọi thứ thật ngỡ ngàng và đẹp đẽ. Nỗi buồn cứ bay lên rồi tan đi tan đi.

Nhưng xét cho cùng, tôi cũng không rõ vì tôi buồn vì cái gì. Chính tôi là đứa tự gây chuyện, chính tôi là đứa cắt đứt liên lạc và phá bỏ tất cả. Có lẽ cái tôi buồn là vì tôi đã yêu anh bằng cách đó, và anh yêu tôi bằng cách đó. Tôi không phải đứa con gái suy nghĩ mình nên thuộc vào ai đó, uh huh, có thể là thế, nhưng trên hết, tôi vẫn nghĩ mình khá tự do và độc lập. Sáng nay ngồi với một anh bạn, tự dưng anh bảo tôi, anh nghĩ tôi hợp với nhà báo hơn là sales marketing. Tôi nhìn anh ngạc nhiên, hỏi sao anh nói vậy. Anh nói, vì nhìn em có tố chất của một nhà báo hơn, độc lập, giỏi phân tích, sắc sảo, mà có lẽ, ở tôi yếu tố không hợp nhất với sales job là tôi khá bất cần. Vì thế, tôi nghĩ, những người yêu tôi thường rồi sẽ gặp buồn đau, nếu họ đặt hết chân thành vào tôi, còn tôi thì luôn nghĩ thế giới này thật xa lạ với thái độ bất cần. Thật kì cục. Tôi không hiểu, nhưng tôi thật sự born this way. Có thể cách suy nghĩ của tôi khác người thật, mà đúng tôi là một đứa khác người. 


Tôi vẫn nghĩ, những người dành tình cảm cho tôi, nếu họ yêu một người khác, một đứa con gái nào đó ngoài kia, da trắng, mắt to, thích màu hồng, cười những thứ buồn cười và buồn những cái buồn buồn, và mơ mộng tình yêu là thứ quan trọng nhất và ng yêu bỏ thì không sống nổi, họ có lẽ sẽ hạnh phúc. Phải vậy không? Tôi nhìn anh không chớp mắt, chiều mưa, anh bảo, em là đứa con gái lạnh lùng nhất anh từng biết. Tôi cười phá lên. Tôi là đứa từng nói "Chúng ta chỉ nên là bạn" với người tôi thích ngay từ ánh mắt đầu tiên, và cũng rất đặc biệt với tôi sau này, Sw. Tôi là đứa từng nói " Đừng gặp nhau nữa" với một chàng trai nồng hậu và chân tình nhất trên thế giới, cậu ấy hỏi tôi, tại sao, tôi chỉ bảo, No reason. Và tặng một chàng trai nhẫn nại tán tỉnh tôi chữ "Không" khi anh hỏi, em có bao giờ có ý định yêu anh không. Tôi là đứa như vậy. Chính vì thế, tôi từng trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, nhưng chưa hề có ai đc gọi là "Bạn trai", "Người yêu" hay something like that một cách chính thức. Nhưng dường như, anh là ngoại lệ. Cái cách anh muốn dán nhãn lên chuyện tình cảm làm tôi đồng ý, và tôi gọi anh là "bạn trai", cái cách anh níu giữ khiến tôi không thể bước đi. Và chúng tôi cứ gắn với nhau như vậy. Có thể những chàng trai từng dành mối thâm tình rất lớn cho tôi sẽ thấy lạ, họ sẽ hỏi, tại sao, tôi cũng chẳng biết tại sao nữa. Nhún vai. Chắc là đến lúc mọi chuyện nên diễn ra như cách nó đang diễn ra. 


Tôi ít khi hứa hẹn với anh điều gì khi yêu nhau. Vì quả thực, tôi không biết với tính cách của tôi, ngày mai sẽ thế nào. Mỗi khi anh nói về dự định màn cầu hôn tôi trong tương lai, tôi chỉ cười. Mỗi khi anh bảo tôi, sau này phải cưới anh nhé, tôi nói thẳng, em không chắc. Que sera sera. Tôi chỉ mong, giờ này, phút này, tôi yêu anh, anh yêu tôi, tôi hạnh phúc, và anh hạnh phúc. Thế thôi. Tôi cho rằng, sự sống là một món quà, chúng ta cần sống hạnh phúc để xứng đáng với tặng phẩm ấy. Tôi hiếm khi buồn quá 2 ngày. Và tôi hiếm khi nghĩ mình cần những thứ không làm mình vui.


Sống, thì phải biết mình muốn cái gì. Đúng. Nhưng quan trọng hơn, là hiểu mình cần gì. Nhạc của The Smiths nghe trời mưa rất tuyệt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét