Zany

Zany

24 thg 6, 2012

The meaning of being lonely.



Trước khi nghỉ hè (nói là nghỉ hè nghe có vẻ dài nhưng thực ra chỉ nghỉ đc có 3 ngày) tôi từng phấn khởi lên kế hoạch cho rất nhiều cuộc đi chơi. Tôi không biết nơi tôi đang ở liệu có đc gọi là "nhà" không vì trong trí óc tôi, chữ "nhà" chứa chất rất nhiều thân thương nhưng mà thôi cứ cho đó là nhà, nói chung là tôi không thích ở nhà. Ngày đi học thì không nói làm gì, tôi sẽ cuốn gói đủ đồ trong cái balo và ăn dầm nằm dề luôn ở thư viện, thư viện này đuổi tôi lại té ngay sang thư viện khác. 11h30 tối lơ lắc tôi mới chậm rãi thu xếp đồ và bắt những chuyến tàu cuối về nhà. Bao giờ cũng vậy, mở cửa ra là 1 căn phòng trống (trống nghĩa là ko có người còn đồ đạc thì vô kể). Tôi lại thay đồ, rửa mặt, tắt đèn rồi chui vào chăn. Trong chăn tôi bật một cái đèn nhỏ màu vàng và làm đc rất nhiều việc như là đọc sách, xem phim, nghe nhạc, có khi thì vừa ăn khô bò vừa lướt net, đến khi thấy buồn ngủ thì tắt nốt cái đèn nhỏ đi ngủ. Thế là xong một ngày. Có nhiều khi trc khi nhắm mắt ngủ, tôi nghĩ vẩn vơ, ồ, hôm nay tôi nói chuyện với không quá một người/ một lần. Nghĩ đến đó tôi lại thấy hơi sợ, tự bảo, ngày mai phải nói nhiều một chút mới đc, y rằng, hôm sau tôi nói bù cho hôm trc, đến độ mấy đứa trong trường phải trợn mắt, sao hôm nay em nói nhiều thế Nga, cứ lảm nhảm lải nhải nãy giờ. Tôi lại chột dạ, chết, mất duyên rồi, thế là lại im im đến tối, mọi người lại ghé lại, ủa, em giận gì hả. Tôi phì cười, là tôi hay là cuộc sống này quá rắc rối đây.


Thế nên đc dịp 3 ngày nghỉ tôi cắn môi cầm điện thoại viết note những địa điểm ù té chạy khỏi nỗi cô đơn. Thứ 6 ngày đầu tiên tôi tắm rửa sạch sẽ, ăn vận như kiểu buổi hẹn hò đầu tiên, bôi loại nước hoa ưa thích, tung tẩy ra đường, nhưng thực tế tôi đi chơi một mình. Há há. Tôi bắt xe điện lên Singapura, ghé qua tiệm Sushi em làm chém gió vài ba câu rồi lại đi lòng vòng quanh cái khu plaza đấy. Tôi vào Cache Cache tiệm váy yêu thích thử bao nhiêu là đồ, tự nghĩ mình mặc váy cũng đẹp chứ bộ, xong lại vòng lên Charles and Keith ngắm nghía túi xách. Chính ra tôi là đứa rất mê túi, tôi mê nhất kiểu túi ngta đeo dây dài điệu đà tôi sẽ vút dây chun lên cao đeo ngang lưng trông rất ngầu, và tôi thích túi xịn, quần áo có thể xuề xòa nhưng một cái túi xách thì nên tốt một chút. Thế nên từ hồi Singapore có đợt sales lớn nhất, tôi chắp tay sau lưng lượn tới lượn lui xem C&K nó sale chưa mà hoài chưa thấy thiệt buồn thúi ruột. Lượn hết cái plaza tôi cũng tìm cho mình đc một cái ví buy one get one half price, rồi đến nhà bạn ăn uống chơi bời. 2 giờ sáng, tôi bắt taxi đến quán thức ăn nhanh để xem Euro có tuyển Đức, cũng là lần đầu tiên tôi đi chơi over-night. Lần đầu tiên mà chẳng phải bar bủng cờ lắp hay chốn nào luxury lại đâm đầu vào một quán thức ăn nhanh, mở cửa 24/24 và có tivi. Gọi một cốc mocha ưa thích, tôi ngồi đọc sách đến 2 giờ 45, thì bắt đầu hò hét chộn rộn, cảm giác cổ vũ bóng đá ở một nơi xa lạ, bình luận viên nói một ngôn ngữ xa lạ, giữa những con người xa lạ, thật mới mẻ. 4h30 hết trận, tiệc tan, mọi người ra về, tôi chạy lại góc trong quán, gắm earsphone và ngủ, vừa lạnh vừa mỏi, đợi đến 6h30 có tàu điện ngầm mới về nhà đc. Chuyến đi chơi ngủ bờ ngủ bụi thật khó quên. Thứ bảy tôi lại đi chơi, đi đến độ tưởng 2 cái chân dứt ra đc thì cũng dứt để qua một bên cho nó tĩnh dưỡng, 8h tối, tôi đứng ở tàu điện ngầm, chân đã mỏi mà lòng vẫn chưa muốn về, cơ bản, tôi không biết về nhà để làm gì, đi lang thang bên ngoài có khi lại còn ấm áp hơn, có việc để làm là đi, có thứ để nhìn ngó lung tung. Thế là tàu lướt qua tôi ở lại, đứng dựa lưng vào tường, tôi lướt danh bạ điện thoại, đi một mình mãi cũng chán, tôi muốn tìm một ai đó, không thân nhưng cũng đủ để đi với họ tôi nói chuyện được. Thế mà, tôi lướt mãi, đến chữ Z rồi vẫn không thấy ai có thể gọi đc, tôi mới thấy mình thật sự rất cô đơn. Bất giác, tôi hơi bực mình và muốn quăng cái điện thoại vô dụng vào một xó. Tôi đứng thêm một lúc, nghe nhạc, rồi lại rút điện thoại ra, gọi cho anh. Chỉ để lấy lại cái earsphone tôi để quên. Anh bảo cũng hay, anh cũng đang ở Dobby Ghaut, thế là tôi đứng đợi thêm một chút, anh đến, anh hỏi tôi ăn tối chưa, tôi lắc đầu, anh bảo thế thì đi ăn cơm thịt vịt với anh đi. Tôi cười, bảo, rủ thêm em đi, chúng ta đi ăn chè Bugis. Vậy là 3 đứa cô đơn đi với nhau, đi ăn chè.


Ở quán chè trung quốc khá nổi tiếng, chúng tôi phải xếp hàng một lúc mới có chỗ ngồi. Anh kể chuyện của anh, em kể chuyện của em, còn tôi thì im lặng. Anh bảo sao tôi ít kể chuyện của tôi thế, tôi chỉ bảo, tôi không có thói quen kể cuộc sống riêng của mình với ng lạ. Nói đến đây, tôi thấy mình hơi lỡ lời, tôi chữa lại, với người khác. Ừ, ng khác không mang ý nghĩa thân hay không thân, ng khác là ng khác, k phải là bản thân mình. Thế thôi. Nhớ rồi, từ "người khác" khá là hay, có thể cứu thua mình trong một vài tình huống. Nhất là với mấy đứa nghĩ sao nói vậy, thẳng thắn thật thà như tôi ăn nói toàn bị ng khác ghét.




11h chúng tôi lang thang về nhà. Nhớ ra cả đám vẫn chưa ăn tối, chúng tôi lội ngược lên khu Dobby Ghaut nhưng các quán đã đóng cửa tắt đèn tối thui, lại quay về China town ăn Mc Donald. Lúc tôi về đến nhà đã quá nửa đêm, vẫn không có ai trong phòng, tôi lại tắt điện, mở đèn, chui vào chăn, rồi tự ngủ lúc nào không hay. Hôm nay là Chủ Nhật. Kiếm cớ đi đâu bây giờ, tôi đang suy nghĩ. Chỉ nằm trong phòng đọc sách và xem phim làm ngta dư một chút cảm giác lười biếng.

Hôm nay là sinh nhật của em đấy. Chắc chiều nay sẽ đi mua card gọi về Việt Nam cho em. Nhờ em mà tôi tìm đc một cớ chính thức bước chân ra khỏi nhà. Ở Singapore k như VN ra đường không cần lí do, bạn chở đi chơi bạn hỏi, đi đâu bây giờ, tôi khoát tay mạnh miệng, không phải hỏi, hễ đi là đến. Ở sing mà k biết đi đâu thì cũng chả biết đến đâu luôn. Haha.


Dạo này đọc sách vô tình vớ đc nhiều truyện về Singapore quá. Ngẫm lại, cái đất nước buồn như ruột mèo này phải có cái gì để các nhà văn trẻ ở rồi đi lại mang theo nhiều lưu luyến quá như thế chứ nhỉ. Mỗi thành phố đều có một tâm hồn, bắt đầu cảm thấy ngòi bút có chút háo hức, từ nay, từ mai, hay một ngày đẹp trời nào đó, tôi sẽ viết về Singapore, với tất cả nỗi buồn phiền của một đêm ngồi dưới chân cầu thang trên lề đường cúi mặt xuống tay khóc tấm tức một ông Tây đi ngang qua đập đập vào tay và hỏi, hey are you ok?; viết về Singapore với tất cả nỗi cô đơn thở ra được ở một nơi điều hòa phả lạnh ngắt đứng dựa lưng vào thành tường với cái điện thoại danh bạ đầy nhưng chẳng biết phải gọi điện cho ai, phải rồi, tôi sẽ viết về nơi mình đang sống, với mọi vui buồn trăn trở, với sự cô độc như miếng bơ lạnh xắt lát ăn với bánh mì đen, và nỗi nhớ nhà, nhớ người thân, bè bạn cứ như lớp sóng đánh vỗ vào bờ, cuồn cuộn, không nguôi. Vì tôi rồi sẽ quen với tất cả những điều đó, khi lớn lên, bạn phải học cách kết bạn với nỗi cô đơn và sống cùng nỗi nhớ nhung. 20 tuổi, học Marketing, và tôi sẽ tiếp tục học Marketing rồi kiếm một việc làm nào đó có thể ngao du cả thế giới. Một mình, thì có sao? - Nỗi cô đơn cũng có ý nghĩa riêng của nó. ;)













Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét