Zany

Zany

6 thg 6, 2012

Sw.




Trên đời này, tôi tự thấy mình may mắn, vì có nhiều mối lương duyên kì lạ, trọn đời không quên. Cậu là một trong số đấy. 7 năm quen cậu, và từ giây phút đầu tiên tôi chạm phải ánh mắt sáng, cương trực, thông minh của cậu, tôi đã linh cảm, giữa con người này và bản thân, sẽ có một sự liên quan đặc biệt, nhưng tôi không biết, nó lại kéo dài đến thế, sâu sắc đến thế, để bây giờ đây, cuộc đời rẽ hai hướng, cậu và tôi đi về phía không nhau, hình ảnh cậu vẫn cháy trong tôi mãnh liệt đến kì diệu. Tôi gọi cậu là Sw, cậu gọi tôi là Rw, xưng mình, chúng ta hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với nhau, đôi ba lần gặp nhau lướt qua ở đội tuyển, cậu nổi bật nhất lớp Toán ngày đấy, cả trường không ai lại không biết đến một chàng trai năm nào cũng lên nhận giải, lại 2 năm liên tiếp là học sinh tiêu biểu toàn trường. Một vài lần khác tôi và cậu lướt qua nhau ở Căn-tin, cậu vẫn nhìn tôi với ánh mắt ấy, ánh mắt không chớp, tia nhìn thẳng, lấp lánh. Tôi thì hiếm khi nhìn vào mắt cậu, đôi lúc bắt gặp, tôi ngó lơ đi chỗ khác, nơi sân trường nắng tràn ngập, tôi vẫn nhớ mãi về ánh mắt sáng ngời đấy. Khi cậu 16 tuổi, đậu vào trường chuyên và học rất giỏi, tôi không gặp cậu nữa. Mãi đến tháng ba năm ấy, thi học sinh giỏi thành phố, tôi lại bắt gặp một ánh mắt da diết cứ nhìn về phía mình, tôi ngẩng lên, giữa lúc băng qua đường phố tấp nập, tôi lại nhận ra một ánh mắt quen thuộc, lần này, tôi giữ mắt mình trong mắt cậu, buộc cậu phải nói cái gì đó. Và đúng thế thật, cậu dừng xe, hỏi tôi, Nga làm bài tốt chứ. Tôi gật đầu, hỏi, còn cậu. Cậu cũng gật đầu, cười. Lần đầu tiên tôi nhìn rõ cậu đến vậy, vầng trán cao, ánh mắt vẫn sáng ngời, và nụ cười tươi tắn. Cậu vẫn là một chàng trai rất kiệm lời. Chúng ta trải qua những mùa hè sôi động của tuổi niên thiếu. Chúng ta nói về hoài bão, tương lai. Không gặp nhau nhiều, nhưng tôi vẫn có thể nhớ như in ánh mắt biết nói của cậu, cuốn hút, xoáy sâu vào lòng người khác. Cậu là một chàng trai tài giỏi, năng động, và nhiều khát khao. Những tháng ba đã qua, những mùa hè cũng đã hết, và cậu thì cũng đã đi rồi. Chúng ta hứa là sẽ không gặp lại nhau nữa. Và không một ai thất hứa cho đến bây giờ. Nick cậu chỉ là một gương mặt tối im lìm trong list yahoo messenger, facebook hơn trăm bạn chung nhưng không một friend request nào đc gửi. 2 năm không tin tức, tôi chỉ biết cậu vẫn đang nỗ lực hết mình cho những ước mơ cậu từng chia sẻ với tôi, một hot boy FTU, đa tài, năng động, giỏi giang, như ai đó đã nói về cậu, liệu có đủ? Đối với tôi, cậu vẫn là một người thật đặc biệt, nhưng dường như, định mệnh trêu ngươi với duyên phận này quá. Những người quen biết với tôi và cậu, họ thốt lên, thật tiếc! Tôi chỉ mỉm cười. Tôi biết, tôi không tiếc, và cậu cũng thế, chúng ta đã có những kỉ niệm thật đẹp. Những kỉ niệm ấy như ánh mặt trời cứ tỏa rạng trên cao, còn tôi và cậu nắm tay nhau đứng trên một hòn đảo tuổi thơ, ngước nhìn, ánh nắng ấy, cứ lấp lánh, lấp lánh, rực rỡ, không nguôi...


Cậu từng bảo, nếu tôi có trốn đi đâu, cậu cũng sẽ không bao giờ mất tôi, vì cậu luôn cất tôi thật sâu trong trái tim, và tôi sẽ ở đó mãi mãi, như một bài hát cậu yêu thích, My heart will go on. Tôi hỏi cậu, nếu sau này cậu có bạn gái, cậu có kể về tôi không. Cậu nhìn tôi. Rất lâu. Rồi lắc đầu.








Đây là bức ảnh cậu chụp trộm tôi mà cậu rất thích. Nhìn bức ảnh này, tôi tự hỏi, có bao giờ cậu trách tôi, một mùa hè cách đây 2 năm, tôi nói với cậu, chúng ta đừng liên lạc nữa. Cậu có bao giờ từng trách tôi về điều đó không?
Và tôi cũng nhận ra, đây là post đầu tiên tôi viết cho cậu ở blog. Tôi cũng đã hứa, sẽ cất cậu ở một góc bí mật trong trái tim, giống như cậu từng nói với tôi sẽ luôn giữ hình ảnh cô gái đứng vươn tay chạm vào giọt sương trên chiếc lá mỉm cười một mình ấy cho riêng cậu, để sống tiếp cuộc sống vốn vẫn nhiều điều nhạt nhòa này, nhưng, tối nay, dòng cảm xúc trong tôi không ngừng đc, như những lớp sóng cứ vỗ vào bờ rồi tan chảy thành con chữ. Liệu cậu có trách tôi vì đã thất hứa? Liệu cậu có trách tôi không? Cậu có bao giờ từng trách tôi không?..
...


1 nhận xét:

  1. em Rệp có thích xem phim Nhật không, nếu đã viết bài này thì thử xem Halfway (2009) một lần đi :)

    Trả lờiXóa