I keep writing this with a hope that one day I will meet you and show you how was life I have lived before you come.
Zany

25 thg 5, 2012
26.
Ảnh tôi chụp bằng instagram cùng các em. Một buổi tối như mọi tối, chúng tôi ở bên nhau, trò chuyện về những chuyện xảy ra trong ngày, như câu hỏi cửa miệng các em vẫn hỏi tôi khi nhìn thấy tôi về nhà, "hôm nay chị đi học có gì vui không chị?". Chúng tôi vẫn có những fun time cùng nhau như thế, phiếm chuyện, hứng lên lại lên youtube nghe đủ nhạc, xong mò lên cả fb các em họt để bàn tán oánh giá,...cho đến ngày tôi tức tốc chạy lên thư viện, ở bên các em khi các em biết điểm. Ngân đón tôi ở tàu điện ngầm, vừa nhìn thấy tôi Ngân bước lại từ từ, dang tay ra, tôi hiểu ngay, chạy lại ôm em. Chúng tôi cứ thế đứng ôm nhau ở cửa tàu điện. Lên tầng 5 gặp Ngọc, tôi chỉ thấy xót xa mà muốn ôm trọn em vào lòng. Ngọc luôn là đứa mạnh mẽ hơn, chỉ quay lại nhìn tôi cười, "Ngân kể cho chị hết rồi phải không". Rồi chúng tôi đi bộ xuống khu Bras Basa, băng qua đường đến tiệm ăn Kopi, mỗi đứa ăn mỗi món, không khí trầm xuống khác hẳn ngày thường. Tôi muốn nói thật nhiều, vung tay múa chân nói cái gì đấy để xua tan không gian im ắng nặng nề, nhưng rồi cũng chẳng biết nói gì. Chỉ thở dài.
Về đến nhà, tôi cắt cam cho 2 đứa ăn, và bảo, 2 đứa phải vui lên nhé. Vậy mà, 2 ngày rồi, tôi vẫn canh cánh nỗi buồn cho các em, tôi cũng lo cho tương lai của 2 đứa chẳng khác gì tụi nó, tự bao giờ tôi đã xem 2 đứa như em gái, yêu thương, chở che, lo lắng. Mỗi lần về phòng, tôi lại băn khoăn, k biết 2 đứa đang làm gì nhỉ, và thế là, lại chạy qua gõ cửa, đôi khi nửa đêm tôi mở hé cửa chỉ để xem 2 đứa ngủ chưa, mỗi sáng thức dậy lại mở cửa xem 2 đứa dậy chưa, đi học về cũng mở cửa, hỏi ai đứa ăn tối chưa, hnay thế nào. Những chuyện rất đỗi đơn giản nhưng tự bao giờ đã thành thói quen, giờ chỉ việc nghĩ, k còn đc ở gần nhau như thế, nghĩ đến 2 chữ chia li, tôi lại cảm thấy cuộc đời này, quá vô thường. Hợp, tan, tan, hợp là chuyện quá dễ dàng. Tôi cứ thế nghĩ về những mối quan hệ mà tôi có trong thế giới này, cũng chẳng thể nào đi lại qui luật của thời gian này. Mỗi người, sẽ có một cái duyên với nhau để gặp nhau, và khi duyên hết, chúng ta phải chia xa. Có hạnh ngộ, ắt có chia li, có chi mà buồn?..
2 tuần nữa tôi về Việt Nam. Sau nửa năm đi xa, cuối cùng, lòng tôi cũng đc đập những nhịp hồi hộp cho ngày trở lại. 6 tháng, không phải quá dài, nhưng cũng đủ cho những trải nghiệm lần đầu tiên cách xa những thứ thân thuộc thương mến. Thành phố bên bờ biển, hiền từ, trong lành, ấm áp như một người tình, ăm ắp bao nhiêu kỉ niệm. Nửa năm thôi, nhưng tôi tự thấy bản thân đã thay đổi khá nhiều. Mà tôi cho đó là tích cực, nên cũng chẳng cần bận lòng nhiều. Ai rồi chẳng phải thay đổi. Đó là qui luật của cuộc sống, không muốn cũng không thể thay đổi. Nhưng yêu thương trong tôi vẫn nguyên vẹn, tôi chỉ muốn về trong vòng tay của biển, nơi hương muối gió biển nhào nặn nên tâm hồn tính cách tôi, tôi chỉ muốn gặp lại bạn bè, chỉ để nhìn họ một cái, trông họ vẫn ổn, để đc chia sẻ chút ít về chặng đường đã qua mà chúng tôi xa nhau. Tôi háo hức không biết cuộc sống đã cho họ nếm trải những gì 6 tháng vừa qua. Tôi chỉ biết, ai trong họ cũng đang cố gắng với cuộc sống, dù cuộc sống đưa đẩy những gì. Đó là một điều tốt, quả thực là một điều tốt.
Hôm trước Kz gọi cho tôi, lúc tôi đang đi bộ ra bãi cỏ thật đẹp của thư viện trường. Ngay lúc ấy thì Kz nhìn thấy cầu vồng ở biển. Mọi thứ thật bất ngờ, tôi bỗng nhớ về ngày tôi và bạn còn nhỏ, chúng ta hay đứng ở biển, đón chờ điều gì, về một sắc màu rực rỡ của cuộc sống. Cô giáo Accounting của tôi thường nói, "What is over is over", tôi cũng hay lẩm nhẩm câu đấy, thế mà giữa những chiều ngồi một mình ngay chân cầu thang của trường, tôi vẫn chẳng quên đc những buổi chiều trong đầy đẹp đẽ của lứa tuổi còn vương nhiều thơ ngây. 16 đẹp, 19 cũng đẹp, còn tôi thì sắp 20 rồi. Thêm tuổi thì thêm trách nhiệm, nhưng chỉ cần nghĩ, ồ, thế là tôi có thêm 1 năm nữa để sống, không phải rất vui sao? Sự sống chẳng bao giờ khiến ta mệt mỏi.
Chúng ta còn trẻ, phải sống một cuộc đời ý nghĩa hào sảng!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét