Tôi không phải loại người dễ nổi điên, mặc dù thì tôi cũng dễ bực
mình vì những thứ chướng tai gai mắt hay những người đã không biết điều còn cứ
sấn sổ vô duyên thật đấy nhưng tóm lại tôi cũng chỉ khó chịu thế thôi rồi cũng
quên trong vài phút sau đấy. Cơ bản là vì tôi không quan tâm lắm đến những thứ tôi không
quan tâm lắm và những người tôi không thân thiết. Nhưng với những người ở 1 mức
độ nào đó, họ quan trọng với tôi và những hành động cũng như lời nói của họ có ảnh
hưởng đến cuộc sống của tôi, tôi sẽ để ý và quan tâm nhiều hơn, do đó khi tôi nổi
giận thì mức độ cũng ghê gớm và dai dẳng hơn. Đơn giản là tôi thực sự quan tâm
và suy nghĩ về họ, hay nói 1 cách khác, tôi đã set cho họ vài cái tiêu chuẩn mà
tôi mong họ sẽ thể hiện đc như thế, như là tôi luôn cố gắng để thể hiện với họ.
Cái này cũng giống như ai đó từng nói, chỉ những người mà bạn thực sự yêu
thương mới có khả năng làm đau bạn. Tôi cũng có 1 cuộc sống đủ bận rộn để tránh
tôi khỏi việc quan tâm đến ngta nghĩ gì về tôi, nhưng những người tôi đặt vị
trí của họ ở gần tôi hơn, thì tôi luôn quan tâm đến những gì họ suy nghĩ và cảm nhận.
Mỗi khi bực mình tôi không thích phải nghe nói nhiều, tôi
không thích nghe thanh minh hay xin lỗi, đơn giản vì tôi đang get mad và nói thẳng khi tôi đang pissed off tôi không thích phải nhìn mặt cái đứa làm tôi điên, nên những
lúc đấy tôi ở một mình, đôi khi tắt điện thoại cho đỡ bị làm phiền và ném tất cả những cái gì tôi có thể
ném. Scary, no? Sau đấy khi tôi bình thường trở lại, trong 1 vài trường hợp có thể
tôi sẽ đồng ý nghe vài lời giải thích gì gì đấy nhưng thường là tôi cũng không
muốn nghe bất cứ cái gì từ cái người mà làm tôi thất vọng. Tùy vào mức độ thân
thiết và quan trọng của họ đối với tôi (tức là có hay không có họ thì cuộc sống
của tôi sẽ thế nào) và mức độ nghiêm trọng của vấn đề mà tôi quyết định tha thứ
hay là không. Và khi tôi nói tôi tha thứ thì có nghĩa là tôi tha thứ thật,
nhưng tôi không bao giờ quên. Không phải là kiểu thù dai nhớ lâu vì có thể tôi
sẽ chẳng nhớ cái việc mà bạn đã làm là việc gì nhưng cái cảm xúc mà tôi
đã trải qua thì tôi sẽ nhớ mãi.
Nghe những dòng trên đây chắc nhiều người sẽ cảm thấy sợ tôi
hay sợ những lúc tôi bực mình nhưng chẳng có ai trên đời này là hoàn hảo cả. Tôi cũng chỉ là con người, với tất cả những gì tốt xấu lẫn không tốt cũng không xấu, chỉ đơn giản là tôi không bẻ cong mình để xây dựng hình tượng tốt đẹp và always live the way I am. Tôi cũng biết nhiều người không thích cái personality của tôi, nhưng thôi việc người ta có thích tôi hay là không cũng thuộc về vấn để uncontrollable nên không nói nữa. Dù sao tự thấy thì tôi vẫn là 1 người tốt, tôi tử tế và biết trân trọng người khác cho dù tôi thích hay ghét nó, tôi cũng là 1 đứa biết lắng nghe và là 1 người bạn chân thành, hi vọng những điều tốt đó sẽ kéo lại vài cái tính không tốt lắm của tôi như không control đc cảm xúc khi giận dữ. Tôi biết tôi có thể làm nhiều người đau lòng khi tôi đang bực, mặc dù tôi chẳng bao giờ la hét hay xúc xiểm ai bao giờ cũng vì hiểu mình mà khi bực tôi im lặng là để tránh nói vài câu tổn thương va chạm nhưng đôi khi sự im lặng đó của tôi lại làm họ buồn bã, đó không phải là điều tôi mong muốn.
Sự thật là tôi ghét conflict và cũng đã có vài cuộc conflict làm tôi và 1 số người không nhìn mặt nhau nữa. Khá là buồn nhưng rõ ràng "If you can't handle me at my worst, then you sure as hell don't deserve me at my best."