Sáng chủ nhật, tôi nằm nghiêng, tai vẫn cắm headphone nghe Sunday Morning như thói quen đã lâu rồi. Tôi nhìn nắng ngoài kia, nhuộm vàng rực góc cửa sổ căn phòng bé tí hin như lỗ mũi của mình, lòng lang thang vô định. Tôi nhớ những lần nằm ở nhà, cái giường cũ, tôi cũng hay nằm ngắm ánh nắng buổi sớm như thế này. Thế giới ngoài kia hẳn là phải vui lắm, nhưng sao lòng người lúc nào cũng len những nỗi buồn rất nhẹ, như những cuộn len lăn tròn trên sân nắng, rồi chú mèo đuổi bắt, một vòng tròn, một vòng xoay, cứ thế, cứ thế...
Tôi nằm trên giường, cố nhớ lại, vào những lúc trời nắng đẹp thế này, mà lòng lại hoang hoải, thì tôi sẽ làm gì. Chắc hẳn tôi sẽ phóng ra đường và lang thang, một mình, hoặc với bạn bè thân thiết. Nghĩ là làm, tôi vụt dậy, rửa mặt, đánh răng, tôi chọn cái váy màu rực rỡ nhất, cái áo khoác vàng tươi như màu nắng, tết cả tóc thật xinh thật lạ, đứng trc gương, tôi nghĩ, mình không thể nào buồn được, không buồn được. Tô thêm tí son gió cho đỡ nhợt nhạt, tôi cầm máy ảnh chạy qua phòng kế bên, cộc cộc, hỏi: ở Sing khi buồn thì đi đâu hả em? à nhầm. khi rảnh đi đâu hả em?. Đc chỉ vẽ tận tình (thực ra cũng k tận tình lắm) thì tôi giắt thêm cái bản đồ tàu điện ngầm cho chắc rồi xỏ chân vào đôi giày búp bê k xinh lắm do tôi vượt đường núi rừng ghê quá. Những con đường thật lạ mở ra trc mắt tôi.Ngồi trên tàu điện đi đến những đoạn đường chưa đến bao giờ, bất giác tôi thấy chạnh lòng, vì cứ nhớ hoài khung cảnh cũ xưa, những điều nhỏ bé tôi trót yêu, cứ nhớ hoài những người muôn năm cũ, những người tôi chia sẻ biết bao thâm tình. Tôi mở máy nghe nhạc, những bản nhạc buồn bã lướt ngang mà tôi cảm giác mắt mình trống rỗng, nhìn ra ngoài khung cửa sổ, hoàn toàn trống rỗng. Cảm giác cũ, ôi, người bạn cũ, nỗi trống rỗng xinh đẹp, hiền hòa, đó là khi bạn ngước mắt lên trời, thấy trời rộng thế, đẹp thế, mà mình lại không biết đi đâu về đâu. Bạn nghĩ là bạn cô độc, nhưng sau đấy lại nhận ra, bạn hoàn toàn cô đơn.
Tại sao cảm giác mình không thuộc về nơi chốn nào cứ đeo bám lấy tôi? Tôi vẫn cố gắng sống để hòa nhập cộng đồng, kết bạn, học tập, sống có mục đích, vươn tới cái chân thiện mĩ, sao mà sự lạc lõng cứ trôi dần trong tôi, từ khi còn là 1 đứa bé cho đến khi chạm mốc tuổi đầu hai, cái tuổi mà ngta không cho phép mình sống buông thả nữa? Nhật bảo quái đản khác người có gì xấu? Ừ có thể nó chẳng xấu nhưng nó cũng chẳng tốt. Tôi và những đứa bạn quái đản khác cũng đang đâm đầu vào cuộc sống mà sống cho trọn vẹn đấy thôi. Tôi từng bảo Hiền rằng Hiền à, chúng ta phải bớt mơ mộng đi nhé. Và tôi cũng bớt đc mơ mộng thật, tôi sống có mục đích và cũng thực tế hơn, đấy là tôi nghĩ vậy, cho đến khi Dz xuất hiện và bảo tôi mắt mày sao lúc nào cũng mơ mơ màng màng như không ở đây ấy. Tôi hỏi thế ở đâu, Dz bảo, ở đâu đâu ấy. Ừ, ở đâu đâu ấy. Thật vậy, nơi nao ấy chẳng biết là nơi nao, chỉ biết, không ở đây, thế thôi. Tôi có cố gắng mấy để hoàn thành tốt cuộc sống mà ngta nghĩ thế là tốt, thì tôi càng thể hiện tôi chẳng biết tôi đang làm cái quái gì. Tôi còn nhớ năm đầu đại học xông xáo làm bí thư, cô giáo cũ lo lắng hỏi tôi, em có thật sự thích không, Ngân thì cảnh báo tôi, tính mày không hợp chốn xô bồ ấy đâu. Nhưng tôi vẫn làm, vì tôi nghĩ nó tốt cho tôi, đôi khi ta phải làm những việc ta không thích và cũng chẳng hợp vs mình đấy thôi :)) Tính tôi không thích bon chen, sợ là đằng khác, nhưng tôi muốn thử sức mình, tôi muốn thấy mình thành công, đơn giản là tôi muốn thế, tôi sợ bon chen, nhưng tôi cũng sợ sống nhạt.
Rồi tôi cũng bỏ đi cái việc mà tôi đã chọn, dù nó đem đến cho tôi nhiều cơ hội. Vì tôi nhận ra cố sống cố chết để hòa nhập thì tôi lại càng chẳng thể quen nổi chuyện xã giao xã nghĩa ve vuốt những người mình không thích, âu yếm nịnh nọt cấp trên để bền chỗ. Tôi cũng ghét luôn những buổi họp hành "dân chủ" cấm ý kiến, trên nói gì nghe nấy, nói lại cũng đc nhưng phải nói nhảm, nói hay hơn sếp là 1 dập 2 bị bỏ lơ. Công việc mơ hồ nặng nhọc trái sở trường tôi cũng lo đc, chỉ không quen nổi tình người lạnh nhạt, đâm xấu, chơi bẩn, sau lưng trc mặt vẫn ngọt ngào mát mẻ. Tôi nhận ra tôi đang đc làm quen với 1 xã hội thu nhỏ, sau này ra đời sẽ đc tung chân ra biển lớn hơn, cá lớn cá bé lúc ấy sẽ biết hết. Cảm giác trăm chốn xô bồ ồn ã không có góc nào dành cho ta khiến tôi càng muốn đi xa hơn, và lại chọn 1 công việc còn đòi hỏi sự năng động khéo léo hơn. Có những lúc đứng ở trường Marketing cười rộng miệng vs ng này ng kia, tôi nghĩ trong đầu có khi nào mình lại chọn sai nữa không.
Tôi không đang than thở về cuộc sống. Ngày qua ngày tôi vẫn tỉnh dậy mở mắt thao láo nhìn đời mặc kệ nó có thèm đếm xỉa đến tôi không, tôi vẫn chạy thoăn thoắt đến trường trong đôi giày PeterPan mà tôi yêu từ giây phút đầu tiên gặp nó, tôi vẫn luôn tặng bạn bè ng quen ng lạ trên đường những nụ cười bị chọc rộng đến mang tai. Tôi vẫn cố gắng chui lên bàn đầu dù buồn ngủ gần chết để nuốt chữ của thầy cô, tôi vẫn vào thư viện đều đặn để đọc sách dù 5 lần 7 lượt chạy ra góc cafe tự động để uống cafe (vì k đc uống cafe trong thư viện) tránh mỏi mắt ngủ gục. Đôi lúc buổi nghỉ trưa, tôi ngồi ăn cơm gói 1 mình trên trường và tự hỏi không biết tôi đang làm cái quái gì ở đây, rồi tôi cũng thôi, ăn hết gói cơm gói 3 đô rồi quay sang nói nhảm vs James. J giống Thiện Vũ kinh khủng. Mặt mũi thì không giống như cách nói chuyện, cách cười hay nheo mắt đều giống Vũ.
Cuộc sống này thật là kì diệu, chắc vậy, nên ai cũng đang cố gắng sống đấy thôi. Tôi cũng vậy. Ơi cuộc sống mến thương, chắc trời có sập thì tao vẫn thương mày lắm. Tôi là ai, là ai mà yêu quá đời này? Cuộc đời cho tôi sự sống, những hơi thở, tình yêu, những niềm vui, hạnh phúc, những bài học, những nỗi buồn, sự cô đơn, trống rỗng...làm gì có ai cho mình nhiều như thế mà chẳng đỏi hỏi lại cái gì? Tôi luôn tự nhủ không sống xuất sắc đc thì cũng sẽ sống có ý nghĩa 1 tí. Nhưng có lẽ vì tôi không giỏi giang, mạnh mẽ nên tôi cứ hay bị chật vật quá. Đôi khi chỉ muốn vứt bỏ tất cả mà quay về cái góc trong quán cafe cũ để nhâm nhi từng giọt cô đơn, muốn cầm máy ảnh và đi phượt vs bạn, mặt mũi lấm lem xong ngồi chọc nhau tởm quá, muốn gặp cB, thấy cB cười, muốn xuống mở cửa cho Bino xong lên giọng kẻ cả, rồi, lại có việc gì rồi phải ko, muốn là chỗ dựa cho Dz, muốn mặc váy đi Salsa ăn kem đắt tiền với Nhím xong tiếc tiền ngồi than, muốn ra biển trà sữa vs cBo, cBo hỏi sao Nga buồn thế rồi nhướn lông mày đâu, em đâu có buồn đâu, muốn trêu chọc ba và cãi nhau với mẹ, muốn đêm nằm ôm em ngủ xong bị em đạp ra, muốn gặp Hiền rồi 2 đứa chuyên Văn ngồi luận chuyện đời, muốn ra biển mùa đông để hít căng lồng ngực trọn mùi hương đêm, muốn ngồi bên khung cửa sổ nhà mình nhìn trăng nhìn sao rồi tự nhủ trời đất bao la, nhất định sẽ có nơi chốn thuộc về mình, muốn khi buồn nằm nhỏ vài giọt nước mắt trên giường rồi lại lao ra đường đi chơi tiếp, muốn bên bạn bè những ng thân yêu mà mình giả vờ dỗi phát xong sợ hoảng lên đứng vòng tay đội mũ bảo hiểm đồng thanh xin lỗi. Cứ muốn thế đấy, muốn thế thôi, muốn yêu thương, muốn bình yên. "Who needs the world when I've got you?"
...
Những nỗi lòng mình khó tỏ bày quá, qua câu chữ. Cứ viết càng nhiều thì cứ thấy càng chưa nói hết. Cứ yêu thương càng nhiều thì cứ càng làm nhau đau lòng. Tối nay ngủ trễ, nằm xem cái clip của Dz post lên youtube mà khóc hết nước mắt, không cầm được. Kiểu cô gái yếu đuối mới bị ng yêu đá, khóc như hạn hán gặp trời mưa. Thực ra lúc trên máy bay bay đi đến nơi xa, đã bỏ đĩa quà tặng vào laptop rồi dựa vai anh mà khóc, nhưng lúc ấy đông người quá, nước mắt kiểu thấm ngược vào trong. Còn trong đêm tối như thế này thì cứ thể mà úp mặt vào gối cho thoải mái sự đời. Khóc vì cái đứa quái đản như mình lại đc yêu thương trân trọng đến thế, khóc vì những kỉ niệm cứ cháy bền bỉ không phai, khóc vì cô độc nhung nhớ khôn cùng...

Cơn bão lòng em thổi mãi không nguôi...
(*: Lời bài hát Cơn bão nghiêng đêm - Lê Cát Trọng Lý. Bài hát nghe suốt chuyến đi ngày hôm nay.)