Những ngày tháng 2 thời tiết thật là dễ chịu. Có những sáng thức dậy thấy nắng trải ngập khoảng sân rộng trước ban công, lũ mèo lại đc dịp nằm phơi mình đôi mắt lim dim trông thật yêu, ôi những sự dễ thương khó cưỡng lại được chỉ muốn lao xuống xoa xoa đầu, vuốt cằm nó nhè nhẹ để càng đc ngắm nhìn vẻ mặt điêu toa dễ ghét đang lâng lâng của bọn nó. Nói thế chứ xong thấy dễ ghét quá lại vẹo má 1 phát thế là toàn bị mèo cào vào tay chảy máu huhu Sao nghe kể giống mình là mụ phù thủy độc ác đi hãm hại các cô công chúa nhỏ đáng yêu quá nhỉ T.T, nhưng thời đại bây giờ đã biến hóa khôn lường, các nàng công chúa đã có móng vuốt và đanh đá sẵn sàng cào cấu chiến đấu chống trả lại phù thủy ngay 8-> *mơ mộng*
Đấy là những hôm trời nắng, những hôm trời mưa thì thật ủ dột. Sáng dậy đã chẳng muốn thoát khỏi chăn vì lành lạnh, cứ nằm rúc đấy mà đùa vs chị cùng phòng là chị cầm hộ em cái tay em lên tap máy điểm danh với chứ em mở mắt không nổi :">. Bắt đầu 1 ngày bằng những giọt mưa thì khá buồn bã, nhưng đc cái đặc trưng của những cơn mưa ở đây là đến nhanh đi nhanh, cũng chẳng nhiều nhặn gì để ướt sũng nên mình cứ trời mưa thì mặc trời mưa, cầm tập sách dày cộp để lên đầu mà chạy. Rồi mưa cũng tạnh, nắng cũng về, những giờ teabreak đc cầm cốc cafe ra nhâm nhi nơi đầy nắng nhất của trường, nhưng cũng rất buồn là nơi có nhiều smokers nhất nên đứng lãng mạn chưa lâu đã phải te te cầm cốc chạy đi mất vì mùi khói nồng nặc.
Những ngày tháng 2, sớm nắng, sớm mưa, lũ mèo, tiếng chim hót, ông già hay đạp xe trẻ con quanh sân, tiếng chổi quét rác đều đặn... những thứ tự nhiên từ bao giờ đã in vào trí óc. Con đường đến trường mỗi sáng thơ mộng bao nhiêu thì mỗi chiều ác mộng bấy nhiêu. Do buổi sáng còn đang sung sức yêu đời, có vác cái laptop nặng trịch trong balo, có cầm sách dày trên tay cũng hăm hở tiến bước, đón chào ngày mới, còn mỗi chiều lại đứ đừ sau 6 tiếng ngồi thẳng lưng trên lớp, 2 tiếng đi ăn và lê la tìm chỗ ngủ trưa đi về thì chỉ muốn đường ơi ngắn lại đi, lại cắm đầu cắm cổ xuống đất đi thật nhanh chứ chẳng còn sức lực tâm trí đưa mắt ngó nghiêng nhìn xung quanh khung cảnh nữa.
...
Mình muốn giở lại những trang nhật kí cũ, để thấy mình đã sống những ngày đầy đủ ng thân bạn bè yêu thương thế nào, để biết quí trọng những giây phút đc gần ng thương. Những ngày tháng 2 năm nay dạy mình biết bao nhiêu thứ, như ai đó vẫn nói về cuộc sống tự lập làm ngta lớn lên, nhưng vì thế cũng để biết yêu hơn cái thành phố bé nhỏ hiền hòa bên bờ biển dãy núi, biết yêu hơn những gương mặt và giọng nói thân quen, biết những lúc đc ở gần ba mẹ, gia đình, bạn bè thân thiết là quí giá thế nào. Có những phút giây nào đó mệt mỏi với cái phòng vs 4 bức tường quanh đây, mình lại lần giở những album cũ, ngắm nhìn các góc quen của thành phố từ lâu như 1 người tình, từng nơi chốn mình hay ghé lại, quán cafe bằng gỗ, cái góc mình hay ngồi gần cửa sổ, có lọ hoa nhỏ xíu xinh xinh, có nắng, có ảnh của Jason Mraz, từng con đường hay lê la hàng quán vs bạn, những nơi hay ngồi đấy mà nhìn đời trôi qua... Mình lại giở cả những hình ảnh của bạn bè, chưa bao giờ thấy hối tiếc vì thói quen thích chụp ảnh, để rồi kỉ niệm cứ sống mãi, để những nụ cười ấy, những giây phút vui vẻ cùng nhau ấy, cứ giúp mình đi qua những mùa mưa mùa nắng của Singapore thế này đây...
My corner... |
...
Tự dưng một buổi sáng bình thường như mọi buổi sáng khác, có chăng là dậy sớm hơn 1 chút, để make up cho 2 bé phòng đối diện đi thi thuyết trình, mình lại có thật nhiều cảm xúc để viết. Có lẽ vì mới đầu ngày, mở trang Facebook cá nhân lên, đã nhận đc mess đáng yêu của bạn *Tôi vừa đi mua sách cho cô về. Lâu lắm rồi mới làm cái gì đó mà cảm thấy thú vị như thế :)*, đã đc anh gửi cho bài hát hay, đã đc đọc những dòng nhí nhố của bạn thân...làm mình thấy thế giới này thật đẹp và tròn trĩnh, khi mỗi ngày qua đi, ngta lại k quên gửi cho nhau những thông điệp yêu thương ấm áp. Và cũng có lẽ vì hnay là ngày tương đối rảnh rỗi do k có lớp, mình lại đc dịp thong dong mà làm mọi việc bằng cái cách từ tốn của mình, lại đc ở 1 mình 1 phòng. Mình có thể mở nhạc Alexander Rybak, thứ âm nhạc mà anh thích và mình cũng thấy nó dễ thương, tung chăn gấp màn, dọn dẹp bàn học, quét phòng, nấu ăn...trong thứ âm thanh rộn rã khiến ngta có thể quên đi những nỗi lo của ngày mai, chỉ để vui trong giây phút này thôi... Mình sắp xếp sách vở đầy đủ gọn gàng để balo nhẹ hơn đc 1 chút, bỏ cả hộp đồ ăn vào trong để phòng có ở lại thư viện ban đêm, tô một tí son gió, kẻ chút mắt, rồi chuẩn bị đến trường. Hôm nay đi siêu thị mua đồ ăn, lúc đứng lựa cà chua bi, đã nghĩ rằng, những ngày mình đang sống lúc nào cũng là những ngày đẹp nhất. Dù đang phải sống ở 1 nơi xa lạ, gặp những người xa lạ, những đêm hay cảm thấy cô đơn ngập người và những cơn stress cứ đi theo vào giấc ngủ, thì chẳng phải bao giờ, *những ngày tôi sống đây là những ngày đẹp nhất* đấy sao, thơ của Chế Lan Viên đấy, không biết có bạn chuyên Văn nào còn nhớ bài này không?...
Và thế là mình lại cảm thấy tươi tỉnh, chẳng âu lo nữa, cứ sống thật trọn vẹn cuộc đời hôm nay. Những ngày tháng 2 hiền hòa, bình an, có tình thương của bạn ở xa, có tình yêu của anh ở gần, đắm say trong hạnh phúc...