Zany

Zany

25 thg 6, 2011

Một cuộc tình nhỏ bé..




1 buổi tối mát giời tháng 6. Tự dưng tôi cảm thấy lòng buồn buồn. Ko biết có phải vì cái MV Thiên thần buồn bã (Sad Angel) mà anh mới gởi, hay vì tối nay đi vẩn vơ lung tung vs anh NT, nhìn biển, ngắm biển, lại thấy mênh mang? À mà cũng có khi do mấy bữa nay dạy kèm Văn cho học trò đi thi ĐH, nỗi nhớ văn chương cứ trở đi trở lại trong lòng, ko thoát ra đc, chưa khi nào thoát ra đc.

Chẳng ai hiểu đc đâu nhỉ. Suy cho cùng, người đời vốn hời hợt sân si. Lỡ đa sầu đa cảm thì đa sự đa đoan, trách chi?


Nhưng mà em ơi. Chị phải trách em đấy. Chị muốn trách em lắm. Ai bảo em cứ nằn nì bắt chị dạy Văn, dù chị đã năm lần bảy lượt từ chối? Ai bảo em cứ nói mẹ gọi điện xin xỏ rồi tới thẳng nhà chị ngồi im 1 cục, chị trợn mắt thì cười hì hì? Chị từ chối dạy em vì tài hèn sức mọn, và còn vì chị sợ gặp lại phải người tình xưa. Có ai mắt nhìn người yêu cũ mà lòng không quay quắt 1 niềm đau? Em đã từng yêu chưa? Em có hiểu lẽ đời giản đơn đấy không, em?


Vậy mà em đang tâm ép chị đối diện với nó, bằng cái vẻ hồn nhiên nhất của mình. Chị thở dài, lên phòng, lật tìm đem xuống những cuốn sách đã lâu rồi ko lần giở, nhưng hơi ấm vẫn còn vương quen lắm. Này thì Thi Nhân Việt Nam, này thì Ba đỉnh cao thơ mới, Này thì Bàn về văn chương, này thì Văn chương nhìn từ góc sân trường…ôi, những cuốn sách im ắng một thời xa vắng, ôi những tình yêu còn nguyên vẹn dù thời gian có chảy trôi, ôi đâu đây vỡ một giấc mơ chưa tròn…


Chị giảng cho em về cách làm văn, về 1 dàn ý chuẩn mực để đem đi thi. Rồi chị lên mạng search 1 cái đề cho em làm thử, em làm, chị ngồi không buồn chán cũng xé 1 tờ giấy trắng làm cùng vs em. Cái cảm giác ngồi đấy bên 1 tờ giấy trắng tinh tươm, 1 cây bút nắm chặt trong tay, đọc 1 đề văn, nghiền ngẫm, thấu suy, rồi đặt bút viết, đã lâu rồi, mới tìm đến với chị. Nó làm chị nhớ đến những khoảng thời gian cuộc sống trong mắt chị là trời xanh cổ tích, tình yêu không ai khác ngoài văn chương, nỗi buồn đôi khi là vần thơ nhỏ giọt, tiếng kêu than trang văn xé lòng. Chị nhớ miên man những ngày tháng đáy mắt trong xanh hơn bầu trời, tim nóng hôi hổi niềm yêu tin trong văn vắt và tâm hồn lụa là trầm hương. Những tháng ngày xanh vời vợi, có văn chương bầu bạn, chia sẻ những niềm vui nông nổi của tuổi, tâm hồn lộng gió thời đại*…


Có những tình yêu sâu sắc đến nỗi ta nghĩ thế gian chẳng gì chia cách được. Có những mối tình thâm ta tưởng sinh ra là để dành cho nhau, sống là vì nhau, vậy mà rồi cũng chia xa. Như chị và Văn, một sư chia biệt thiệt buồn, mà, có sự chia li nào ko xót xa? Người yêu cũ, ừ thì, tốt nhất chỉ nên dừng lại ở đó, là người yêu cũ mà thôi. Nhắc lòng, đừng nhớ nữa. Có phải vậy không, ta sẽ không nhớ nữa, ta ko nhớ đâu, vì ta đã quên được bao giờ?


Em sẽ không bao giờ hiểu đc sự mất mát, hi sinh cho đến khi em phải trải qua điều đó. Đó là câu chị nhớ nhất khi chị xem After Shock, một bộ phim nổi tiếng của Trung Quốc. Vậy đấy em, lẽ đơn giản, những điều này của chị, em sẽ không bao giờ hiểu đc đâu. Thì thôi, em cứ hiền xinh như thế, hồn nhiền như thế, hỏi chị thật nhiều về Nguyễn Minh Châu như thế (à, chị cũng rất thích Nguyễn Minh Châu) và bắt chị giảng lại Tiếng hát con tàu như thế. Chị sẽ không trách em nữa. Vì em ko biết gì, em ko hiểu gì, em còn trong và xa lắm so với cuộc đời này, điều đó ko thật tốt sao?


Văn chương ko chấp nhận sự nông cạn hời hợt. Vậy mà nhiều khi chị muốn đc sống cẩu thả 1 tí, chị muốn đc phép suy nghĩ nông cạn hời hợt 1 tí, như lúc này đây, có lẽ nó sẽ làm chị bớt đau lòng hơn, chị sẽ đỡ trăn trở mà tìm về giấc ngủ no say, để rồi mai em đến, chị lại gật đầu mỉm cười thật tươi mà nói: Chào em…


P.s : 1 cái note vì sự mất ngủ. Muốn khóc một chút cho lòng nhẹ thôi.

1 cuộc tình nhỏ bé

Bên đôi môi hồng đào

Đường đời xa lắm nhé

Em không nhớ tôi sao?

...

Em không nhớ tôi sao?

Muốn hỏi văn chương, ngàn lần, câu đấy.

Em.không.nhớ.tôi.sao?