Những ngày hè. Ôi những ngày hè. Nghĩ là ta sẽ bung mình đi hoạt động đi đây đi đó phượt phiếc vs chả café cà pháo bận rộn trong hạnh phúc lắm đây chả có thời gian để mà ngồi nghĩ vẩn nghĩ vơ buồn linh ta linh tinh hay nghĩ xong có khi mặt mày cau có dấm dẳng như bà già U80 như trong năm nữa đâuuuu!!!! Nhưng mà nhầm. Cái thói quen nghĩ ngợi mọi lúc mọi nơi vẫn hoạt động hết công suất, lôi chuyện ra để nghĩ bất kể khi đang làm chuyện gì, dù cho chuyện đó có khi cần sự tập trung cao độ (ờ mà nhiều khi cũng chả cần cao độ lắm hihi) thí dụ như lái xe!! Khiếpppp mấy quả nhăn mặt xấu xí ra suy nghĩ đi phắn luôn qua cả cái đường mình cần rẽ thế là búng luôn, chuyển ngay kế hoạch (nếu đc) và mặt mày xốc xếch bực bội như kiểu mới bị ai giật tiền quay xe lại hay có khi lạc đường luôn kinh khủng thật!!!
Htrc ngồi nói chuyện vs bạn (ko thân lắm), nó đang nói ngon lành cành đào bỗng dừng lại quay qua mình hỏi: Mày đang suy nghĩ cái j thế? Làm mình trợn mắt, ơ tao có suy nghĩ cái j đâu, à mà làm sao mày biết (nói chuyện ngu si đúng kiểu con rệp), thì nó mới nhếch mép, cái kiểu mặt đần ra khi suy nghĩ của mày ai còn lạ gì!!! Khiếp chưa, bạn ko thân nó nói đấy nhé, kiểu này phải ngồi trc gương học cách chỉnh gương mặt khi suy nghĩ ko có khi bị ngta bắt quả tang hết quá khổ!!!
Thực ra, cuộc sống lúc nào cũng có chuyện để nghĩ (ít nhất đối vs 1 đứa mục thói quen và sở thích chắc phải đấm bút mà điền vào chữ THINKING như mình!!!). Chả bù trc đây cấp 3 toàn đc cô giáo ko thèm gọi tên mà gọi Nhà văn vs Triết gia, lúc í mặt mũi sung sướng kiểu thấy mình đặc biệt, còn giờ nghĩ lại chỉ thấy mệt mệt nhục nhục, kiểu như thấy mình bị già quá tuổiiiiii, giời ơi lúc nào cũng bị bảo người lớn hơn tuổi, giờ lại chỉ muốn quay về thời xjt33n k4t3 thì biết làm sao, con đường nào cho iemmmm???
Nhớ lại 1 hôm đi ăn bánh bèo vs mấy chị trong Liên chi, được (bị) chị Hạnh bảo là con này viết blog đọc ko nghĩ nó tuổi 18 (2 tháng nữa 19) í vì suy nghĩ quá lớn, quá già so vs tuổi. Nhiều khi tui muốn tui nghĩ ít lại 1 chút để đời đc xjt33n bấn loạn và nhí nhảnh đáng ươuuuu như các bạn đồng trang lứa, nhưng mà quá khó, và hôm qua là 1 ngày nghĩ nhiều như cái diều của tui (mà thực ra một ngày như mọi ngày!!!)
Chiều 1h xách xe xách balo đi phượt vs bạn tuốt trên khu Bà Nà mà nó gọi là Ba Tòng j đấy. Ko có máy ảnh riêng nên khổ sở nhìn ngta tác nghiệp. Thôi ko sao, đc bữa đi xa trung tâm thành phố đổi gió 1 tí vs ngắm cảnh chụp ảnh bằng mắt cũng đc rùiiiii tự an ủi. Đường xa quá dài và ta mệt nhoàiiiiii nên là ngồi suy nghĩ, nghĩ quanh nghĩ quẩn đủ thứ lớn thứ bé, về đến thành phố thì lại loanh quanh nghĩ tiếp, thế là đi nhầm đường tới nhà NA, phải vòng tới vòng lui thêm bao nhiêu con đường nữa, kiểu này Phan Chu Trinh vs cả Nguyễn Chí Thanh mà thành đường 1 chiều hết thì chết tôi rồiiiii :(((((((((((((((((
Tối về bị bọn trẻ con ranh làm cho bấn loạn, xong về nhà tức quá nằm vật ra nghĩ tiếp. Quá mệt mỏi vs cả ngày đủ thứ làm giặc trong đầu, đeo tai phone vào nghe Norah Jones tưởng xoa dịu, ai dè nằm vểnh tai nghe nhạc lại suy nghĩ luôn về cái lyric, thế là lại thấy đời buồn buồn, giời ơi sắp chìm hẳn vào nỗi buồn thì nhớ ra, tức quá đạp ghế đứng dậy, quá ghét cái đầu óc của tuiiii, giành hết calories để hoạt động thì phải, sao ko nhường bớt năng lượng qua cho cái mồm của tui đc ko, có phải tốt hơn nhiều trong thời buổi kinh tế thị trường và con người tìm chỗ đứng bằng “tiếng nói” đc ko? Huhu.
Thực ra tui ko ghét thói nghĩ nhiều của tui lắm như vậy vì đôi khi nghĩ đi nghĩ lại nó cũng giúp tui khá nhiều, ít ra nó biến tui ko trở thành những con người nhạt toẹt nông cạn, óc ngắn não phẳng và non nớt nông nổi, nhưng mà làm cho tui khá là đau đầu, nhiều khi thấy đời đen sì như 1 cục than, còn mình thì chả ra cái trò trống gì, buồn vui gì cũng bị quá mức cần thiết và hay bị gọi là già trc tuổi, vậy thôi. Chả hạn có những lúc tui ko muốn nghĩ nhiều quá, sống thì cứ sống thôi, what will be will be, kiểu như các bạn hay nói sách vở là Quẳng gánh lo đi và vui sống vậy, nhưng mà giá mà cái gì nói đc cũng làm đc. Cả đời tui rất hiếm khi phải nghe câu Biết suy nghĩ đi 1 chút chứ! Mà toàn là Bớt suy nghĩ đi 1 chút chứ. Hầy. Mà cũng vì thói suy nghĩ nhiều nên mới hay sinh ra thói tự ti nhiều, làm các bạn phải vào an ủi xoa dịu, như là thấy mình học dốt kiểu đần độn đì đẹt mãi cũng ko khá lên nổi trong khi con bạn thân nhất đời khi nào gặp cũng thốt lên giời ơi, mi mà dốt thì chả ai giỏi nữa đâu xong ngồi ca ngợi tui như kiểu tui là idol của nó vậy, rồi trên fb các anh chị bạn cũng vào nói như kiểu thôi cái kiểu giả vờ khiêm tốn í đi nheeeeeeeeee’ nữa cơ thật là khổ huhu có khi nếu tui nghĩ ít lại, đặt tiêu chuẩn thấp xuống thì tui hẳn đã tự tin về mình như mọi người nói về tui mà có khi cũng đỡ bị ghét hơn, như cái đợt cả lớp đọc điểm ngữ pháp, tui ré lên có 9 điểm thôi á vậy bị mọi ng quay sang chửi cho vuốt mặt ko kịp huhu nhưng mà thiệt sự là vì tui trông mong cao hơn thế mà thiệt là tui nghĩ tui phải đc cao hơn thế. Thế đấy, vì cái mức đặt ra của mỗi ng là khác nhau nên nhiều khi bị như vậy, thành ra cái khái niệm khoe khoang cao ngạo hay khiêm tốn phải đc xem lại.
Tối qua nằm suy nghĩ về cuộc đời, con người, tình yêu, tình bạn, và những chuyện liên quan lẫn ko liên quan, tui đã thở phù vì thấy đời rối ren như chỉ đen và thốt ra 1 câu: May mà có TÔI, đời còn dễ thương!, vậy đấy, nghĩ nhiều nghĩ lắm sẽ nảy sinh ra những suy nghĩ tiêu cực, và tóm lại, thấy đời âm u mây mù xấu xí khó ưa, chỉ có mình là dễ thương hihi quá vô duyênnnn
Một ngày mới.
Suy nghĩ đầu tiên của ngày hnay: Mình dễ thương thông minh cá tính đáng yêu như thế này tại sao vẫn chưa bao giờ officially in a relationship???
Nào. Nghĩ đi. Chúc các bạn 1 ngày nhiều suy nghĩ. Hihi.
[ Model + Photographer : Me, Myself and I (phong cách quen thuộc) - nhân 1 dịp đang ngồi suy nghĩ =)) ]