
“Tình yêu như tháng năm
Mang gió nồng nắng lửa
Lòng anh là đầm sen
Hay là nhành cỏ úa”
…
Đây là những dòng đầu tiên trong bài văn tôi viết cho cô giáo, cho trường cấp 3 ngày chuẩn bị bế giảng và rời xa mái trường. Tôi vẫn còn nhớ, đó là 1 buổi trưa chớm hạ, phượng thế mà đã vội rực rỡ cái màu đỏ vô tâm đốt cháy tâm can tụi học trò mười 12, tôi bước nhẹ trên sân trường, lặng lẽ, cô đến bên tôi, bảo tôi có thể viết cho cô 1 bài văn cuối, ko phải để lấy điểm đc không. Tôi mở to mắt. Gật đầu.

Bàn học của tôi hướng ra cửa sổ, ngày ấy. Đón từng tầng trời xanh ngăn ngắt không cùng, đón từng làn gió mang hơi biển nồng đượm chân chất, tôi mơ mộng nhiều. Tôi đặt bút viết cho cô bắt đầu như vậy, giữa 1 khoảng trời không gợn bóng mây, giữa tia nắng hạ và hơi gió không âm ẩm, cảm xúc dâng trào nơi đầu bút, tháng 5 ngày nào ùa về rõ ràng trong tâm trí tôi. Tháng 5 của cái thời áo trắng xa xôi, tháng 5 của tuổi 17 xanh trong vời vợi, tháng 5 nào rất gần mà đã không thể với tới, ôi những cảm xúc trong veo giờ chỉ còn là bóng nắng.
Tôi đã nghĩ, cuộc sống này, chỉ cần tôi bỏ công chăm chút, sắp xếp gọn ghẽ 1 chút, là xong. Tôi đã nghĩ rằng, những kỉ niệm xưa cũ, chỉ cần cất bỏ vào ngăn kéo, ném chìa khóa đi xa, là quên. Tôi đã nghĩ, chỉ cần vững tâm mà bước tiếp con đường cuộc sống chưa lúc nào bằng phẳng này, đừng ngoái nhìn về phía sau, là yên. Nhưng Không. Lòng tôi vẫn ko an đc qua năm tháng, xa xưa vẫn không quên đc theo thời gian, tôi biết mình, con day dứt nhiều, còn đau đớn đầy.
Lòng không yên thì bước chân sẽ chùng, hồn không an thì sầu vương mỏi mệt. Tôi hiểu rằng, tôi nhớ nhiều hơn tôi tưởng, chia tay không phải một dấu chấm hết, mà là một dấu chấm lửng, lửng lơ, lửng lơ, chưa khỏa lấp được, cả đời cũng không thể khỏa lấp được.
Nhiều khi tôi nghĩ, tôi đang sống như thế nào, sống để làm gì, có được gì không. Tôi nghĩ nhiều đến khi nào tâm trí mỏi, và chìm vào giấc ngủ mộng mị. Tôi nhận ra mình đã đi xa cái hồn của mình quá, tôi sống đấy, nhưng chưa phải là mình. Tôi đang đi đấy nhưng chưa phải là đi đúng con đường tôi ước mơ.

Tôi là ai và tôi ở đâu, chưa lúc nào giữa dòng đời chảy trôi tôi ngừng đặt ra câu hỏi đấy. Tôi cố hết sức để làm cái này, để làm cái kia, tôi cũng hối hả vội vã như ai, để không bị tuột lại phía sau; tôi cũng như ai, mơ về 1 cuộc sống sung túc hạnh phúc, tôi nhận ra tôi dường như bị nhạt nhòa vào đám đông,dường như đang bẻ cong bản chất để mà sống, ôi, thà vứt hết để quay lại cái thời mơ mộng triền miên, sống tràn trề tâm hồn, để mơ xa nhớ gần, thương yêu cuộc sống từ những điều rất nhỏ, hoa chuông gió lẻ loi giữa bạt ngàn rừng thẳm này, giấc mơ Peter-Pan này, hạt sương sớm nắng tràn trên môi cong, bước chân ta xa thẳm mà gần, trái đất không lớn lên giữa im im tiếng động, tôi muốn vứt hết những tham vọng tầm thường, muốn vứt hết hoài bão tiến thân, muốn dừng lại, rẽ ngang.
Tôi muốn lại đc đội mũ phớt vác balo, sách và giấy bút, máy ảnh và Ipod, tôi muốn đi và yêu, tôi muốn sống những ngày tháng rêu phong xưa cũ, cái thời đam mê văn chương và sống đến tận cùng.Ôi, cuộc sống, ngươi là ai mà làm ta mỏi mệt, tiền bạc, địa vị, xa hoa là gì mà làm ta chán ngán, phù phiếm trôi đi, có cái gì là còn lại mãi mãi không, những cánh bồ công anh đưa đẩy lên khung trời?
...
Bỗng một ngày mùa hạ, ngủ dậy sau một giấc dài, tôi thấy lòng trống rỗng...
tôi nhận ra tôi chán cuộc sống tôi đang sống, tôi chán những điều tôi đang làm, tôi chán con đường tôi đang đi, tôi chán tâm hồn bụi phủ những lớp dày, tôi muốn quay về cái thời ngày xưa ấy, bầu trời nhỏ hơn quả trứng, cái thời tâm hồn tôi ngập hương và ngập hoa, ngập mơ và ngập mộng, nắng vàng óng ánh hay đêm mưa buồn phía chân trời cỏ xanh, tiếng hát là làn gió, tôi lấy niềm vui duy nhất là đọc sách, chân trời của tôi là sách, hương thơm của tôi là sách, tình yêu là khi tro bụi rơi về.
...

Tôi đi 1 mình và ngồi viết 1 mình, những trang viết không nhuốm màu công việc, không nặng gánh stress, những trang viết ngân như thơ và ồn ào lặng lẽ như sóng, ngàn năm tìm đến bến bờ không ngơi nghỉ, chất đẹp và chất thơ mấy ai tìm được trong đời tấp nập méo mó.
Tôi muốn sống lại là mình. 18 tuổi, tôi nhận ra tôi muốn được là mình. Khác người 1 chút, quái đản 1 chút, cũng chẳng sao. Miễn được là mình. Miễn sống lại cảm xúc như tháng 5 ngày đấy. Tôi sợ mình đang nhạt dần, mỗi lần soi gương, tôi sợ không đọc được tên của mình, mỗi lần đứng trước đám đông, tôi bị khuất chìm. Mỗi người đều có 1 bản sắc, tại sao tôi phải giấu bản sắc của mình đi để được bình an, vậy mà chỉ là mộng tưởng. Cô giáo của tôi đã từng xây đắp ước mơ của cô vào tôi, về 1 cô nhà báo, về 1 cô nhà văn, chí đội lên trời, chân đạp vào đất, xuyên thời gian vượt không gian, mà đi, đi cho đến điểm tận cùng.
Giờ, xòe bàn tay ra, tôi là ai, ước mơ của tôi tôi ném đi đâu rồi, bỏ lại đây là 1 con người cứ xoay cuồng trong việc định hướng bản thân, tìm cho ra cái bản ngã của mình. Mỗi lần quay đầu nhìn lại, cái màu phượng cháy rực trời đất, ánh mắt tràn trề yêu tin của cô giáo, tôi lại tự thấy thương thân. Cuộc sống tặng cho ta nhiều niềm nuối tiếc, sẽ chẳng là gì nếu nó không rơi vào ước mơ, 18 tuổi, tôi đau xót nhận ra, đánh mất ước mơ hay bỏ quên nó trên đường đời, sẽ là nỗi tiếc nuối dài lâu nhất cặn sâu nhất cả đời này bạn cũng không thể nào quên đc.
Trong cuốn sổ tay ngày xưa của tôi, từng có 1 câu viết rằng, bất cứ cái gì không phải văn chương, đều làm tôi ghê tởm. Tôi đang ghê tởm chính mình chăng? Tôi không biết. Nhưng tôi sẽ quay đầu lại, tìm lại chính tôi. Bạn ơi, bạn có thấy phiền không, nếu thấy một cô bé chỉ mang sắc áo đen, quần jeans rách tả tơi, đội mũ phớt, vác balo, đam mê viết lách, yêu nhiếp ảnh, có 1 chút gout nghệ thuật, yêu cuộc sống từ những điều nhỏ bé, thích nghe nhạc Trịnh, nói ít nghĩ nhiều và hay mơ về những chuyến đi xa?

Bạn ơi, bạn có phiền không?
P.s: Viết cho tôi. Cho những ngày tháng năm nắng rơi ngửa, chợt thấy lòng ta là cỏ úa.