
Hôm nay 2 giờ sáng tôi đã trở mình thức giấc. Chẳng hiểu tại sao. Quờ tay lấy di động xem giờ, tôi nhận ra hôm nay đã là ngày cuối cùng của tháng 5. Tôi có 1 cảm giác rằng hnay sẽ là 1 ngày dài, và ko hiệu quả, thôi ko sao, tôi thở dài, chỉ mong đừng bị buồn lâu, chỉ thế thôi. Vì tôi là 1 đứa rất nhạy cảm vs ngày đầu tiên và ngày cuối cùng của tháng, tôi là 1 Calendar girl. Và vì hnay còn là ngày đặc biệt của tôi, anniversary của chúng tôi...
..
Ừ, mới đó đã hơn 1 năm ta ko đi cùng nhau. Nhanh quá anh nhỉ. Chúng ta đều đã ko còn là cậu bé, cô bé, chuyên toán và chuyên văn, lí trí và tâm hồn, nghị lực để yêu và sống. 1 bầu trời yêu đương mơ mộng, giữ lại nhé, để đi tiếp thật vững con đường phía trc, nhưng cũng đừng quên, ta.đã.từng.yêu.
*cười nhạt*
Mà thôi, cũng qua cả rồi, quên đi. *phẩy tay*
…
Đúng như dự đoán, 1 ngày mệt mỏi, dài ngoằng và ko lấy gì làm vui vẻ, tích cực. Tháng 5 thế mà sắp khăn gói bỏ đi rồi. Buồn nhỉ. Cuộc chia ly nào cũng đem lại nỗi buồn, dù nhiều khi ko hiểu lí do. Biết rằng, tháng 5 đi rồi lại về ấy mà, thì cũng vẫn cứ buồn. Đã chuẩn bị sẵn 1 gương mặt âu sầu buồn bã để chào tháng 5, tháng 5 ơi, đi nhé, chu du nhé, tạm biệt và cảm ơn mày, rất nhiều.
Giờ thì tôi đang nghe *Bài ca tháng 6*, bản của Trần Thu Hà. Tháng 6 bao giờ cũng chào đón tôi bởi những giai điệu đó. Đủ bình yên, đủ lắng sâu, nhưng cũng đủ sự chiêm nghiệm, đủ sự suy trải, đủ yêu đuơng, đủ đong đầy.
Ôi những ngày tháng sáu
Ồ những ngày tháng sáu
Những ngày tháng sáu trái tim đỏ lửa
…
Tháng 6 đến. Tôi chưa kịp chuẩn bị gì để tươm tất ra chào tháng 6 cả. Những bận rộn công việc và suy nghĩ cứ thế hất tôi lên rồi tung xuống, xoay cuồng, chẳng có thời gian tìm lại mình, chơi vs mình, yêu đương vs mình, hẹn hò vs mình. Thôi, ta đành lỡ hẹn vs nhau, chỉ chào nhau giản dị bằng bầu trời văn vắt xanh của mùa hạ, màu phượng đỏ lửa nồng đượm hơn, và những giai điệu trên radio, bài ca tháng 6…
Tháng 6 ơi, ko mong mỏi trông đợi gì nhiều từ mày đâu, chỉ đơn giản là, Be kind, please, be kind to me! :)
…
Lúc nãy đang viết blog thì cúp điện, ngồi 1 góc trong bóng đêm, nói chuyện qua điện thoại vs Nhật, trong khi nhạc vẫn đều đều chạy *Bài ca tháng 6* quên chưa bấm Pause. Nhật nghe đc, hỏi, đang nghe Hà Trần đấy à? Ừ, mỉm cười. Thì ra Nhật cũng đang mở bài ấy, cũng bản Trần Thu Hà ấy. Ôi, cười ngất, những người thân nhau và yêu nhau dễ dàng trùng hợp lắm, như tôi hay nói vs Cbi, sinh đôi khác lồng kính. Ừ, có nhiều sự ngẫu nhiên giống nhau thật hay ho và đáng yêu. Tự nhiên thấy vui.
Tôi và Nhật vẫn như mọi khi, nói toàn chuyện linh tinh ở tận đẩu tận đâu. Sau cơn tầm phào, tôi đề cập đến vấn đề chính tôi đang quan tâm, là, hè này Nhật có về? Nhật im lặng, rồi cậu bảo, ừ, sẽ cố gắng về 1,2 bữa. Tôi thở dài ko che nổi sự thất vọng. Năm ngoái cũng vậy, cậu về đc 1 tí xong đi luôn. Đúng là chân chạy. Cuộc sống của cậu phải luôn dịch chuyển, và tại sao cậu cứ né tránh gia đình, tại sao cứ phải chọn 1 cuộc sống cô độc? Năm ngoái cậu đột ngột xuất hiện ở VietNam, đưa cho tôi món quà sinh nhật, đi Hội An chơi, xong rồi quay về Paris luôn. Tôi bảo Nhật là tôi đã nhớ cậu ấy lắm rồi, và tôi đang cố gắng để đi Melbourne. Cậu mừng hẳn. Thì đó là ước mơ của tôi vs cậu mà, chẳng qua, cậu thực hiện đc trc tôi thôi. Tôi kém cỏi, cứ ở cái đất nhỏ bé này mà chật vật với ước mơ của mình quá. Giờ, tôi nghĩ, có lẽ đã đến lúc để mơ về cuộc sống trong mơ của mình, đi con đường tôi yêu thích. Tôi quả thật là đang nghĩ như thế, nhưng ừ, mọi chuyện cứ còn ở phía trước. Còn phải cố gắng nhiều. Rất nhiều.
…

Tôi đang viết 1 truyện ngắn mới. Nhưng cứ bị dang dở vì giữa chừng tắt ý tưởng. Tôi thường bị như vậy, nếu ko có cảm hứng gì mới mẻ. Nhiều khi cứ mong có cái gì đó xảy đến, hay có ai đó xuất hiện, đem lại sự hứng thú và say mê trong tôi, nhưng ko, mọi chuyện cứ nhàn nhạt trôi đi, người ta cứ nhàn nhạt lướt qua nhau, bản thân tôi cũng ko có mấy thời gian đi quan sát và ghi chép xung quanh, tôi cũng bận rộn hết chuyện này đến chuyện kia, nhiều lúc cũng chẳng biết bản thân đang ở đâu~
Hầy. Mà dù sao truyện vừa rồi cũng nhận đc nhiều lời khen quá :"> sướng sướng :"> ~
…
Dạo này tôi gặp khá nhiều ng mới, ý là, có nhiều ng lạ bước vào cuộc sống của tôi. Thực ra thì tôi ko có khả năng kết bạn tốt, tôi nói thế vì, cái personality của tôi vẫn bắt đầu bằng chữ I (Introvert), thật khó mà mong tôi bắt đầu câu chuyện, mở lời hay mở lòng với ai trước, trừ khi ng ta cho tôi 1 ấn tượng rất tốt. Trong cuộc đối thoại, tôi vẫn thích đóng vai nghe hơn vai nói. Tôi nghĩ là, khi tôi đang ở vị trí này, hay đi trên con đường tôi đang đi, thì cái personality đó chẳng tốt tẹo nào, nhưng tôi cũng chẳng biết làm gì hơn. Có lẽ, sẽ tập thay đổi dần vậy. Dù là, công nhận, bản chất thì khó dời.
A. Tôi nói như vậy vì trong đoàn Arcasia có 1 người làm tôi chú ý. Nhưng tôi cũng chỉ biết quan sát họ im lặng mà thôi. Hình như, tôi dễ bị gây ấn tượng bởi những cô gái tóc ngắn và có phong cách là lạ thì phải. Giống như cBi vậy, mới gặp lần đầu tiên, tôi đã bị thu hút, mắt nhìn ko chớp lấy một giây rồi. Càng thân quen thì lại càng thu hút, càng yêu hơn. Tôi hi vọng, cô gái ở arcasia này, người mà có vẻ ngoài khá giống cBi này, cũng có 1 nội tâm phong phú và đáng yêu như thế.
B.
Dừng blog ở đây vậy. Tôi sẽ kiếm 1 cái gì lót bụng. Xin thông báo là đi khám bệnh và kết quả là thiếu máu. Kinh khủng quá. Thiếu máu là bị ngu đi đấy. Xấu đi thì ko sao chứ ngu đi thì chết dở. Tôi ko muốn giống 1 số bé họt gơn ở trường tôi đâu, ví dụ như bé Lờ và bé Cờ, đẹp đẽ nhưng vàng hoe, hãm và xấu tính, lại còn mê trai và thủ đoạn! Khiếp cho các ngôi sao mới nổi trên bầu trời họt gơn. Họt ơi là họt, làm ơn sống tử tế và có muối lên 1 tí!
Ôi, đang định kiếm cái j cho vào bụng đấy chứ, mà nói đến các họt này thì tự dưng bị ớn ăn các bạn ạ.
Thôi, ko ăn uống j nữa, đi làm việc. Việc còn nhiều và đầy lắm, hi vọng sẽ tốt cả. Rệp con sẽ cố gắng hết sức mà.
...
Radio, cứ chơi tiếp đi, bài ca tháng 6…
Chắc cuộc sống chúng mình phẳng lặng
Ta không buồn và chẳng lo âu
Cứ yên bình tình yêu chúng mình
Ồ cũng kéo dài như thế
...
P.s : Hôm nay đi Châu Chấu cafe vs cBi, aRom, aTan rất vui. Vui nhất là đc cBi tặng cho cây bút. Thích lắm. Em sẽ giữ mãi.