Zany

Zany

27 thg 3, 2011

I'm home. I'm home



Đang nằm lăn lê bò toài trên giường và ăn khoai nướng nónggggg hihu thích quá cơ. Cuối cùng con Ruốc cũng đã thất thểu xách va li về nhà sau 3 ngày hiên ngang hào hứng đi cắm trại. Mệt, cả tỉ thứ để mệt, bị mẹ so người như con mèo hen, tội nghiệp Spongebob ham vui bị mình xách đầu đi theo chơi, cuối cùng chả chơi đc gì lại còn bị đè nén cho nghẹt thở. Thôi em ơi cười lên nào về nhà rồi, tắm rửa xong sạch sẽ mát mẻ mình đi ngủ, ngủ khỏe xong mình vs em lại tàu lượn phố phường 1 phát, nhỉ.


3 ngày trại thành phố đã qua, cuối cùng cũng qua, có một tí vui, có nhiều tí buồn. Về đến nhà thì thấy thích nhất là đc quăng đồ đạc, xong quăng luôn bản thân lên giường nằm ngủ vùi. Ngủ dậy thấy lòng trống rỗng, lôi Spongebob đi tắm rồi lên viết blog, nghe nhạc linh tinh. Rồi Nhật điện về, thật đúng lúc vì đang mang áo I Phở, áo đôi vs Nhật hihi. Kể chuyện đi trại cho Nhật nghe, xong bị trêu lại, khổ quá. Nói chung thì thích trêu cứ trêu thôi, cứ hát *Đến phút cuối anh chợt nhận ra em, em là người anh yêu, trong suốt cuộc đời này* cho mình nghe là đccccc Nhật ơi :">


Thích nói lung tung ko chủ để nói chuyện trên trời dưới đất vs Nhật lắm ý, kiểu mình hay bị nói luyên thuyên, nói xong có khi chả biết mình vừa nói gì, nhưng mà Nhật hiểu, hiểu tất. Có 1 ng bạn như Nhật thật thích chết đi đc ý Nhật ơi. Hôm nay thì nói chuyện tình yêu vs Nhật. Càng củng cố quyết tâm hoàn thành truyện ngắn, cảm ơn bạn Nhật đã đề xuất cho mình 1 vài ý tưởng hay ho (tình cờ thôi nhưng mà kệ, cứ cảm ơn cho đời nó xơm hihi). Không buồn nữa, không đc buồn, không nên buồn, nhất định không buồn. Mình không buồn, có 1 người để yêu thương là hạnh phúc lắm rồi. Em thích anh nhiều chừng này, nhiều bằng quả đất, nhiều đến nỗi không cần đc anh thích lại. Một mình em sẽ thích đủ cả phần của anh. Em sẽ thích anh, một mình, phải, cứ như thế, đến khi chừng có thể...

Hoặc là đến khi anh chợt nhận ra em, em là người anh yêu, trong suốt cuộc đời này, dù là phút cuối, em sẽ đợi được...



Tình yêu của mình hay có màu buồn. Không biết có phải như cô từng nói, học sinh chuyên Văn luôn có 1 cái dớp như vậy, hay do ăn ở ông trời ghét nên phải tội. Dù thế nào đi nữa...



Đi trại xong thì mình đã có 1 trải nghiệm mới mẻ, đó là uống cafe vỉa hè lúc 1h sáng. Tận hưởng không gian về đêm của thành phố, đằng sau sự im lặng say sưa của bóng tối là 1 thế giới nhỏ bé rộn rã của những con người cùng khổ, kiếm sống mưu sinh như thân cò lặn lội ăn đêm... Ly cafe sữa đắng ngắt tan ra nơi đầu lưỡi, tôi nghe gió đêm lùa vào lòng...


Chợt nhớ đến buổi trại đầu, cùng các anh chị trong Liên chi ì ạch bưng những thùng đồ ăn đem tặng cho bác bán bánh bao, cô bán bắp, dì bán hàng rong, cả những người lao công và trông giữ xe...Mưa phùn tả tơi, lòng tôi dâng lên 1 nỗi thương cảm buồn bã. Mình bé nhỏ quá chăng giữa thế giới rộng lớn này. Tôi là ai mà cũng chẳng là ai. Khi mà tôi đang bận buồn rầu những chuyện không đâu trong cuộc sống thì ngoài kia, có người đang không có cái để ăn, ngoài kia, có người đội mưa đứng báng hàng, những trái bắp quắp queo, khổ sở như chính cuộc đời của họ...


Thế đấy, có những nỗi buồn cứ thế tràn ngập và xâm chiếm lòng bạn không lí do, để lại cho bạn những vệt cắt đau đớn và những vết thương không lành hẳn...



Rẽ sang chuyện vui và đổi nhạc cho đỡ buồn, vui là đội Cheer yêu dấu của CFL mình đã giật đc giải Nhì trong cuộc thi Cheerleading team, vui hơn nữa tuy nói ra thì thấy mình hơi xấu tính là Cheer Kinh tế chả đc giải gì hihi

Đi trại dài ngày, có nhiều niềm vui nữa, nhưng chắc là chưa đủ vui để cảm xúc tràn ra thành con chữ, nên thôi, cứ giữ trong lòng...


Hôm nay là Chủ Nhật. Cái Chủ Nhật cuối cùng của tháng 3. Tạm biệt nhé, tháng 3 xui xẻo kinh hoàng, phải vui vẻ và ăn mặc tinh tươm chào đón tháng 4 thôi. Nhanh quá, mùa hoa loa kèn lại sắp đến rồi.



Hôm nay, có 1 bạn chạy ra hỏi mình sao chụp ảnh ít cười...



22 thg 3, 2011

Ko đc ngủ




Mình thì đang cố gắng kéo mi mắt ra để học bài nhưng cơn buồn ngủ ở đâu cứ sầm sập kéo đến. Phải rồi nhỉ, cả ngày chả chợp mắt đc giây nào, tối qua thì bị cơn đau bụng hành hạ 2,3 h sáng vẫn ko ngủ đc. Bây giờ thì rất muốn xuống tắm phát cho mát xong lên giường trùm chăn ngủ quên sự đời, nhưng mà mai là thi đua vs Dz, nhất quyết ko để thua, thế nên là phải ko đc ngủ mà học, học, học. Hôm nay mình vs Dz ngồi học ở cf sách và đã đặt ra vấn đề thi đua học tập, lần thi đầu tiên là học thuộc từ vựng và mình chiến thắng suýt soát (declare ko có d nghe chưa Dz!!! Hihi), mai sẽ thi lần 2 và mình đang ngồi gà gật học nốt cái Useful Languages =.= khá khỗ. Sao đầu óc mình ko hợp vs chuyện học hành giấy tờ nhỉ =.=
Nói thế chứ lên cơn thì học giỏi lắm đấy nghe chưa con Dz, lo học đi đừng để thua 2-0 nhé b-) =))

Chiều mai là kiểm tra thi đua, mà nhìn xem lịch sáng mai mới chuẩn làm sao, 7h lên Eli dự 80 năm thành lập Đoàn (sao thấy 80 năm này làm hoài mà chưa dứt thế ko biếtttt), 8h30 phi về nhà dạy học, 10h lại phóng lên Lê Duẩn họp Liên chi, đó là chưa kể đi đặt bánh bao và xôi. Ôi giời ơi đứa nào bảo ngày 24h là đủ, chỉ cần biết sắp xếp time ra đây mà sắp xếp nhé, toàn lí thuyết hãoooo. Mình thuộc loại ham đọc sách và đọc sách nhiều, nhưng mà cũng đủ biết cách rời sách vở ra mà sống. Đời mà~

Dự định của mình là lôi lap ra viết vời lung tung 1 tí cho đỡ buồn ngủ, xong lại học tiếp. Kiểu cả ngày thấy mình toàn đi long nhong mài mông ngoài đường chả học hành đc gì nên bây giờ đặt quyết tâm học tập tí. Với cả hôm nay vào HAGL Plaza dự hội thảo du học vs Dz, thấy có lại quyết tâm vào Furama làm, HAGL 3* hay 4* nhỉ mà đã hoành tráng, chuyên nghiệp thế này, Furama chắc kiểu lăn ra mà ngất. Mình tự nhận là đứa sống khá lãng tử lông bông, thích gì làm nấy, ko thích đi đường vẽ sẵn nên từ khi ba mẹ định hướng vào Furama làm thì đã ngúng nguẩy ko ưa, trong thâm tâm chỉ mong kiếm đc cái học bổng xong đi chu du, thu lượm kinh nghiệm sống và sống 1 cách thật khác. Bây giờ thì đã sống thực tế hơn 1 chút, có 1 vài lối suy nghĩ đc sắp xếp lại. Mà hnay vào HAGL vs Dz vui quá cơ. 2 đứa đi lơ ngơ vào kí đủ các loại giấy xong đi vào phòng, nhìn các bạn trẻ và các bạn Tây chuyên nghiệp quá bị ngợp xong lại líu ríu lôi nhau đi ra, bốc thăm đc mấy quà linh tinh xong đi về =)) câu chuyện thật quá là nhảm nhít xịt bọt. Ôi xấu hổ cho con Ruốc và con Dz…
Quên kể đoạn đi về thì kéo nhau vào wc tham quan, chụp ảnh ọt linh tinh. Wc sạch lắm ko đi cũng phí đấy.

Ôi, lại 1 ngày nữa trôi qua. Mình dạo này tâm lí ko bth nhỉ. Có ai phát hiện ra ko. Rất hay bị buồn và bị tức điên. Kiểu gì ý, ko đỡ đc.
Nói chung thì mình ko biết nói gì nữa. Cuộc sống bắt đầu trở nên nhạt nhẽo và mình cần làm cái gì đó cho nó bớt nhạt. Bắt đầu 1 ý tưởng truyện ngắn mới vậy, như Nhật nói, nhưng mà sáng tạo nghệ thuật nó khổ cái là cần hứng. Mà cuộc sống bây giờ nhìn đâu cũng bị tịt hứng ý, lâu lâu để ý đc vài ng hay ho, quan sát ng ta lấy ý tưởng truyện thì bị ng ta nhìn vào kiểu bị dở người cứ đi nhìn họ. Còn 1 số ng khác thì càng nhìn càng phát mệt, thế mà cứ lượn lờ trc mắt, khá khỗ.
Thêm cả mình đang bị lủng túi nặng. Tiền cứ bay véo véo, xăng lên, ăn ngoài nhiều, mà lương thì vẫn vậy. Muốn ngửa tay xin tiền ba mẹ trợ cấp nhưng nhìn mặt mẹ là đủ chán ko buồn xin. Chả bao h xin tiền nhưng hễ có lúc xin là lại giở điệp khúc có lương thì tự nuôi thân đi nhé, rõ chán, thế mà cứ lĩnh lương là đi mua son mua áo váy cho mẹ cơ. Giờ thì đừng hòngggggg hứ hứ. Ước gì 1 ngày có thêm vài giờ, vài giờ rảnh cho mình tìm cảm hứng viết truyện, làm thơ… nói chung sáng tạo nghệ thuật, xong lĩnh nhuận bút. Haiz, đời ta lại đến lúc bán chữ nuôi thân rồi sao, thật là nhục cá nục mà :( Xong đợt trại vs Rung chuông vàng này phải lao vào làm kiếm tiền thôi. Ko muốn làm sinh viên nghèo vượt khó đâu.

Lảm nhảm thế là đủ nhỉ. Sao cái bệnh kêu ca của mình trị hoài ko dứt.
Mà nhiều khi muốn có bạn trai nhanh, để mỗi khi chán nản lại có ng để kêu, xong bạn trai sẽ an ủi kiểu 5 vs 5 là 10 xong rồi đi mua trà sữa cho uống.
Có bạn trai rồi thì sẽ bớt viết blog kêu ca, mọi ng sẽ bớt nghe Ruốc kêu ca. Những lời than thở sẽ ngắn lại, yêu đương và đời hồng hơn 1 chút, trái tim bay bay và miệng cười toe toét suốt ngày. Giờ thì chỉ toàn thấy công việc vs công việc, tìm ko ra ng để kêu và đời toàn xập xình màu gì chẳng rõ, chỉ thấy mệt và buồn ngủ z.Z

18 thg 3, 2011

Đau ốm. Khổ sở.



1p nữa qua ngày mới. A, vừa chấm câu xong thì qua luôn rồi. Ngày chưa qua đc bao giây mà đã linh cảm đc hnay chả phải ngày đẹp giời gì cả nghĩa đen lẫn bóng. Kiểu thấy mình đang bị nóng đầu, xong sờ lên trán thì mới thấy ko phải sốt mà do người bị chọc cho tức điên nên lùng bùng hực hực trong người ý. Sự vụ thế nào thì người trong cuộc hiểu, chẳng thích kể lể dông dài, đại ý thì đau ốm thôi chưa đủ khổ, nên phải có 1 người chạy ra làm cho tức điên, máu tràn lên não, ng nóng phầm phập cho dễ ngủ giữa thời tiết gió mưa điên cuồng lạnh lẽo này.

Tiếc là phản tác dụng.

Càng bực mình càng khó ngủ. Tin nhắn chúc ngủ ngoan của các tình yêu bay véo véo nhưng mà bị bệnh nhạy cảm hay suy nghĩ nên có tí chuyện là ko ngủ đc. Biết là lớn rồi thì nên vứt tính nhạy cảm nghệ sĩ ko phải lối kia vào sọt rác, bơ đi mà sống, nhưng nghĩ mà xem, người sống mà cứ trơ ra đấy, ko thèm quan tâm đến cảm nhận của ng khác thì sống để mà làm gì. Con người hơn loài vật ở chỗ có tâm tư tình cảm, ko quan tâm đến cái đó thì sống khác gì con chó con mèo, có khi còn thua. Mình thuộc loại hiếm khi quan tâm đến suy nghĩ của người khác (ai nghĩ gì mặc kệ, đó là chuyện của họ), nhưng mình rất quan tâm đến ng ta cảm nhận như thế nào, để từ đó biết cách nói năng, cư xử cho đúng mực.

Thế mới thấy lời nói có thể giết người ko dao.

Hnay có vài chuyện ko tốt. Bỏ qua việc ngủ dậy đã nói ko ra hơi, họng sưng lên tấy tấy khó chịu chết ông giời đi đc thì việc nghỉ 5t học có điểm danh ở trường, nghỉ đi tập, nghỉ đi họp trại sinh nằm nhà đắp chăn rên hừ hừ cũng đủ làm mình thấy đời quá đen. Đến tối em Mập đến thăm làm mình vui hơn chút chút, đem cả bánh bơ nóng hổi ngồi tám phét như điên, họng đau nhưng mà tỉ năm chưa gặp em nên nhiều chuyện cần chém gió quá, mặc kệ họng ta cứ nói như bắp rang. Giờ thì nó biểu tình sưng vêu lên soi gương như bị ngu ý, xấu lắm biết ko, lo xẹp đi, xấu chả ai yêu đâu. Đến tối thì như đã nói, bị chọc cho tức điên, nhưng nhắn tin vs Dz và nói điện thoại vs Nhật giờ thì cục tức đã xẹp. Nhiều khi thấy Nhật vs mình trái múi h thế mà lại hay, có khi mình lên cơn điên giữa khuya cũng có người mà kêu ca. Mình có 1 tính giống Nhật là bất cần, yêu thì yêu lắm, nâng niu trân trọng cũng lắm, nhưng có giới hạn thôi, nổi điên lên là vứt, chả cần cái gì. Người yêu vs bạn thân hay ~ ng thuộc hàng quan trọng cũng thế, 1 vừa hay phải thôi, điên lên là cho vé tàu bay ko khứ hồi ra khỏi cuộc sống ngay, ko tiếc.

Tối nay có thêm 1 tin ko biết nên vui hay nên buồn là người mình để ý đã để ý người khác. Mình biết là mình lận đận đường tình lắm, hơn 3 lần kiểu anh ấy thích mình, xong mình ko thích, đến khi mình thích thì anh đã có bạn gái (mình toàn thế), nhưng mà cũng ko nên đẩy 1 tá chuyện xui xẻo xuống đầu cùng lúc thế chứ. Haiz, Nhưng mà như thế có khi hay nhỉ, kiểu buồn lắm chuyện lắm rồi buồn thêm chuyện nữa cũng ko xi nhê gì, chứ ko thì đang vui vẻ trẻ khỏe mà chơi 1 vố đau tình cảm thì u sầu lắm lắm hihi

Thôi kệ anh vậy. Kiểu đôi ta ko có duyên mà. Em cũng mệt đủ thứ lắm rồi, lại đang bị viêm họng, chẳng còn hơi mà buồn vì anh nữa. Khi nào hết viêm họng và em hết mệt em lại nhớ tới anh mà buồn, có khi. Hihi cứ chờ xem.

Chốt lại 1 câu. Đi ngủ thôi. Sáng dạy, chiều dạy, đi tập cả ngày. Ba mẹ bắt đầu than phiền mày công lên việc xuống gì mà biến cả ngày thế có đem đc đồng tiền nào về đâu. Ơ hay Ng ta đi hoạt động xã hội, Đoàn đội (nói chuyện vần thế chứ lại) chứ có đi kiếm tiền đâu mà đòi ra tiền chứ. Mình mà kiếm tiền thì chỉ ở nhà thôi là kiếm đủ, khỏi cần vác mặt ra đường, hừm, ra đường mùa này có khi gió nó quất cho vỡ mặt.

Thôi. Ngủ.