Zany

Zany

23 thg 6, 2013

Zany and her life.



Tôi đã từng nói với bạn rằng, hãy để tuổi trẻ và nguồn nhiệt sống là ngòi mực bất tận cho những trang viết cuộc đời của bạn. Ôi, cuộc sống thì cứ chảy trôi hoài, còn bạn, bạn có đang hạnh phúc không? Bạn có đang ổn không? Hay bạn có thấy buồn bã và quá tải với cuộc sống không? Bạn có thấy mỏi mệt muốn dừng chân không? Hay bạn có đang bước đi nhưng cảm thấy cô đơn vô cùng tận trong trái tim bé nhỏ của bạn không? Hỡi bạn của tôi ơi, nếu bạn gật đầu với tôi, hãy để tôi nói với bạn một câu: well done baby, just keep moving forward!

Bạn sẽ hỏi tại sao? Bạn ơi, khi chúng ta cảm thấy rất mỏi mệt, dường như cả thế giới trên đôi vai chúng ta vậy; hay khi bạn cứ mải miết bước về phía trước, đuổi theo giấc mơ của bạn, nhưng thẳm sâu trong bạn là nỗi cô độc cứ quẩn quanh hằng đêm; đó là khi mọi việc đang chảy trôi theo hướng tốt đẹp. Ý tôi là, baby, you are on the right track! Tại sao à? Bởi vì tôi cũng đã từng như vậy, tôi có lúc stressed đến nỗi chỉ muốn buông bỏ tất cả và dừng lại, tôi cũng đã có lúc hoang mang về tương lai và về sự cố gắng liệu có đi đến đâu của tôi, tôi đã từng vòng tay ôm lấy chính mình đi ngủ trong những đêm nước mắt chảy dài vì cô đơn; nhưng những điều đó đều có ý nghĩa của nó. Ôi, hãy thử tưởng tượng mà xem, cuộc sống này sẽ thế nào nếu chúng ta chẳng có gì để lo nghĩ cả, nếu bạn chỉ biết đến hạnh phúc và ấm áp, nếu bạn có tất cả những thứ mà bạn muốn, liệu bạn có biết thế nào là ước mơ, liệu bạn có đc trải qua cảm giác chinh phục những giấc mơ của đời bạn, ôi, tôi không dám tưởng tượng tiếp, vì đối với tôi thế chẳng khác gì sống một cuộc đời đã chết. Bạn đã qua đời ngay khi bạn vẫn còn đang hít thở.

Vì thế, bạn của tôi, hãy nhớ rằng, khi bạn cảm thấy có quá nhiều để lo nghĩ và áp lực, cảm thấy buồn bã hay cô đơn, đó đều là những dấu hiệu tốt. Tất nhiên trừ việc ngày nào giờ nào phút nào bạn cũng cảm thấy như thế thì hãy tin vào điều ngược lại. Chẳng ai muốn sống một cuộc đời chỉ toàn buồn bã sầu bi, tại sao bạn lại chọn nó? Nhưng nếu lúc nào cũng vui cười hát ca, chẳng có gì để mà suy nghĩ, thì trời ạ, đó có lẽ là cuộc sống tẻ nhạt nhất mà tôi từng biết. 

Cũng cách đây khá lâu, có 1 người hỏi tôi: what you want to become in the future?, và tôi đã trả lời: a person that I can be proud of. Tôi là một người như vậy, nhan sắc, địa vị, tiền bạc, giàu sang, vật chất bên ngoài thường không có sức hấp dẫn mấy với tôi, những thứ đấy tôi không phải là người có nhiều nhất cũng đc nhưng tôi muốn tôi phải là người có nhiều nhất về sự nhiệt thành và lòng can đảm, để có thể sống một cuộc đời tôi cảm thấy tôi đã làm cố hết sức mình để có đc nó. Tôi muốn sự nhiệt thành trong tất cả mọi chuyện, tôi muốn đc là một người nhiệt thành! Nhiệt thành trong công việc, nhiệt thành trong các mối quan hệ, nhiệt thành với cuộc sống, nhiệt thành với ước mơ, nhiệt thành trong từng điều bé nhỏ nhất! Tôi muốn cố gắng hết sức và đổ hết đam mê cũng như sự chân thành trong từng việc tôi làm, dù có khi nó chẳng là gì quan trọng với người khác. Tôi muốn sống với một trái tim có từng sợi dây cảm xúc biết rung động trước từng điều bé nhỏ nhất trong cuộc sống, biết vui buồn trước nhân tình thế thái cuộc đời, một trái tim biết đập vì người khác, một trái tim cũng phải biết suy nghĩ, biết vui trước hạnh phúc và biết đau trước nỗi buồn của người khác. Dù đôi khi nó làm tôi mệt mỏi vì tôi trở thành người quá nhạy cảm trong cảm xúc. Hôm trc trong giờ học marketing, thầy giáo giới thiệu chúng tôi những các kiểu mẫu quảng cáo trên thế giới, khi đến kiểu quảng cáo dựa trên khiếu hài hước (Humor) tôi là một trong những người cười to nhất và khi đến kiểu quảng cáo dựa trên cảm xúc (Emotion) tôi là đứa duy nhất trong lớp nước mắt chảy giàn giụa trên mặt và tôi phải sorry về khả năng thiếu kiềm chế cảm xúc của tôi trong lớp. Tôi biết đó là 1 trích đoạn quảng cáo rất hay và ai cũng đều thấy  cảm động cả, nhưng chỉ có tôi là không kiềm chế đc nước mắt thôi. Sau giờ học, thầy có nói với tôi rằng, tôi là 1 marketer giàu tình cảm nhất mà thầy từng biết. Tôi ngạc nhiên hỏi thầy, chỉ vì tôi đã khóc sao? Thầy trả lời tôi, không, không chỉ có thế, khi xem clip Humor tôi cũng là đứa cười to nhất, cười thành tiếng, và thể hiện cảm xúc funny trên mặt rất rõ ràng, và khi tôi khóc thầy có quan sát gương mặt tôi lặng đi, ánh mắt hoàn toàn chìm đắm trong những cảm xúc, và mỗi lần tôi chớp mắt là một giọt nước mắt lại chảy ra. Thầy cho rằng vui buồn gì tôi cũng có sự nhạy cảm mãnh liệt để đón nhận. Chúng tôi đã nói chuyện khá lâu sau giờ học. Đến khi đi bus về nhà tôi vẫn suy nghĩ mãi về những gì thầy giáo đã nói với tôi, ôi, tôi cảm thấy như mình tìm đc thêm 1 tri kỉ vậy.

Chính sự nhiệt thành trong cảm xúc làm tôi trở nên nhạy cảm quá mức và dễ buồn lắm dù đôi khi chỉ vì những chuyện rất đỗi vu vơ. Ngày tôi học cấp 3, cô giáo dạy văn tôi đã nói, những ai có một sự nhạy cảm đến "chết tiệt" mới có thể hiểu thấu văn chương, còn lại, chỉ là những ý tứ bên ngoài, hời hợt, nông cạn mà ngta có thể lấy đầy từ các cuốn sách học tốt nhưng chẳng mang một thớ cảm xúc gì. Và ngta gọi cái "sự nhạy cảm chết tiệt" đó thành một từ mới hoa mĩ hơn, "tâm hồn thi sĩ". Dễ vui dễ buồn cùng với gió với mây nhưng một khi đã chạm đến hạnh phúc hay khổ đau, đều phải là đỉnh hoặc là đáy, phải là cùng cực lắm. Tôi cũng cho rằng, văn chương nghệ thuật phải là những điểm cực, nó không chấp nhận những cảm xúc lơ lớ, giưa giữa, lưng lưng, chừng chừng. Bạn cứ thử đi, khi hơi vui hoặc hơi buồn, hơi cô đơn, bạn sẽ không viết nổi một câu thơ hay một dòng văn, hoặc nếu có, nó cũng là những câu chưa tới. Tôi còn nhớ khi tôi đọc thơ của Hàn Mặc Tử, tôi cảm thấy rất nhức đầu và mệt mỏi, vì cảm xúc của Người quá cùng cực, tôi không đủ khả năng để lĩnh hội. Tôi hồi đấy mới 16,17 tuổi đầu, chưa bao giờ trải qua những bi ai đau thương mà Người đã trải qua, tôi đc ba mẹ nuôi nấng bảo bọc, chỉ có mỗi việc học, nên khi tôi cố đặt tôi vào nhân vật trữ tình trong bài thơ, tôi cảm thấy những cảm xúc đó quá tải với tôi. Nỗi đau của người về thân phận và cuộc đời, ôi quá lớn lao, so với sức hiểu và chịu đựng của một con bé 17 tuổi như tôi. Khi cầm một cây bút và viết về một bài cảm thụ văn học, chẳng khác gì ta vui chung cái vui của nhà thơ, ta đau chung cái đau của nhà văn cả, đôi khi vừa viết mà nước mắt vừa rơi, nhưng chẳng ai hiểu đc ta đang nghĩ gì. Những người không học văn chắc sẽ không hiểu dc thật sự những gì tôi đang cố chia sẻ, nhưng thật sự là như vậy, văn chương đẹp nhưng buồn, dù trong nỗi buồn đó sẽ lấp lánh niềm vui, niềm tin yêu cuộc sống, nhưng buồn thì cứ là buồn, buồn mãi thôi.

Tôi quả thực không bao giờ hối tiếc vì đã chọn văn chương, dù bây giờ tôi không còn đi cùng nó nữa. Không phải vì những bảng điểm nó đem lại, hay những giải thưởng, ôi điểm số, thành tích cũng chỉ là những con số, tờ giấy thôi, phải không bạn? Cái tôi trân quí ở đây là nó dạy tôi phải sống nhiệt thành, đã yêu thì yêu cho tới, đã vui thì phải như đang sống ở "thiên đường trần gian" (Xuân Diệu) hay đã buồn thì phải kiểu cắt ruột mà đau mà đớn, và đã sống cũng phải sống hết mình, sống hết lòng, sống đến từng hơi thở. Văn chương dạy tôi biết yêu vẻ đẹp, vẻ đẹp hiện hữu khắp mọi nơi, chữ ĐẸP theo đúng nghĩa đc viết in hoa của nó. Văn chương tuyệt vời đến nỗi có một nhà văn đã cực đoan mà nói rằng: Tất cả mọi thứ không phải văn chương đều làm tôi chán ghét. Ngày xưa tôi thích câu đấy lắm, tôi ghi trong sổ tay. Lâu lắm rồi tôi không đọc lại nên không nhớ đc ai từng nói câu đấy nữa, chỉ nhớ đó là một nhà văn nổi tiếng và có sức ảnh hưởng và tôi cũng rất yêu quí Người. 

Giờ tôi đang học marketing và trong tương lai, tôi sẽ làm marketing. Chắc bạn sẽ chưa bao giờ thấy người làm marketing nào như tôi cả. Tôi không biết nói dối, tôi thích những sự thật, văn chương là cái thật, nghệ thuật đích thực là phản ánh sự thật chứ không phải là "ánh trăng lừa dối" (Nam Cao). Và tôi nói nhỏ bạn nhé, người học văn và làm văn nào cũng có 1 cái tôi rất lớn, tại sao ư, hãy thử đi, nếu Xuân Diệu không rất Xuân Diệu mà có một chút Nam Cao, Hàn Mặc Tử vào đó...thì sẽ thế nào? Bạn có biết vì sao có những nhà văn lớn, nhà thơ lớn không? Vì họ không giống ai cả, họ có cái màu riêng, mà cái màu đó không dễ gì đem trộn lẫn với những màu khác đc. Tôi không nói rằng sự học hỏi là điều không tốt, nhưng nghệ thuật là thứ đòi hỏi sự độc đáo tuyệt đối. Và nhà văn, nhà thơ, họ rất nhạy cảm. Tôi không phải nhà văn, nhà thơ mà sao tôi cũng nhạy cảm ghê. Tôi thật lắm chuyện quá đi. Haha. Tôi không biết với cá tính đậm tính chất của văn chương như vậy, tôi có thành công với marketing không, đôi lúc tôi cũng hoang mang lắm, tôi sợ nó không hợp với mình, nhưng tôi sẽ không dừng lại một khi chưa đến đích. Tôi sẽ cố gắng học marketing chăm chỉ và đến nơi đến chốn để ít ra không hợp nhau cũng phải hiểu nhau, một khi hiểu ta sẽ biết cách để hòa hợp. Nhiều người hay hiểu nhầm học văn là năng khiếu, không đâu, tôi còn tin vào sự đào tào bài bản nữa. Vì tôi là đứa học hành nên tôi tin vào học thuật, tôi tin vào sự đào tạo, nếu có năng khiếu mà không đc đào tạo và rèn luyện thì năng khiếu đó sẽ mãi mãi là năng khiếu mà không bao giờ có thể chuyển hóa đc thành năng lực. 

Ôi hôm nay viết nhiều quá! Do dạo này tôi không ngủ đc nên bắt đầu cảm thấy có nhiều thời gian hơn. Assignments, exam, công việc, intern...trời ơi, sao ngta k than mà mình than hoài vậy nhỉ??? Tôi ước gì tôi đc giỏi giang, lanh lẹ như ng khác, tôi sẽ như siux nhân xử lí gọn ghẽ mọi việc mà không có mò lên trang cá nhân than thở khóc lóc huhuhuhu với mọi người nữa!!! Chính vì ước mơ chỉ là mơ ước nên tôi vẫn cứ còn tiếp tục sự nghiệp buôn than bán thóc của mình. Các bạn nhớ ủng hộ....chứ đừng ném đá...À mà dạo này nhiều người nói tôi lạnh lùng quá, tôi muốn pót blog lên fb cho họ nhìn thấy, xong họ đọc, họ sẽ hiểu tôi không phải là người lạnh lùng!!! Thân thiện là đằng khác chứ nhỉ...đôi khi hơi nhí nhảnh...(tưởng tượng những bà già 70 khi họ nhí nhảnh...ôi thật đáng sợ k dám tưởng tượng tiếp..). Tôi sẽ cố cười nhiều hơn để trông sweet hơn k lạnh nữa hihihii...còn cuộc sống, vẫn đang chảy trôi, và tôi vẫn như thế, sáng nhảy chân sáo ra đường, chiều...lết về...haha đùa thôi. Ôi yêu lắm cuộc sống ơi, buồn buồn vui vui loạn hết cả lên, cảm xúc thì như khi trên trời như dưới địa ngục, chịu k nổi...nhưng kệ, vẫn yêu, cứ muốn sống hoài sống mãi, này những tuổi 20,21,22...let's set the world on fire, we can burn brighter than the sun!!! cuz we are young!! phải k các bạn!!!


Smile to life and it will smile to you back!!


-Zany N.T.T.N-

13 thg 6, 2013

Today 13.06.13


Sẵn mới chén xong ngon lành hộp kem chocolate chip cream chị tôi tối nay mới tha về cho tôi còn tôi lúc đó thì đứng trong bếp ì ạch rửa đống chén nhưng đầu thì đang mơ về một anh chàng nào đó (hiện chưa biết mặt chưa biết tên), nghe có kem mừng quá nhảy múa làm rớt nguyên cái chảo xuống chân. Bầm đen nguyên 1 ngón chân cái bên trái, hậu quả của việc mơ mộng, đểnh đoảng, tham ăn...ôi quá nhiều tật :)))) Ăn kem và chocolate kết hợp làm người ta tự dưng thấy vui vui mơ màng hơn thì phải, mà hình như tôi giờ nào chả vậy. Chị tôi đã mở Kiss The Rain, tắt đèn, ôm gấu bông ngủ làm tôi phải lếch thếch ôm cơ man nào laptop, sách, vở, notes...ra phòng khách ngồi một mình. Ở trong cái phòng vừa lạnh vì điều hòa, vừa có nhạc (lại còn Kiss The Rain) và tối hù như thế tôi chỉ có một khát khao duy nhất là đc quấn chăn và lăn đùng ra đấy thăng thiên, assignments, deadlines, công việc...tất cả gì gì đó lúc đấy chỉ là phù du :)). Những lúc người ta dễ sa ngã giữa 2 lựa chọn là lúc thiên thần và ác quỉ chiến đấu với nhau, cuối cùng thiên thần đã chiến thắng nên tôi mới ngồi 1 mình ở phòng khách, lạch cạch mấy cái projects mấy nghìn từ hoa mắt chóng mặt. Nhưng dù sao cũng an ủi một cái là đc ngồi ở bệ cửa sổ bằng gỗ, nơi ưa thích nhất của tôi, nghe tiếng gió thổi, tiếng xe oto lâu lâu lại vút qua với tốc độ cũng như tiếng gió vậy...Nói đến đây tôi nhớ đến một người, cũng thích lái xe vào đêm khuya, hạ hết cửa kính xuống, nghe gió phả...Tôi cũng thích như vậy. Ngày xưa ở Đà Nẵng tôi cũng hay chạy xe máy dọc đường biển ban đêm, chạy rất chậm, nghe mùi biển, nghe mùi gió, nghe mùi đêm, thả mình theo những suy nghĩ riêng của bản thân, đôi khi là nghĩ về những gì đã qua, nghĩ về hiện tại cùng những điều sắp đến, nhưng cũng có khi chẳng nghĩ gì cả.

Khi ăn kem, tôi ngồi đọc lại vài trang blog của tôi, tôi chọn ngẫu nhiên chứ k theo một trình tự nào, thì phát hiện dạo gần đây blog của tôi đã thay đổi nhiều, có lẽ nó cũng như con người tôi vậy, phải chăng? Nhưng suy nghĩ về công việc, những nỗi lo trong cuộc sống, những áp lực, nhịp sống nhanh vội bó buộc người ta bới nhiều trách nhiệm, đã khiến tôi ít viết về đời sống tinh thần hơn, ít enjoy cuộc sống theo những vẻ đẹp quyến rũ hơn. Lâu rồi tôi không đọc sách văn học, hoặc sách truyện mà tôi thường say mê ngày xưa, tôi phải đọc nhiều sách chuyên ngành hơn, tôi đọc về quảng cáo, marketing, PR, hay mấy cái tạp chí HRM mượn free của trường tôi, đôi lúc tôi thấy nó thật sự thú vị, nhưng hầu hết nói thật thường là đọc vì nghĩ mình nên đọc. Mà làm cái gì nghĩ mình nên làm thì cái tâm lý hưởng thụ nó ít hơn là nghĩ mình làm vì mình thích làm. Chẳng hạn như khi tôi ăn kem tôi thấy rất vui, rất enjoy, vì là tôi thích ăn kem, nhưng khi tôi ăn súp lơ xanh thì tôi k có cảm giác vui lắm vì tôi ăn để tốt cho sức khỏe. Nhiều người bảo bí quyết thành công trong công việc là hãy làm như đang chơi chứ k phải đang làm việc, tức là mình cảm thấy vui vẻ khi làm nó. Điều này chỉ đúng khi chọn đúng việc mình thích thôi. Giống như khi tôi ăn súp lơ, rõ ràng k thể nghĩ tôi đang ăn kem để cảm thấy enjoy hơn đc vì rõ ràng nó không phải là kem. Nó là súp lơ. 

Love what you do. Do what you love. Tôi vẫn tin vào Do what you love hơn, vì k có Do what you love thì đố mà Love what you do đấy. Nhiều người tâm sự với tôi, họ than phiền về cuộc sống hoặc công việc hoặc anything ở thì hiện tại của họ, và nhiều ng khác nghe thế khuyên rằng, aiyo cant complain, u should love what you do lah. Hoho. Ng ta đã k love thì ngta mới phải than phiền, lại còn bắt ngta love. Tôi thì chỉ bảo họ, just do what you love, nếu cảm thấy k thích những gì hiện tại thì hãy thử một vài thay đổi. Đôi khi cũng cần dũng cảm để từ bỏ và làm lại từ đầu. YOLO! You Only Live Once! Một khi đã làm những việc mình yêu thì tất nhiên mình sẽ yêu những việc mình đang làm. Nhiều người nghe đến đây sẽ bảo, ở đời không thể làm tất cả những gì mình muốn. Tất nhiên là đúng, nhưng tại sao phải làm những việc mình không muốn? Một khi đã không muốn thì làm sao mà yêu đc? Thế nên, chỉ phải chọn giữa những việc mình muốn nhất, muốn nhì, muốn ba....thôi.

 Hôm nay tôi gặp 1 anh người Ý rất đẹp trai. Mà hình như bọn Ý đứa nào cũng đẹp nhỉ, mình phải công nhận điều đó mặc dù mình ghét bóng đá Ý (mình yêu đội Đức nên từ khi Ý hạ Đức ở trận nào lâu lắm rồi ấy thì mình trở nên ghét Ý nên cái sự ghét Ý này là k khách quan nhá :))))). Mình thì đang ngồi thuỗn mặt chờ tàu điện ngầm lâu ơi là lâu thì anh ý lại, Hi...Mình cũng, Hi...nhưng mà mặt mình lúc đó đang vừa đói vừa buồn ngủ nên chắc không đc thân thiện cho lắm... Anh ấy hỏi mình 1 câu, có 2 cái tàu ở đây mà tôi muốn đến Promenade thì nên đi tàu nào nhỉ. Mình bảo đi cái nào cũng đc vì nó như nhau ấy mà. Anh ý nghe thế gật đầu cảm ơn, k quên cười với mình một cái rồi đi. Lúc đầu mình cũng k chú ý đến ảnh, nhưng nụ cười tươi rói tỏa nắng đó của chàng làm mình giật mình nghĩ, chà, mình hình như quá lạnh lùng thì phải. Mình nhìn qua chàng, lúc đó vẫn đang đứng cầm tờ bản đồ tàu điện ngầm mặt căng thẳng, mình thấy hơi tội lỗi. Mình đang suy nghĩ phân vân k biết nên làm thế nào thì chàng bỗng ngước lên, nhìn thấy mình và cười thêm 1 phát nữa. Ối giời, gục luôn, khỏi phân vân. Mình quyết định đứng dậy và tiến đến chỗ chàng, Hey, I think i need to tell u something. Chàng gật đầu lia lịa, oh, ra vẻ là bạn cứ nói đi nói đi nào (chắc câu trả lời lúc nãy của mình chưa thỏa đáng mà mặt mình lạnh quá nên k dám hỏi thêm...). Mình bèn giải thích vs chàng, chỉ cho chàng rõ hơn về đường đi, chàng nghe xong rối rít cảm ơn, cười thêm cho mấy phát. May là mình chỉ gục lúc đầu, sau thì dù vẫn thấy nụ cười nước Ý quyến rũ của chàng, mình vẫn lạnh lùng u are welcome rồi về lại ghế ngồi. Vậy mà chàng te te theo mình về ghế ngồi rồi bắt đầu tự giới thiệu về bản thân. Chúng mình nói chuyện cho đến khi lên tàu. Đây là lần đầu tiên chàng đến Asia, chàng mới kiếm đc việc làm ở Sing, nhưng chẳng biết gì về Sing cả, và k ngờ con gái Sing lại dễ thương như thế (nói đến đây chàng nhìn mình cười cười), mình thấy chàng như thế nên mới nói lại, oh, sorry Im not singaporean. Chàng hơi hố, vội hỏi mình đến từ đâu. Mình bảo Việt nam, và mặt chàng thộn ra. Chắc k biết VN là nước nào rồi...Mình nghĩ thầm, *sigh*...mình bảo ok nevermind chữa ngượng cho chàng mà cũng đến trạm của mình nên mình byebye chàng luôn. Chàng lúc đó chắc vẫn đang nghĩ *Việt nam ở đâu nhỉ*...nên khi mình byebye lần 2 chàng mới giật mình, oh bye thanks so much...xong lúc mình vừa bước ra ngoài thì chàng chạy theo, hey Zany (đoạn này k rõ hình như gọi nhầm là Jenny), can i have ur number, i think i will be lost again at Promenade...Haha, mình bật cười, chưa kịp nói gì thì cửa tàu điện ngầm đã đóng lại thật nhanh, mình chỉ còn nhìn thấy gương mặt thảng thốt bất ngờ và đau khổ rất funny của chàng. Mình cũng hơi bất ngờ khi thấy tàu đóng cửa, mình giơ tay vẫy bye see u again với chàng khi tàu điện lao vút đi. Mặc dù cơ hội để see u again là rất thấp ở cái đất Singapore nhỏ bé nhưng người ta toàn đi lướt qua nhau như thế này. Nhưng đôi khi ở Singapore vẫn có những sự gặp gỡ tình cờ như thế, để lại cho ngta một chút cảm giác nuối tiếc như thế, trên những chuyến tàu điện vội vã, tốc độ...

Hôm nay ngoài chuyện đó vui vui ra (à mà nên vui hay buồn nhỉ haha), thì tôi còn có 1 chuyện vui khác là laptop đã sửa xong với giá rẻ bất ngờ (rẻ ở sing nhưng so với vn thì vẫn khóc tiếng mán đc...nhưng đành chịu thôi). Thực ra tôi phải đi bộ rục cả chân qua từng cửa hàng một để hỏi giá, nơi nào rẻ nhất thì chọn, mà còn mặc cả đc chỗ rẻ nhất xuông' thêm 30$. Mừng ơi là mừng. Thế là welcome back home my honey VaiO!!! Ai thích Mac Book chứ mình lại không nhé bởi đã trót yêu em Vaio theo mình 3 năm yêu đương rồi. Em bị hỏng mà chị vừa buồn vừa lo do assignments deadline đuổi sát nút, mà k sửa đc ở sing có khi phải gửi em về VN và mua lap mới dùng. Tính mình thì đã quen cái gì và thích cái gì thì hỏng sửa lại chục lần cũng đc hí hí hí, đi uống cafe đã thích quán nào thì coi như xong, đặt luôn cục gạch ở đó, đi quán khác dù có hay hơn cũng vẫn quay về chỗ cũ ngồi. Nói đến đây nhớ nó lắm ấy, quán cũ của tôi, một thời là bạn thân thiết...giờ xa xôi! Việc vui thứ 2 là đi siêu thị thì bà cân đậu mới hỏi chị em mình, "are u sisters", chúng mình nhìn nhau, xong chị bảo, actually no...Bà kia mới ngạc nhiên, No? U both look the same, I intended to say ur parents must be very lucky to have 2 pretty daughters...hahahaha...mình nghe thế cười phá lên, thank you anyways. Bà kia vẫn gật gù, ôi, giống nhau thật đấy, k phải chị em ruột thật á. Mình và chị đều phải lắc đầu 1 lần nữa để confirm. Haha. Về nhà soi gương thì thấy giống nhau thật. Khoa học chứng minh những người yêu nhau và vợ chồng một thời gian sẽ có hiện tượng trở nên giống nhau, mình mới đọc, giờ thì đc kiểm chứng, rõ ràng mình và chị mình trở nên giống nhau hơn thật. Trc đây thì rõ ràng 2 đứa 2 nét hoàn toàn khác luôn. Mình cảm thấy vui ơi là vui, mặc dù mình vẫn giả vờ nhăn mặt xụ môi, ôi...vì giống chị mà giờ em xấu đi biết bao nhiêu huhuhu....

Í chết...mải tám phét quá, giờ đã 4 giờ sáng. Tôi phải đi chân nhện vào phòng ngủ thôi không chị tôi sẽ làu bàu chuyện tôi thức khuya. Thực ra tôi với chị ở 2 nơi nhưng cuối tuần nào tôi cũng đến nhà chị cả, có chị có em vẫn ấm áp hơn, nên thành ra tôi tự dưng có đến 2 cái nhà...hihihi...mà tôi vẫn thích ở với chị hơn cả, tối ngủ cạnh chị, sáng chị đã dậy sớm nấu đồ ăn sáng nghi ngút khắp nhà, bày biện xong xuôi mới vào đánh thức tôi dậy, lúc nào chị cũng vừa vỗ vào lưng tôi "wake up, fast fast" mà tôi vẫn cứ "1 more minute..." nên chị đã đổi chiến thuật bê đồ ăn vào phòng tôi tự ngửi mùi thức ăn thế là bật dậy ngay. Haha. Không gì bằng đc ở bên cạnh 1 người hiểu mình, không bao giờ judge mình, không nghi ngờ mình, luôn yêu thương và thông cảm cho mình. Cảm giác thật thoải mái mà không tiền nào có thể mua đc và rất nhiều tiền cũng thế. Tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ tìm đc 1 người thứ 2 như chị cả, có thể khóc cùng nhau, cười cùng nhau, có thể làm mọi việc trên đời này vì nhau và cùng nhau. Đôi khi chị cũng tức giận tôi và tôi cũng nổi giận với chị, nhưng mọi thứ đều rất dễ dàng qua đi vì cả 2 biết người kia có get angry cũng là vì nghĩ cho người còn lại. Chẳng ai trong chúng tôi có lối sống ích kỉ chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân cả. Tôi không biết ngày chị rời khỏi singapore mãi mãi để đi về nhà chồng tôi sẽ như thế nào đây. Chắc là ngày đó sẽ đến như một ai đó lấy đi bầu trời của tôi, nhưng tôi không nghĩ đến lúc đó vội đâu, living in the moment! Cứ yêu hết mình và sống hết mình cho những phút giây hiện tại...tôi rất ghét chia xa nhưng lại cứ hay phải gặp chuyện chia li...Giống như Rachael đã từng nói với tôi vậy, far apart in miles, but be together in hearts...


Nhìn trong ảnh cũng thấy giông giống nhau chứ nhỉ...!!!!

6 thg 6, 2013

Vài dòng nghĩ suy linh tinh


Tối nay tôi và chị nắm tay nhau dung dẻ đi qua từng con đường ở Singapore. Tôi nắm tay chị thật chặt, cảm thấy bình yên tuyệt đối, dòng người và xe cộ, tuyệt nhiên biến mất như chưa bao giờ tồn tại, chỉ có duy nhất trên trái đất này tình thương mến của chúng tôi. Tôi muốn kể nhiều về mối duyên tình này, nhưng với những gì quá đặc biệt, tôi thường giữ cho riêng mình, cứ nghĩ về nó mãi, tự cười, tự trân trọng, tự thấy quí giá, nâng niu, biết rằng luôn là điều đặc biệt riêng dành! Còn câu chữ, bao giờ cũng cảm thấy bất lực trc những cơn sóng cảm xúc, những tình cảm sâu sắc, chân thành, tưởng khó nói, ai dè cũng khó viết, nói chung khó giãi bày lắm! Đối với riêng tôi thì là vậy, bảo tôi kể chuyện nhảm nhảm trong cuộc sống may ra tôi còn ất ơ có duyên, chứ nói đến chuyện tình cảm, cảm xúc là tôi lúng túng ngay, cảm thấy việc tìm từ ngữ để nói cho bạn hiểu lòng mình là điều rất khó khăn. Tôi chỉ biết nhìn họ bằng ánh mắt...siêu nhiên, trong lòng niệm bùa chú là họ nhìn ánh mắt đó mà hiểu đc mình, mình thương và lo cho họ như thế nào...cố tự hiểu nhé các bạn của tôi ơi!!! Tôi nói k hay, viết k giỏi, ngày xưa viết văn tốt là bởi viết về cảm xúc của....người khác. Thì cứ tự đặt mình vào nhà văn, nhà thơ xong đoán họ cảm gì, nghĩ gì, rồi viết ra thôi, ất ơ thì hay, chứ nói tôi tự cầm bút viết về mình, cảm xúc của lòng tôi, ôi...đó luôn là điều khó nhất đối với tôi đấy! Mặc dù tôi cũng đang tự tập luyện mỗi ngày để biết cách diễn đạt cảm xúc hơn, nói năng hay ho hơn, nhưng bao giờ cũng thấy chữ nghĩa chẳng đủ để nói hết những gì tôi muốn nói.

Vấn đề thứ 2 của tôi gần đây là thời gian nữa. Dạo này có rất nhiều việc xảy đến với tôi, nhưng chán ghê tôi chẳng có thời gian viết lại. Tôi muốn blogging cũng không đc nữa. Giá mà tôi thật là rảnh để ngồi ghi ghi chép chép những việc đã xảy ra trong cuốn nhật kí cuộc sống này. Bạn tôi từ VN mới qua Sing du lịch đc 2 bữa đã nhắn tin tôi than chán, lạc lõng, nhịp sống nhanh, ai cũng nhanh, nhớ nhà... Cái thành phố này là thế đấy bạn ơi. Sao mà tôi lại yêu nó nhỉ? Tình yêu đúng là điều khó lí giải nhất thế gian này, tôi thấy đúng lắm, nên thôi đừng đi tìm lời giải, vì tìm cũng k có...hahaha lại đến giờ tôi luyên tha luyên thuyên rồi đấy. Để tôi kể một chuyện cho bạn nghe nhé, vì chuyện này mới xảy ra gần đây nên may là còn nhớ, đó là vì sao ngày xưa tôi viết blog 360 nhưng k tham gia hội blogger nào, tôi không bao giờ chơi với blogger nào cả, tôi cũng k dùng tumblr, và tôi hay viết blog nhưng ít đọc blog của người khác, trừ những người tôi đã quen ở cuộc sống thật xong thấy hay ho và follow họ trên mạng, rất rất rất (1000 chữ rất) hiếm có trường hợp ngược lại, là follow trên blog và hẹn nhau ngoài đời. Đối với tôi, mạng là ảo. Ai bảo mạng là thật chứ tôi vẫn thấy ảo là chính, cái thật nếu có chắc phải vận dụng đến giác quan thứ 6 để...đoán đó là thật và tự thuyết phục mình nó là thật. Đó là lí do vì sao có nhiều người nói chuyện vs tôi trên fb khá thân nhưng khi hẹn gặp thì tôi từ chối, vì đơn giản tôi là 1 đứa từ nhỏ đã đc dạy cách cư xử lễ phép, lịch sự với ng khác, tôi k bao giờ cố tỏ ra tôi khó gần nên khi ngta nói chuyện tử tế trên fb, bày tỏ ý muốn nói chuyện kết bạn, tôi ok ngay...trong cuộc sống chuyện gì dễ đc thì cứ dễ, không việc gì phải làm khó nhau; nhưng không có nghĩa bạn trên fb sẽ là bạn ngoài đời, trừ khi tìm đc 1 sự đồng cảm, không thì tôi cứ cư xử đúng mực thế thôi, tôi không đặt bất cứ expectation nào với các mối quan hệ trên mạng. Tôi nói thế trước để đừng ai đặt expectation ngược lại với tôi rồi sau đó thất vọng.

Vì lí do tôi thích viết nên tôi mới có blog, từ hồi 360 xưa giờ đã thế. Tôi cứ viết và viết, nghĩ gì viết nấy, vui kêu vui, buồn than buồn, ít trau chuốt, ít nghĩ viết sao cho hay. Hay thì thường không thật, thật thì khó hay, cái này học văn tả thực thì biết thôi không phải tôi tự chế ra. Tôi là dân blog nhưng tôi không có nhiều bạn là dân blog, cũng không kết bạn với họ, ngoại trừ những người viết thực sự làm tôi thấy họ thú vị, chân thật, và khiến tôi tò mò muốn biết họ nghĩ gì, cuộc sống của họ như thế nào. Nhưng số đó muốn tìm cũng ít thấy lắm. Đại đa số cái gì cũng phong trào, mà tôi thì thích sự cá tính. Ngày xưa nhớ một thời ngó tên fb toàn An Nhiên, Yên Nhiên, An Yên, Yên An, Mộc Khiết, Lạc Cầm, Nhược Lạc, An Lạc...rồi thay một loạt theme màu xanh lá, viết thì quanh đi quẩn lại cũng một đời sống yên bình, thích những điều nhẹ nhàng...nói chung là giông giống nhau, các cô gái đặc biệt nhưng kiểu kiểu như nhau nên thành ra cũng chẳng đặc biệt nữa. Mọi chuyện cũng chẳng có gì thì tôi cũng chẳng quan tâm vì chẳng liên quan gì đến tôi nhưng rồi cho đến khi vô tình gặp một số người trong số đấy ngoài đời làm tôi càng thấy mạng mẽo chỉ đc cái ảo tung chảo. Tối lên mạng viết entry thật hay trong khi bên ngoài sống thì không có động lực, chẳng có mục đích, học hành không đến nơi đến chốn, nói chuyện thì tặng nguyên cho một chữ nhạt, riêng một số người còn ngồi nói 10 câu hết 9 câu toàn triết lí chắc mình không đạt đc đến trình độ đó nên nghe triết lí thấy rất mệt mỏi, cách cư xử phải gọi là yếu kém nặng hơn có thể dùng từ vô duyên, mà tôi ghét nhất con gái mà vô duyên vô ý vô tứ. Nói thật nhé tính cách bay bay tôi cũng không kém ai đâu, mà nhìn mấy bạn đấy tôi còn thấy tôi vẫn còn chấp nhận đc!!! Sống gì lúc nào cũng như đang đi trên mây ấy, nói chuyện cũng toàn mây gió không thực, có biết lo nhưng toàn lo mấy chuyện to lớn kiểu của....nhân loại, trong khi chuyện của mình chẳng ra đâu đến đâu, đã thế cứ mở miệng ra là kêu chán đời, chán người, muốn thoát li, đi đến một nơi nào đó bình yên...khổ ghê, bao nhiêu người muốn có đời để chán còn không có. Mà đã bị "người" hại gì mấy đâu mà làm như giông tố lắm ấy, nghe thật phiền. Bạn nói như bạn là thiên thần, thiên sứ, đã thoát khỏi đời sống tầm thường vụn vặt để đạt sứ mệnh cao cả...bla...bla...thích uống trà, đánh cờ, chơi với mèo, đọc sách cả ngày...không muốn bon chen ngoài xã hội tầm thường...trời, ai chả thích ăn uống chơi cả ngày, ai mà muốn ra đời??? Nhưng mình sống có phải chỉ cho mình đâu? Sống mà không tự lo cho bản thân mình đc thì làm sao lo cho gia đình, người thân, bạn bè? Tôi thì luôn nghĩ như vậy, những người thân yêu của mình là quan trọng nhất, nên tôi không hiểu đc suy nghĩ của họ? Tôi dị ứng với mấy bạn kiểu này hay là do dạo này tôi quá stress nên dễ bực mình???

Cũng chẳng liên quan gì đến tôi để tôi bận tâm, nhưng tôi vẫn nghĩ, nếu họ gấp cái laptop lại, mở cửa và bước ra ngoài, họ sẽ thấy cuộc sống ngoài kia thực sự đẹp đến nhường nào. Cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng cho bất cứ ai cả, nhưng đc vấp ngã là một dấu hiệu chứng tỏ mình vẫn đang đi, vẫn đang tiến về phía trước. Tôi luôn cảm thấy sự sống này là một điều tuyệt vời, và mỗi ngày trôi qua, tôi vẫn đang không ngừng khám phá sự tuyệt vời đó trong cả niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc, cô đơn, đôi khi là sự tuyệt vọng. Mỗi việc trôi qua, mỗi người tôi gặp đều là một bài học mới, tôi luôn muốn viết lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong cuộc sống vì tôi cảm thấy nó rất đặc biệt. Chúng ta luôn học đc một điều gì đó từ cuộc sống, miễn là chúng ta đang sống. Đừng tồn tại. Đừng bao giờ chỉ là tồn tại.

Một cuộc sống bình an, bình yên, đó là điều tất cả chúng ta mong ước, nhưng tôi thà có một cuộc sống mạo hiểm, liều lĩnh, đc khám phá và trải nghiệm, vấp ngã và lớn lên. Bình an trong tâm hồn là đủ, đó mới là sự bình an thật sự, như hình ảnh chim mẹ chở che chim con trong trời mưa bão. Bình an đâu cứ nhất thiết phải là một bầu trời xanh ngắt thoang thoảng gió nhẹ, bình an là khi ta cảm thấy bình an dù cuộc đời ngoài kia giông tố khó khăn. 

Viết một chút suy nghĩ thôi, dù vẫn muốn viết thêm nhưng...ôi, thời gian, ghét quá, cứ mỗi lần viết đc tí xíu nhìn lại đã đến 3,4h rồi. Không gì vội vàng hơn thời gian cả. Bây giờ cũng đã tháng 6 rồi đấy...





5 thg 6, 2013

Đời bao buồn vui, ngày tháng đưa ta về đâu người ơi


Tôi ngồi một mình ở bậc cửa sổ quen thuộc, nhìn xuống lòng đường, sao hôm nay lại dài và mệt đến thế. Tôi cũng muốn đặt câu hỏi sao càng lớn lại càng nhiều chuyện đến thế. Tôi cứ nghĩ là chỉ cần mình cố gắng, và cố gắng, mọi chuyện chắc chắn rồi sẽ ổn. Cho đến bây giờ tôi vẫn tin là thế, chỉ có điều, để đến đc lúc ấy, tôi phải đi qua nhiều và rất nhiều cơn giông bão nữa lắm.

Tôi muốn làm nhiều việc lắm, từ đây cho đến khi tôi tròn 21 tuổi, tức là 2 tháng nữa, tôi phải hoàn thành những việc tôi đã đặt ra khi tôi bước vào tuổi 20. Tôi thực sự cảm thấy mình không có đủ thời gian, và tôi cũng không đủ thông minh, nhanh nhạy, tài giỏi để cáng đáng cái ước mơ của tôi. Đời bao buồn vui, ngày tháng đưa ta về đâu người ơi....từng dòng xe cộ cứ xé màn đêm và cơn gió lao đi, cũng làm tôi thấy lạc lõng và buồn, tôi lại nhớ đến một bài hát. Nỗi lòng của tôi, có lẽ cũng loanh quanh như vậy.

Chị bảo tôi hãy suy nghĩ đơn giản thôi, ôi, giá mà tôi có thể. Sao nhiều khi tôi cảm giác tôi đã thành bà cụ 70 tuổi chứ không phải một cô gái 20 tuổi nữa rồi. Vậy mà trc đây em tôi chọc tôi như thế, tôi còn nổi đóa lên với nó. Lòng không nguôi, đầu óc không nguôi, ngủ cũng nghĩ, chạy không ngừng, bạn bè cũng không ngừng than phiền dạo này thật khó gặp tôi. Tôi muốn cháy hết mình cho tuổi 20, nhưng chắc chưa kịp rực sáng tôi đã héo hon sầu muộn trc rồi. Ước gì mọi việc suôn sẻ một tí, giá mà có mẹ ở đây đêm ngủ vuốt trán cho tôi, mẹ bảo, con gái cứ suy nghĩ nhiều, lông mày chau, xấu xí. Quả xấu thật. Dạo này không dám soi gương.

Viết thế thôi. Mẩu ngắn cuối ngày. Mai lại là ngày mới rồi đấy. Hãy mỉm cười!


Cố gắng đăng hình mình còn trẽ chán...