Zany

Zany

14 thg 3, 2013

Những điều kì diệu hay ho nửa đêm luyên thuyên một tí


Chào bạn. Hôm nay tôi ngồi xem một đoạn phim ngắn trên mạng mà mọi người đang share nhau trên facebook. Và tôi đã khóc. Cuộc sống này tuy đẹp, nhưng cũng có nhiều lúc quá buồn, quá buồn, bạn nhỉ, đã thế còn sinh ra mấy người mau nước mắt như tôi làm chi... Tôi đã dự định không xem, vì đang ngồi thư viện học, chẳng hiểu sao lại click vào, và cuối cùng là khỏi học luôn, khóc xong tôi cảm thấy mình rất là buồn (thực ra tôi định dùng chữ khác ngoài chữ buồn để miêu tả nỗi buồn vì tiếng việt chúng ta thật là phong phú nhưng suy nghĩ lại chẳng có từ nào chính xác hơn từ buồn nên tôi dùng lại. Có quá nhiều chữ lặp lại là 1 dấu hiệu của 1 bài văn kém, tôi vẫn nhớ lời cô giáo dạy Văn năm lớp 2 của tôi). Mà thực ra blog tôi cũng chưa bao giờ hay cả, có chăng là nó luôn thật, vì tôi có chuyện gì vui buồn cũng hay chia sẻ lên đây, dù tôi không rõ có bao nhiêu người đọc nó, họ là ai, và họ nghĩ gì... Thôi mà tôi cũng không quan tâm đâu, tôi hay nghĩ họ là những người bạn tâm giao của tôi, họ lắng nghe tôi nói, đọc những gì tôi viết, có thể họ không hiểu rõ, nhưng chắc họ tìm đc 1 sợi dây liên kết nào đó giữa lòng họ và lòng tôi, nên họ cứ vào, và đọc, chúng ta cùng chia sẻ...

Cuộc sống này thật kì diệu. Tôi thấy thế đấy, luôn luôn cảm thấy thế. Tôi cảm thấy mình rất yêu sự sống, tôi muốn sống mỗi ngày, trọn vẹn, trọn vẹn. Từ nhỏ tôi đã hay có một nỗi sợ vô hình về thời gian, lớn lên cũng chưa hết, tôi luôn sợ thời gian của tôi chảy cạn, vì người ta chẳng ai sống mãi... nhưng khi mình yêu một cái gì, thật khó để từ bỏ, phải không bạn? Tôi ước chi những người tự tử, họ có thể góp những năm tháng họ đã từ chối sống để đấy cho tôi dùng. Ai cứ bảo sống mãi thì chẳng có ý nghĩa, sự sống phải giới hạn thì ngta mới biết nâng niu, mới có nghĩa lí, tôi không thấy thế, tôi muốn sống mãi, sống đc ngày nào tôi sẽ sống thật ý nghĩa ngày đó, sống hoài sống mãi càng tốt, quá tốt, sẽ đc thêm nhiều ngày ý nghĩa hơn chứ có mất chi... Ôi hôm nay tôi nhiều cảm xúc nên nói chuyện hơi khó hiểu. Chắc chẳng ai hiểu rốt cuộc từ đầu đến giờ tôi đang nói gì.

Về sự kì diệu của cuộc sống, tôi đc thấy nhiều, nhưng để tôi kể bạn nghe một chuyện gần nhất, mà thực ra nó cũng vừa xảy ra nên tôi còn nhớ để mà kể. Tính tôi nhanh quên lắm. Hôm qua tôi nói chuyện vs Rachael, rất lâu rồi chúng tôi vì bận rộn mà không liên lạc. Khi chúng tôi nói chuyện vs nhau, đến 1 đoạn, Rachael nói vs tôi, thật ra vào cuối năm ngoái, khi ấy chúng tôi không còn học vs nhau nữa, nàng vô tình google tên nàng và tình cờ tìm đc blog của tôi, nàng dùng google translate và biết đc tình cảm của tôi dành cho nàng, nàng đã khóc khi đọc xong nó, nhưng nàng chưa bao giờ kể với tôi. Tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe điều ấy, quả thực, có nằm mơ tôi cũng không bao giờ tưởng tượng đc Rachael có thể đọc đc blog tôi. Blog tôi không public, ngoại trừ những bạn bè cũ, thân thiết, thì hiếm ai biết đc sự tồn tại của blog này. Và thật trùng hợp, chỉ 1 ngày trc khi nói chuyện vs nàng, trong entry trc tôi nói, "nếu Rachael và chị tôi biết tôi viết blog về họ thì sẽ cảm động mà khóc". Chị gái tôi thì chắc khó mà biết đc, vì tôi chưa bao giờ type tên họ đầy đủ của chị lên blog haha nhưng Rachael tôi cũng chỉ hay viết là Rachael thôi, duy chỉ có 1 entry này tôi viết cả họ tên đầy đủ của nàng, thế là bị nàng phát hiện. Tôi cảm thấy rất bất ngờ, và một chút xấu hổ nữa, ôi, còn gì khi bạn viết đến 1 người trong trang blog cá nhân của bạn, đinh ninh muôn đời họ không biết, và còn khác biệt ngôn ngữ, bạn cứ tự tin thế mà viết bao nhiêu suy nghĩ về người ấy, ngày qua ngày, cuối cùng đến một ngày họ đọc đc. Ôi, thật xí hổ quá đi mất thôi, tôi ơi! Tôi bèn chữa thẹn, nhưng Google Translate không chính xác đâu bạn ơi, thì nàng nói, "Zany, remember we are not always physically close, but we have connections! I can understand u, like u can understand me". Câu nói của nàng cũng chính là những điều tôi luôn tâm niệm, rằng giữa những bạn bè tâm giao, tri kỉ, chúng ta luôn có 1 sự đồng cảm, rất dễ dàng thấu hiểu nhau, dù đôi khi không cần nhiều lời; nhưng mà trời ạ, tôi vẫn mong nàng đừng phát hiện thêm những entry khác, không thì tôi xấu hổ chết mất. Viết blog cũng vui, giải tỏa, tán gẫu, đồng cảm, nhưng cũng hại tôi quá. Dù sao, tôi cũng cảm thấy trên đời có nhiều sự xảy đến thật là ngẫu nhiên, kì diệu, như tôi không bao giờ bộc lộ tình cảm quá nhiều vs nàng ngoài cuộc sống, nhưng bằng 1 cách nào đó, cuộc sống này vẫn để cho nàng biết, giữa chúng tôi thật sự có những sự giao cảm lạ lùng. Và nàng thì vẫn cứ là người mà tôi cực kì ngưỡng mộ, dù tôi hiếm khi "cực kì ngưỡng mộ" ai.

Hãy xem Google Translate dịch dở hơi như thế nào nhé, đây là đoạn mà nàng đọc đc.

"Each time stressful opened her message read."You are a strong and intelligent lady." You can do it too. We will meet sometime soon." She was the one who each ADDRESS mentioned in a trc entry, now has become old classmates, because she intake should also study his DC with 3 subjects. Her message is very, very stylish, very smart, and listen to the gossip is "arrogant"! (but I do not see that). I ignored rumors and admired her, every time you see him on the high school she still waved smiling brightly, and every time you see her smile, I wished she had the same class with me, so I have to watch, with people to Inspire, say, she is the source of great inspiration. Rare that I spend a great admiration. Well, is she, Rachael Alessandra Renovah!"

Thực ra tôi viết như thế này cơ:

Mỗi lần stressful lại mở tin nhắn của nàng ra đọc. "You are a strong and intelligent lady. You can do it too. We will meet sometime soon." Nàng chính là người từng đc nhắc đến ở một entry trc, giờ đã trở thành bạn cùng lớp cũ, vì nàng intake khác nên cũng chỉ học đc cùng mình 3 môn. Nàng thì rất là điệp, rất là phong cách, rất là thông minh, và nghe mọi người đồn cũng rất là "kiêu"! (nhưng mình không thấy thế). Mình vẫn mặc kệ tin đồn và ngưỡng mộ nàng, mỗi lần gặp mình trên trường nàng vẫn vẫy tay cao cười rất tươi, và mỗi lần nhìn nàng cười, mình lại thầm ước nàng vẫn học cùng lớp với mình, để mình có người để ngắm, có người để inspire, nói ra, nàng chính là nguồn inspiration rất lớn của mình. Hiếm có người nào mà mình dành sự ngưỡng mộ lớn đến vậy. Vâng, chính là nàng, Rachael Alessandra Renovah!
  
Đây là bài viết hồi tháng 4 năm ngoái, lúc nàng và mình đã bị tách lớp. Tháng 4 năm ngoái cũng là tháng có nhiều kỉ niệm với mình. Mình viết khá nhiều, hỡi ôi, mong các "nhân vật" "bị" mình lôi vào blog đừng google tên mà phát hiện ra "anh hùng núp" là mình nhé huhuhu xấu hổ lắm...!

Có đôi khi tôi cũng định khóa blog, set private, nhưng chỉ đc vài ngày, đã có người nói với tôi, rằng họ ngày nào cũng lên địa chỉ blog tôi, họ thích đọc những gì tôi viết, và tôi hãy viết thường xuyên hơn. Ôi, còn gì hơn một người đi bán bánh bao gặp đc người thích ăn bánh bao, một người thích viết gặp một người thích đọc, bạn nhỉ! Bạn sẽ tự hỏi, "sao tự dưng có bánh bao ở đây", hihi, lí do đơn giản là vì tôi đang thèm. Ngày nhỏ buổi tối khuya hay có bác bán bánh bao dạo, tôi hay mua, giờ tự dưng nhớ mấy cái tiếng rao, mà ở Sing đời nào tìm thấy! Tôi lại lạc đề rồi, chắc bạn chưa bao giờ gặp 1 người viết nào lạc quẻ lộn xộn hơn tôi đâu, thường thì ban đầu tôi viết cái gì thì đến dòng sau tôi đã tự rẽ qua chuyện khác, tôi luyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất thường không theo trình tự cấp bậc gì cả, nên blog tôi không dám public trên fb nữa, tôi sợ ngta chê cười! Ối dào, con nhỏ ngày xưa cũng giải này giải kia văn chương mà viết chẳng ra cái thể thống cống rãnh gì cả, thật là mất "mấy phút mấy giây" cuộc đời đó...! (cái này bắt chước còm men trên ziu túyp hihih...)

Chỉ có bạn - người đang đọc đến dòng chữ này - là không cảm thấy "mấy mấy phút cuộc đời" thôi, đúng không? Tôi chắc hẳn bạn hay đọc blog của tôi lắm, vì bạn đồng cảm với tôi, chúng ta đồng cảm với nhau, đúng không. (Cái này tôi không đặt dấu hỏi nên bạn không cần trả lời hihi tôi thích nghĩ như thế mà, nghĩ rằng tôi và bạn, chúng ta thật hiểu nhau!). Đôi khi tôi cũng tò mò, muốn biết bạn là ai, tôi muốn biết những ai hay đọc blog của tôi, biết để kết bạn, để trân trọng, không như facebook, thấy toàn "friends" nhưng mà chẳng biết rốt cuộc ai là "friends" nữa...thiệt là loạn haha Ở đâu đó ngoài kia cuộc sống, chúng ta mỏi mệt, hãy vào blog, và viết một chút, bạn nhé. Nơi không có nút like, có nút còm men nhưng thường chẳng ai còm men (hay blog tôi ế nên mới thế nhì???), nơi chúng ta không xô bồ, ồn ào, mấy bạn họt gơn ít úp ảnh tự sướng xong ở dưới là caption triết lí về cuộc sống dài ngoằng, mấy bạn thảo mai bớt trái tim trái tủng, nơi ngta ít chứng tỏ hơn, nơi im lặng mà nói vs nhau thật nhiều điều, một nơi thật sự để chúng ta tâm tình, giãi bày... Thật yêu quá! Cái blog! Tôi yêu cái blog lắm, sau này có sập thì thà sập fb chứ đừng đánh sập blog của tôi nhé...

Thôi hết giờ để tôi luyên tha luyên thuyên, mai tôi có lớp, tôi sẽ đc nghe giảng về Business marketing, nghe cũng hấp dẫn nhỉ??? Mai cũng là cuối tuần, ôi phải tìm cuốn sổ tay để xem kế hoạch tuần này là gì thôi..!! Tôi hay có thói quen viết sổ tay, vì tính hậu đậu đấy mà, nhớ ra đc gì thường phải viết ngay không tích tắc sau hỏi là không nhớ ú ớ ngay...! Tôi cũng hay viết những điều kì diệu hay ho của cuộc sống vào sổ, định kể vs các bạn trên blog ngoài chuyện của cô nàng Rachael, mà thôi, giữ lại cho riêng mình vậy! Mà hôm nay tôi cũng đc tặng quà đấy, bé bé, xinh xinh, nhưng tôi quí lắm, cảm ơn người tặng! Tôi sẽ giữ mãi! 


Xin tặng các bạn bài hát này! Bạn bè là một điều kì diệu của cuộc sống! Tôi cảm thấy điều đó thật đúng. Tôi luôn nghĩ về các bạn của tôi, không ngừng! Đặc biệt khi buồn, tôi nghĩ đến bạn bè để cảm thấy ấm áp, mạnh mẽ hơn. "Chỉ có khi buồn lắm, lại nhớ đến bạn thôi...!", các bạn của tôi!






5 nhận xét:

  1. cái tên dễ gây nhầm lẫn quá. có cái mặt tròn xoay thôi :D chắc mình sẽ sớm chọn 1 cái tên phù hợp hơn.
    thôi không ngoài lề nữa. Mình có theo dõi blog Zany 1 thời gian (bắt đầu từ bài blog về bạn Rachael đó đó, mình không nhớ được thời gian), và đọc đến entry này thì mình muốn làm bạn và thỉnh thoảng nói chuyện với 1 người như Zany. [xóa comment này dùm mình nếu Zany không hứng thú lắm. nếu ok, xóa comment này và cho mình biết làm sao tương tác được với bạn trực tiếp hơn 1 chút]

    Trả lờiXóa
  2. Cá nhân mình thấy tên Tròn Xoay rất dễ thương, không vấn đề gì. Mình rất vui khi biết đc bạn đọc blog của mình, cảm ơn bạn vì đã đồng cảm! Chỉ tự hỏi sao bạn đã theo dõi blog mình lâu vậy mà giờ mới comment? Bạn Tròn Xoay có thể add fb của mình hoặc gmail, 2 thứ ấy mình hay cập nhật nhất, mình cũng có yahoo nhưng không thường xuyên online.
    FB: Nguyen Tuyet Nga (Zany)
    Gmail: redlolita.ng@gmail.com

    Trả lờiXóa
  3. À, mình quên nói bạn là nếu bạn add FB thì nhớ inbox nói mình là bạn Tròn Xoay nhé, vì mình ko add ng lạ, sợ có khi lại để nhỡ mất fb của bạn! hihi...

    Trả lờiXóa