Một buổi tối muộn hôm nay, mặc dù trên vai và tay lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ đồ, cặp xách, túi xách, laptop...nhưng tôi vẫn đi bộ một đoạn đường dài từ thư viện trường tôi ra đến chỗ bus stop ngày xưa tôi hay đứng đợi. Từ khi chuyển nhà, đường đi học của tôi cũng thay đổi, và đã rất lâu rồi tôi không ra cái trạm bus ấy nữa. Nó là 1 trạm bus cũ yên ắng ngụ trên đường phố Chinatown khi nào cũng đông đúc và rực rỡ đèn màu. Chinatown là nơi đầu tiên tôi sinh sống khi tôi đến Singapore, chính vì thế, nó là nơi nắm giữ rất nhiều kỉ niệm của tôi mà tôi không bao giờ quên đc. Những thứ "đầu tiên" bao giờ cũng là những thứ khó quên. Tôi nhớ nơi chốn ấy nhiều, và tôi cũng nhớ chính tôi của những ngày xưa nữa. Vậy là đã tròn 1 năm 2 tháng từ ngày tôi đặt chân đến đất nước này, khi lật giở lại những trang blog cũ, tôi cũng không nghĩ rằng thời gian đã đi đc một quãng đường xa đến thế. Bao nhiêu thứ đã đổi khác, tôi cũng có còn như xưa không? Tôi ngồi một mình ở trạm bus, nhìn ra ngoài đường phố, những chiếc xe lao vụt qua, thổi tóc bay phấp phới, tôi lặng lẽ đợi chờ...
Thời gian làm phai màu nhiều thứ. Tôi đi bộ đến quán trà sữa mà tôi từng rất nhiều lần đứng xếp hàng để mua, nhưng chẳng còn thấy anh bán hàng ngày xưa hay "Cám mơn" tôi nữa. Thay vào đó là một người xa lạ. Tôi bỗng thấy nhớ anh, ngày xưa anh hay "cám mơn" tôi còn tôi thì "xia xìa" anh. Chắc đó là từ Việt Nam duy nhất anh biết, và đó cũng là một trong vài từ ít ỏi tôi biết của tiếng Trung. Không biết bây giờ nếu gặp lại anh còn nhận ra tôi không. Tôi mua một cốc Bubble Milk Tea như thói quen rồi lên chuyến bus để về nhà. Đoạn đường về nhà thăm thẳm xa, bầu trời thì đen kịt còn đường phố vẫn sáng choang nhộn nhịp. Tôi tạm gác những chuyện đau đầu về project, assignment qua một bên, nút chặt tai bằng cái earphones và chọn folder của Jason Mraz. Mraz luôn đem lại cảm giác bình yên cho tôi bằng thứ âm nhạc của anh ấy. Tôi không nghĩ đến ai cả, tôi chỉ nghĩ đến cái đất nước này và tình yêu kì lạ của tôi dành cho nó.
Nhiều người sẽ thấy kì lạ và đặt câu hỏi tại sao tôi có thể yêu Singapore vì đối với họ, đất nước này thật nhàm chán, nhưng tôi chẳng buồn giải thích, mà có thể là do tôi không biết giải thích thế nào. Từ ngày đầu tiên cho đến tận bây giờ, những chuyện đã xảy ra, những nơi tôi đã đi qua, những người tôi đã gặp, và những điều tôi đã đem lòng mến yêu...tôi đều nhớ hết. Trong lòng tôi thầm cảm ơn anh vì anh theo một cách nào đó, là cầu nối của tôi đến duyên phận với đất nước này. Đã có những nụ cười hạnh phúc, nhưng cũng có lúc tôi ngồi khóc chẳng ngại ngần ngay trên đường phố, để những người xa lạ trên đường phải ngần ngại lại hỏi thăm. Đôi khi tôi thấy mình quả là kiên cường, mạnh mẽ, có những thời điểm khó khăn mà giờ nhìn lại tôi cũng không rõ mình đã đi qua nó như thế nào nữa, nhưng cũng có những lúc tôi chẳng kiềm đc lòng mình mà đang đi phải dừng lại khóc xong mới đi tiếp đc. Đôi khi tôi thầm cảm ơn trời vì những tình cảm ấm áp tôi nhận đc ở đây nhưng cũng có lúc tôi đứng dựa vào tường lướt danh bạ dài ngoằng trong điện thoại mà không biết gọi cho ai và thấy cô đơn một cách khủng khiếp. Ở nơi này, hạnh ngộ và chia li diễn ra rất nhanh chóng, nhanh như nhịp sống ở đây vậy. Mọi người sống vội, nên cũng phải làm vội, yêu vội, nhớ vội... Mà tôi thì không quen như thế, nên đôi khi thấy mình như một người bơi chưa giỏi mà đã ra khơi với những con sóng lớn dồn dập, và tôi thấy mình xoay tứ tung, không rõ đang ở đâu nữa, trong cái biển tình cảm của chính mình... Tôi có một người bạn thân, giờ nàng đã xa; tôi có một ông anh trai, giờ anh cũng đi mất; tôi có một người bạn nhỏ, bạn cũng đã chào tạm biệt tôi, tôi có một chị gái, giờ thì vẫn ở cạnh, nhưng tích tắc thôi, tôi biết, rồi chị cũng phải đi... Tất cả đều là sự chia xa của địa lí, nhưng vẫn làm tôi buồn làm sao, bạn ơi, anh ơi, chị ơi... là Singapore đưa ta đến với nhau, rồi cũng tại đây mình phải chia xa. Đêm hôm trước tôi nhớ bạn, nhắn tin cho bạn "Zany misses Rachael", bạn nhắn lại "Rachael misses Zany too", tôi mỉm cười, chắc tôi chỉ cần có thế, biết rằng tôi vẫn chưa bị lãng quên. Bạn rủ tôi đến nhà mới của bạn chơi, trong khi tôi vẫn cứ nhớ hoài cái căn hộ cao tầng bên bờ sông Lavender nơi bạn vs tôi hay ngồi tâm sự. Ôi tôi quả là một con người phiền phức, nhớ thật nhiều...!!!
Singapore...Singapore...sau này vài năm nữa, có lẽ trong câu chuyện cuộc sống tôi kể cho ai đó sẽ là...Tôi từng sinh sống và học tập ở Singapore và.... cứ thế, những câu chuyện của tôi bắt đầu. Chỉ hơn 1 năm thôi nhưng tôi có thật nhiều thứ để nhớ về và kể lể. Tôi càng ngày càng sợ khái niệm thời gian, tôi sợ đến ngày tôi phải chia xa nơi này, và những con người tôi trót đem lòng yêu thương. Mặc dù bận rộn nhưng trưa nào tôi cũng nấu ăn, cho vào cà mèn rồi mới lật đật chạy lên trường, tôi muốn nấu cho chị ăn những món Việt Nam. Tôi biết chị thích, chị hay khen tôi nấu ăn ngon, nhưng không phải vì lí do đó, thực ra là vì tôi sợ sau này sẽ không còn cơ hội làm những việc đơn giản này cho chị nữa. Cứ thế, mỗi trưa tôi lại lật đật nấu nướng, đem cà mèn lên cho chị, đc ngắm nhìn chị thưởng thức, rồi tối lại đem về, rửa sạch để trưa mai lại nấu. Chị cũng hay nấu món ăn Indonesia hoặc Western cho tôi, chúng tôi trao đổi thức ăn cho nhau trên trường, chị bảo tôi chị vui lắm, chúng ta phải treasure thời gian này, tôi mỉm cười ái ngại nhìn chị, cảm thấy thật tội nghiệp cho tình cảm của chúng tôi. Chị nhất quyết làm mai tôi với anh chàng nghệ sĩ dương cầm người Singapore với hi vọng tôi có thể in love và get married để ở gần chị, chị hay sợ tôi sẽ về Việt Nam mất dù tôi luôn hứa vs chị tôi sẽ cố hết sức tìm việc ở đây. Nhưng tôi từ chối. Không phải tôi không thích bạn của chị, mà vì trái tim tôi đã có một giấc mơ rồi, dù giấc mơ đó rất xa vời. Tôi là một người như vậy, tôi không nghĩ nhiều trong tình cảm, hoặc là tôi là 1 virgo "suy nghĩ lí trí, hành động tình cảm" chính hiệu, yêu thì yêu thôi không nghĩ nhiều, mà đã yêu một thứ rồi thì chẳng còn để ý đến thứ khác đc nữa.
Bạn có tin vào câu chuyện của Lọ lem không? Tôi cũng không tin. Nhưng thực sự, nó đã xảy ra, với tôi, ở đất nước xa lạ này. Tôi cảm thấy trân trọng điều đó, nhưng tôi không phải là Lọ lem, nên tôi biết tự ti và biết mình không xứng đáng. Nhật từng bảo tôi, cậu biết vì sao có nhiều người hay để lỡ mất cơ hội không, vì khi cơ hội đến, họ nghĩ là nó không dành cho họ, và họ không vươn tay ra để đón lấy nó đúng lúc. Tôi cứ nghĩ mãi đến những lời nói đó. Tôi không phải là một đứa nhanh nhẹn, cũng không giỏi suy nghĩ tính toán, tôi không biết mình phải làm gì cả. Thực sự. Nếu tôi khôn ngoan, nhạy bén, chắc đời tôi đã khác. Biết vậy nhưng không thay đổi đc tính cách. Tôi thường chậm chạp và suy nghĩ quá nhiều, rất nhiều, đôi khi mọi thứ tốt đẹp đi qua, tôi mới nhận ra lẽ ra tôi nên đi nhanh hơn để đến gần nó, chứ không phải đứng đó mà suy nghĩ cho đến khi nó đi xa mới nhận ra. Tôi cũng không giỏi kinh doanh, không biết đếm tiền, không biết sau này làm gì mà sống nữa. Tôi không hiểu sao nhiều người xung quanh lại nhanh nhẹn đến vậy, tôi thấy tôi thua họ rất nhiều thứ. Tôi kể vs Nhật những suy nghĩ, Nhật bảo, vì mỗi người mỗi kiểu, lúc họ suy nghĩ làm sao để đạt đc mục đích của họ thì tôi đang bận nghĩ bầu trời hôm nay có xanh không... Mặc dù tôi biết Nhật nói đểu mình đấy, nhưng tôi không ngừng suy nghĩ về câu nói đó. Tôi đã cố gắng rất nhiều để đc điểm A, tôi luôn cầm trên tay kết quả mà tôi có thể cảm thấy tự hào về nó, nhưng giờ tôi vẫn loay hoay ko biết làm sao để kiếm đc việc, trong khi 1 người, học tệ hơn tôi nhiều, nhưng nhờ mối quan hệ, bây giờ đã có Employment pass, và buồn cười là trc đây, tôi đã đc "gần" cái cơ hội đó trước, nhưng tôi đã từ chối. Tôi nghĩ rằng, nếu quay lại thời gian thì tôi vẫn sẽ làm vậy, vì tôi biết đó không phải là con người của tôi, tôi không thể làm những chuyện không đúng với bản chất của tôi đc.
Có thật nhiều điều làm tôi suy nghĩ, trong cuộc sống này, người ta cần một bản lĩnh cực kì lớn để giữ đc lòng tự trọng và cả niềm kiêu hãnh sống nữa. Tôi không phải là một người khôn ngoan, khéo léo, nhanh nhạy, tôi cũng không thảo mai, giả tạo đc, nên cơ hội đến thì không biết nắm bắt, cũng loay ha loay hoay ko biết làm sao để tạo các mối quan hệ, lấy lòng người khác. Đôi khi tôi thấy tôi thật kém cỏi. Đã thế còn toàn bị ng khác cho là kiêu kì, lạnh lùng, mà không biết làm sao để xóa đc suy nghĩ đấy của họ. Kém nhỉ??? Mọi người đọc đến đây chắc là phải lấy tay che miệng cười thầm tôi, 21 tuổi rồi mà mấy cái căn bản cũng không biết. Mỗi khi vào trường tôi thường đi thật nhanh và ít chú ý đến ai cơ bản là vì tôi không nhiều bạn thôi, ngta Hi Zany..thì tôi cũng Hi...xong tôi đi mất, ngta nghĩ tôi kiêu, còn tôi thì thấy mình không biết nói gì thôi đi thì hơn, có những người muốn gần tôi nhưng họ cảm giác tôi đẩy họ ra xa, trong khi, không phải thế...Htrc tôi vô tình nghe một người nói về tôi, Zany à, xinh đấy, học giỏi đấy, những chảnh lắm, nó không chơi vs ng Việt đâu... Tôi buồn cả ngày vì câu nói đấy. Chỉ vì nó không đúng sự thật. Nhưng mà tôi không biết làm sao nữa, buồn buồn để
đó rồi cũng thôi...thở dài...họ còn nghĩ tôi là một đứa móc quan hệ với giáo viên giỏi, trong khi chính giáo viên họ lại bảo tôi quá lạnh lùng ít nói, như thế không hợp vs nghề marketing...đúng là thiên hạ mỗi người mỗi ý, tôi bắt đầu thấy mệt không biết sống sao cho đúng ý mọi người...
Mỗi ngày trôi qua tôi đều cố gắng, mỗi sáng thức dậy cho đến khi đi ngủ, tôi cảm thấy hôm nay không uổng phí. Không có niềm vui thì tôi tự tạo niềm vui cho mình. Hạnh phúc với tôi rất đơn giản. Tôi không cần tiền để có thể cảm thấy hạnh phúc. Tiền có thể mua đc nhiều thứ nhưng không mua đc sự chân thành. Tôi cũng có người để mơ về và vì họ cũng nghĩ về tôi nữa. Tôi có người để thương yêu và để nghĩ rằng, trên tinh cầu cô độc này mình không cô đơn. Tôi nhìn thấy có những người đời họ dường như sinh ra là để sung sướng, mọi chuyện đều chảy trôi rất thuận lợi, nhưng tôi thì ngược lại, hầu như tôi đụng vào cái gì thì thường sẽ có chuyện để coi. Dz bảo tôi thế mới là thú vị, có thể coi đó là 1 lời an ủi dễ thương nhỉ? Bạn bè tôi là những người dõi theo cuộc sống tôi sâu sắc nhất, nên có thể họ nói đúng. Tôi sẽ tin họ! Mà cũng lâu rồi tôi không liên lạc vs nhiều người, hình như khi ngta lớn, vòng tròn mối quan hệ sẽ nhỏ lại, tôi cũng không còn nhớ nhiều người, mà thường là nhớ vài người, nhưng rất nhiều. Hi vọng ở đâu đó ngoài kia, cũng có người đang suy nghĩ về tôi...!
Một buổi đêm và những con chữ trong đầu tôi. Singapore, ngày 7 tháng 3...2 giờ 40 phút.
Đây là bài hát tôi rất thích nghe vào ban đêm. Có người từng bảo tôi thật khó hiểu, như màu sắc vào ban đêm vậy, luôn bị che giấu. Tôi không giỏi bộc lộ cảm xúc, nhưng tôi cũng hay viết, chỉ trách là có người không hiểu đc để đọc thôi. Haha... Chẳng hạn Rachael, chị gái, 2 người chắc không biết đc là tôi yêu quí 2 người như thế nào, nếu 2 người biết tiếng việt và đọc đc blog của tôi thể nào cũng khóc vì cảm động. Rachael, nàng mạnh mẽ, nhưng chỉ tôi biết nàng hay khóc mỗi khi đi ngủ. Còn chị gái tôi thì không dùng bất cứ mạng xã hội nào, ngoài email và whatsapp, nên chẳng bao giờ chị biết tôi có blog. Và tôi yêu thích ban đêm, vì nó khá giống tôi, im lặng, yên tĩnh, nhưng vẫn ẩn chứa những màu sắc. Tôi nhớ danh họa Van Gogh từng nói rằng, "tôi luôn tin ban đêm nhiều màu sắc hơn cả ban ngày". Tôi rất thích câu nói đó nên nhớ mãi, vì tôi cũng nghĩ như vậy, và bài hát này, cũng thế...
Bức ảnh gần nhất tôi đc chụp. Lâu rồi tôi không chụp ảnh, cũng vì...bận quá, quên se sua, điệu đà... Bức ảnh này đặc biệt, vì có người bảo tôi khi cười tươi sẽ xinh hơn (và trẻ hơn T_T) nên mỗi khi theo thói quen tôi cười mím, người lại bảo "Cheeesssseeee" xong...tách...haha... Từ nay tôi sẽ hạn chế cười mỉm bởi vì nó cộng cho tôi thêm vài tuổi, cơ bản đã luôn bị chê già recently không hiểu tại sao, chắc tại già thật... Càng suy nghĩ nhiều lại càng mau già, mà càng già lại càng hay suy nghĩ nhiều...vòng luẩn quẩn của tôi...haha...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét