3 giờ sáng. Bóng đêm như một người khổng lồ nuốt chửng hết con người ta. Tôi vẫn ngồi một mình bên bàn học, có một cái đèn nhỏ nhưng mà sức soi sáng thì khủng khiếp, có một quả mận tôi đang cắn dở, một cuốn sách đang đọc nửa chừng, và một cái điện thoại chờ một tin nhắn đến, và tôi thì nghĩ. Tôi nghĩ đến một chuyện, là liệu rằng tôi có đang cảm thấy hối tiếc vì bất cứ quyết định nào trong cuộc sống của tôi không. Cuộc sống một mình thế này và chống chọi lại sự cô đơn dồn dập là điều tôi đã chọn, nhưng tôi không biết nó có đúng đắn không. Bạn bè của tôi chỉ là công việc, học hành, sách vở, nấu nướng, quả cam, quả mận, cái điện thoại dùng để chơi game và liên lạc. Sáng nay tôi đi ra đường, bắt một chuyến bus, ngồi ở dãy ghế cuối cùng của bus, cạnh cửa sổ, và tôi thấy mình thật buồn. Có cái gì đó không thể tâm sự, cũng chẳng thế giãi bày cùng ai, tôi chỉ biết giữ im lặng, và bản lĩnh là thứ duy nhất giúp tôi trong lúc này.
Thực ra từ bản lĩnh là tôi mượn của người khác. Hôm nay ghé qua trường kí hợp đồng, một người hỏi tôi, sao em bản lĩnh thế, một mình dám đấu tay tư với top management của nhà trường. Tôi mới ngớ ra, thì ra, sau scandal bao giờ ngta cũng "nổi"/"tai" tiếng hơn cả, đó chắc cũng là lí do vì sao nhiều người thích dùng scandal để gây chú ý thế. Tôi chỉ cười không nói gì. Có gì mà nói? Chả lẽ lại kể lể lúc đấy người tôi run băn bắn lên như thế nào hay nói tiếng anh loạn xị ngầu ra sao ư? Mà tôi còn sắp khóc nữa mới xấu hổ chứ. Thế nên khỏi kể. Nhưng mà không kể sự thật thì mọi người tưởng tôi cao siêu lắm nên sẽ ngưỡng mộ, nên tôi cũng nói sơ sơ là em run lắm, có biết gì đâu... Đó cũng là một bài học cho tôi, sau vụ này tôi biết đc là nên đối xử thế nào với loại ng thế nào. Chuyện gì cũng rút đc bài học cho mình cả, tốt lẫn xấu, hay lẫn dở. Càng lớn thì càng gặp phải nhiều thể loại, cái quan trọng là bản lĩnh của mình. Tôi thì hay im lặng. Nhiều khi muốn thay đổi khi gặp phải rắc rối, nhưng mà lên tiếng thanh minh thanh nga cũng không phải là tính cách của mình.
Cô đơn rèn giũa cho tôi sức mạnh. Khó khăn rèn giũa thêm ý chí. Những người xấu rèn giũa thêm niềm tin. Tin vào cái thiện và cái đẹp. Tối nay bạn hỏi sao không viết blog nên tự dưng muốn viết tí tí, nhưng mà thôi cũng đành dừng, dạo này tôi bị bệnh ít lời, khi nào lấy lại mood thì tôi lại lên lảm nhảm. Chúc cho những cái đầu và trái tim tuổi đôi mươi luôn đi đúng con đường và đi hết con đường mình đã lựa chọn. Tôi chúc cho bạn đấy, và chúc cho cả tôi nữa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét