Cái title thật là
dàiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii (đã nhấn mạnh đc độ dài chưa nhỉ
:)))))))))))) và cũng khá hay :"> (ngồi nghĩ cái title mất đến 15 phút xong rớt cả
mạng thật đáng sợ =))))))). Nhưng đáng tiếc chưa có ý tưởng gì đc hình thành
đáng kể trong đầu (hihi). Sau khi ngồi làm 1 lúc 3 bài reading và viết đc 2 bài
task2 trong vật vã (học dốt là 1 cái tội haha) thì tự cho mình bật đĩa relax
(ko phải đĩa nhạc mà là đĩa Listening tui đã xây dựng 1 cuộc sống ăn ngủ chơi
cùng ielts thưa các bạn!), đĩa cứ chạy còn ta cứ viết blog (tí lấy bài tập ra
làm nghe sau!). Dạo này thấy quá xấu hổ khi Dz và cB cứ entry rầm rầm trong khi
mình phủi 1 đống bụi cho cái blog đẹp xinh màu xanh da trời (trông có vẻ) tươi
mới của mình. Cuộc sống tháng 10 nhiều chuyện hay ho phết (với 1 vài chuyện khá
hãm) nhưng chẳng mò đâu đc thời gian và hứng thú ngồi lạch cạch kể là kể lể.
Thôi coi như lại tự an ủi giữ cái the best part cho riêng bản thân là thú nhất
và cũng coi như đá bay tưng những chuyện xấu xí để nó lượn xa tít hết đường
quay lại, vì có khi tức tối bức xúc quá viết vào blog có ngày buồn buồn rảnh rảnh
lại giở ra đọc lại -> tức thêm!
Chết rùi tui biết ngay mở bài của tui đã quá xa rời cái
title T.T (đấy là lí do vì sao ngta khuyên viết văn nên dành 5-10p ngồi dựng
out-line). Bi giờ sẽ “quay lại từ nơi bắt đầu” (quành xe nào >:)). À đúng
rùi định nói về tuổi 40 của mẹ. Vang`, hqua là xinh nhật mẹ, đánh dấu tick vào
bước chuyển to nhớn, mẹ đã giã từ tuổi xì tin để leo đến U40 kaka >:). Nói về
mẹ thì lúc nào cũng có nhiều thứ để nói, những điều tốt để mình gật gù thán phục,
những cái hay ho để mình tròn mắt ngưỡng mộ, những cái xấu xí dớ dẩn liên thiên
nhỏ nhặt nhưng cũng đủ làm 2 mẹ con đụng nhau chan chát, mặt nặng mày nhẹ, cãi
nhau bay nóc nhà hay đáng sợ hơn cold-war cả tháng, và những điều mình viết như
viết tờ sớ khi nói về những điểm khác nhau của 2 mẹ con… tóm lại là rất nhiều
cái này, và cũng rất nhiều cái kia, viết không sao đủ, kể không sao xong, nhưng
cái note lần này sẽ focus vào 1 cái vấn đề trong cả nghìn cái vấn đề đó thôi
=D. Đó là sinh nhật 40 của mẹ và điều tuổi 20 của con đã học hỏi đc.
Mọi năm mình thường nhắn tin chúc sinh nhật mẹ vào tầm
qua 00:00 đc 1 tí, nhưng năm nay, ngồi làm bài xong đầu như bị bão não cảm thấy
ngu đi và ko nhớ đc gì, ham muốn to lớn nhất là lăn lên giường và đánh thẳng 1
giấc, nên quên mất sinh nhật và ngủ ngủ ngủ. Sáng dậy mẹ đã ra khỏi nhà, nhắn
tin hỏi đang ở đâu thì ko thấy reply, gọi điện thì nói đúng 1 câu: đang đi ăn
xinh nhật. Hết. Giọng điệu và cách cư xử chỉ có thể suy ra đc là: ĐANG DỖI!. Thế
là ngồi lạch cạch nhắn tin giọng điệu giả lả ngọt ngào (hết sức có thể của tui)
chúc xinh nhật và ngồi đợi mẹ về lăn vào làm lành xin lỗi nịnh nọt. Trưa mẹ về
ôm 1 đống quà mình phải ra xách hộ (nhiều ko tưởng tượng đc!!!), từ quà lớn đến
quà bé đến quà rất bé đến hoa này hoa kia, tưởng như superstar nào mới ghé về nhà
sau đêm lưu diễn. Mình ngồi lải nhải xin lỗi nhưng cô ấy ko thèm nghe vì đang bận
bóc quà, sau 1 hồi thấy mình bật máy ko ngừng mới ngẩng lên hỏi, nãy giờ con
nói cái gì thế (T.T). Mất hết cả hứng nên mình bảo ko có gì xong ngồi lao vào
bóc quà hộ cho có chuyện để làm. Ko thể tin nổi đây là những hộp quà dành cho
quí bà đã chợm bước vào cái ngưỡng 40, những hộp quà trái tim, màu xanh màu đỏ
đẹp khủng khiếp, bên trong nào là khăn quàng cổ sặc sỡ, nào là son (màu cánh
sen siêu đẹp thật ganh tị T.T), nước hoa, sổ tay (hình con gấu xì tin hơn cả sổ
tay của mình), giấy thấm dầu (5 tệp o.O, dùng cả năm chưa hết), rồi bao nhiêu đồ
làm điệu quần, áo, dầu gội, sữa tắm, rồi cả 6,7 cái thẻ card điện thoại (đợi
khuyến mãi sướng luôn o.O)…bla bla…nói chung là độ hóng của mình cao nhưng tiếc
trí nhớ kém nên ko liệt kê đc hết những thứ hay ho, nhưng nói chung thì là mà
khiến 1 đứa con gái 19 tuổi cũng mới qua sinh nhật cách đây ko lâu phải ngồi
giơ mắt ngắm nghía mà ngọn lửa ganh tị sôi hết cả ruột!!
Những bông hoa, những cánh thiếp vs lời chúc sâu kun…tất
cả đủ để làm mẹ vừa cắm hoa vào lọ vừa hát lalala (hát gì đấy quên rồi thôi cứ
cho nó là lalala), vừa đọc thiệp vừa tủm tỉm cười. Mình hóng hớt bảo mẹ kể sáng
nay đi xinh nhật thế nào thì mẹ đã lật đật bảo phải đi làm bây giờ, tối về kể.
Thắc mắc ơ xinh nhật thì mà cũng đi làm à (câu hỏi đần độn như kiểu hỏi bạn mưa
mà cũng đi học à đấy ++), mẹ trả lời còn cao cấp hơn: đi chứ sao ko đi, lỡ đc
nhận quà thêm thì sao. Biết là đùa nhưng mà vẫn quá mạnh, ko đỡ đc!
Mẹ đi rồi để lại cho mình một đống hộp quà (tất nhiên
chỉ còn vỏ, nàng đã đem cất hết đồ bên trong =.=) và một đống suy nghĩ linh
tinh. Ừ, không biết, 20 năm nữa, khi mình bằng mẹ, mình có còn cơ hội đc sống
trong tình yêu thương ấm áp đầy tròn như thế nữa không? Tuổi 19, note của mình
đã rất vui vẻ tươi sáng khi phổng mũi kể về buổi tiệc xinh nhật có 1 ko 2 đc bạn
bè yêu thương tổ chức cho, đã cảm thấy ngọt lịm khi kể về 1 năm xinh nhật mà lại
đc tổ chức cho đến 4 cái tiệc, đã phấn khởi hào hứng với những món quà của mọi
người, những lời chúc hay ho đầy quan tâm…đã cảm thấy mình như 1 đứa hạnh phúc
may mắn nhất thế gian này khi nắm trong tay quá nhiều tình yêu đặc biệt như vậy.
Sống cho hiện tại thì là thế, trân trọng và yêu quí những trải nghiệm đó, nhưng
nếu đưa mắt nhìn ra xa, mình không đủ tự tin để khẳng định cái niềm hạnh phúc
ngọt ngào đó còn có thể tồn tại, ko dám tin rằng mình vẫn đc bơi ngập trong cái
biển yêu thương quan tâm rộng lớn đó. Không phải vì mình thay đổi, cũng không
phải vì bạn bè khác xưa, mà là tình cảm tự phai nhạt, chẳng vì lí do chủ quan
nào, chỉ là cuộc sống vốn dĩ là thế, càng lớn lên thì càng phức tạp, tuổi càng
thêm thì trách nhiệm càng đầy, từ đó việc bận rộn vơi trăm công nghìn việc cả
những nỗi niềm nhỏ nhặt không tên cũng đủ để đẩy bạn ra xa lắm những mối quan hệ
tưởng đã đắp chặt vững vàng. Mình cũng là 1 đứa ngây thơ sống bay bay nên từng
tin rằng dù vật đổi sao dời, niềm yêu thương và mức độ quan tâm vẫn chẳng thay
đổi, nếu ta yêu một ai đó thật lòng thật sự. Nhưng có phải thế không? Cuộc sống
trả lời cho câu hỏi của tuổi 15,16 là KHÔNG. Không thể nào. Thì cứ nhìn đấy mà
xem, ai cũng có việc để lo nghĩ, và cho dù cố gắng lắm cũng chỉ là những cái hẹn
đến bên nhau vào những ngày t7, cn; những cuộc gặp gỡ trò chuyện an ủi tâm sự cứ
bị đẩy lùi dần vì bận cái này cấn cái kia, cũng chẳng dư thời gian và tâm trí để
quan tâm từng việc nhỏ nhặt vs ng yêu thương như ngày nào, mua đồ ăn sáng cho
ai đấy (việc mình từng rất thích làm), hỏi ai đấy ngủ trưa có ngon ko, hay nhắn
tin chào ngày mới (việc cB luôn luôn làm và mình luôn luôn thích thú, vì mình
nghĩ tin chào ngày mới luôn đc coi trọng hơn tin chúc ngủ ngon, lí do thì thôi
ko nói ehe)…tóm lại, những điều đó có xảy ra thì chẳng phải lỗi của ai cả, nên
thật vớ vẩn khi ngồi đấy mà trách móc giận hờn ai đó vì không quan tâm đến mình
(nhưng vẫn có 1 vài tr hợp bỏ bê cần phải chú ý và giận ngay nếu đáng giận
haha), ý mình là nếu ai đấy bỗng dưng thiếu quan tâm hơn xưa thì ko hẳn họ bớt
chu đáo hay quan tâm đến mình, mà là, ngta đang xoay cuồng trong 1 núi công việc
và rắc rối của ngta, giúp đỡ đc thì hộ 1 tay, ko thì cũng thông cảm, đừng nhảy
vào trách móc quay ngang quay ngửa dỗi hờn như kiểu mình là cái rốn của vũ trụ vừa
vô lí trẻ con vừa làm nặng nề hơn cho ng khác.
Mình nghĩ như vậy nên mình ít khi trách ai đấy ít quan
tâm đến mình (nhưng mà khi mình trách thì tức là mối quan hệ cần đc nghiêm túc
nhìn nhận lại). Thế nên mình cũng mong những ng yêu đương của mình hiểu đc điều
đó. Không phải mình bớt yêu họ, cũng không phải chẳng quan tâm để ý đến họ, mà
là cuộc sống của mình đang chảy nhanh những dòng chảy, đang xoay những vòng
quay bận rộn túi bụi, và bản thân thì đang lắm chuyện để lo, để nghĩ, để làm; nếu
bất chợt mình không còn xuất hiện nhiều như xưa, hay quan tâm hỏi han họ nhiều
như xưa.
Chính vì thế mình rất ngưỡng mộ mẹ ở khoản đó. Làm sao
để có thể chu toàn cho gia đình riêng, vừa làm việc giỏi, lại vừa phát triển đc
mối quan hệ sâu sắc như vậy. Chuyện có nhiều mối quan hệ với có nhiều mối quan
hệ sâu sắc thực ra cực kì khác nhau. Mình cũng có 1 đứa bạn thân, nói chung là
khéo léo, và đôi khi giả tạo rất tốt để lấy lòng mọi ng, rất có kĩ thuật xây dựng
quan hệ vs ng khác. Mình cũng biết cả 1 list những ng như vậy, nhưng lại thấy
rât hiếm những ng có quan hệ sâu sắc, tức là hiểu và yêu thương nhau thật lòng,
khi cần có mặt và không bao giờ phán xét, soi mói, xúc phạm nhau, những ng mà nỗi
buồn niềm vui của mình cũng là của họ và ngược lại, những ng có thể hi sinh bản
thân họ vì mình, và thực sự quan tâm đến mình, chứ ko (có vẻ) quan tâm.
Cuộc sống thật là tuyệt vì ở ai đấy mình gặp cũng có ít
nhất 1 cái gì hay cho mình học hỏi. Và còn tuyệt hơn nếu đấy là mẹ mình, khi
mình có thể hàng ngày hàng ngày quan sát và học tập. Mẹ khéo léo (mình công nhận),
nhưng đấy là sự khéo léo đã đc kết hợp vs 1 tấm lòng luôn vì mọi người, luôn thật
sự quan tâm đến ng khác, và giàu tình thương yêu, có lẽ những điều đó đã tạo
nên những mối quan hệ ấm áp hạnh phúc mẹ đang có, vì chẳng điều gì tự nhiên mà
đến. Mình may mắn hưởng đc những tính cách đấy của mẹ, nhưng lại lack mất cái
kĩ năng giao tiếp khéo léo (thật đáng chia buồn :))))), nên ko đc lòng nhiều ng
lắm (hay bị xách ra nhận xét là kiêu, chảnh, lạnh..bla..bla...), nhưng mà ai đã
hiểu mình thì thôi yêu chết luôn, gắn bó đến suốt đời nheeeeeee’’’’’’ hihi đc 1
bữa để tui khoe khoangggg haha
Nhưng mà 1 tin tốt là khéo léo là 1 kĩ năng có thể HỌC,
chứ nếu khéo léo có thừa, mà lại ko thực tâm, lack mất cái trái tim vs tấm lòng
thì thôi thả vào rổ những bọn giả tạo nguy hiểm là vừa!, vì 2 cái đấy ko thể
nào học đc, học cả đời cũng trả 1 tấm bằng giả thôi!
Nhân dịp mẹ 40 tuổi mình đc 1 dịp tha hồ ngồi nghiền ngẫm
suy nghĩ, hi vọng soi sáng đc thêm vào cái đầu óc bé nhỏ tối tăm của đồ con rệp.
Và dù sao mẹ cũng làm con vui thêm lên đc mấy tí vì tự dưng thấy tin tưởng vào
tình yêu tình thương giữa người vs người lắm. Khi xung quanh đang có lắm ánh
nhìn, quan điểm bi quan tiêu cực đôi khi làm mình bị ảnh hưởng, thì vẫn ấm lòng
rằng chiều lại đc ngóng mẹ về với nụ cười tươi rói, cắt mận ra ăn kể chuyện đi
làm vui vẻ, ng này ng kia bạn mẹ xì tin nhí nhảnh, cái hội ladies G7 (ăn theo
phim cô gái xấu xí từ đời nảo đời nào), rồi chuyện hàng xóm quẩn quanh mẹ vẫn
thu nhặt tin tức từ vài phút đi chơi giải lao… Đôi khi mình nghĩ mẹ thật nhiều
chuyện rỗi rãi, nhưng bây giờ thì khác, đó là sự quan tâm, sự quan tâm hiếm hoi
từ cuộc sống gấp gáp vội vã này, mà mẹ đã thể hiện bằng cách này hay cách khác,
yên lặng chẳng ồn ào.
Và dù mẹ vs con gái vẫn còn vô số những tính cách trái ngược,
những quan điểm đụng nhau chan chát, những lần conflict điên đầu… thì mẹ vẫn là
một người có sức ảnh hưởng lớn trong con. Thế đấy, như 1 người bạn lớn có vô số
thứ để học hỏi, để trải nghiệm, để yêu thương lắm thay! :*
Vì entry chẳng có hình ảnh gì rồi nên xin đc post 3 cái ảnh chụp lén đc của mẹ hihu :">
Trang đầu tiên của cuốn sổ mẹ đc tặng. |
1 cái thiệp cute trong những cái thiệp cute |
Và đây là sổ mẹ đc tặng. |