
Một buổi sáng thứ 2 đầu tuần trời mưa ầm mưa ào trên
cao. Tôi cố gắng dậy sớm 1 chút, đứng ở cửa sổ trời mưa, buồn rầu với những giọt
mạnh mẽ bay xiên trong cơn gió thốc. Sao trời cứ mưa hoài vậy? Tôi ngẩng cổ, chẳng
biết lời than thở bay đến đc vs ai, hay thuộc kiểu tự kêu than tự nghe rồi tự
an ủi xong tự làm trò mua vui nhí nhảnh cho bản thân mà tôi vẫn làm. Chắc là vậy
rồi. Mưa nắng cũng là 1 dạng thuộc những vấn đề ko nằm trong tầm kiểm soát của
con người (ờ nhưng mà nghe nói cũng kiểm soát đc mức độ mưa hay xua mây đuổi
gió gì rồi), nhưng mà thôi kệ, chẳng phải việc của mình, mình có than thế chứ
than nữa cũng có ai mà nghe, đi làm việc khác. Tôi xuống tắm rửa, gội đầu, thường
khi nặng đầu (vì suy nghĩ) tôi hay đi gội đầu (ko liên quan đến suy nghĩ cho lắm),
nhưng mà những lúc mền mệt như thế, tôi thích gội đầu cho tóc thật thơm, khi sấy
tóc sẽ chẳng nghĩ đc gì hết, ngoài việc hít hà mái tóc và bao nhiêu mệt nhọc xấu
xí tan biến cả.
Trời vẫn mưa dữ dội ngoài kia, và tôi lại ì ạch chạy đuổi
dưới mưa để đi đến lớp học. Những cơn mưa ướt nhẹp, tạt vào mặt tôi liên tiếp các đợt lớn, làm mắt
nhòe đi và chẳng thấy rõ ràng đc gì. Lúc đó, tôi chợt nghĩ đến những khoảng
không gian mờ nhạt lúc trc, khi tôi sợ hãi đưa mắt nhìn ra những ngày ở trước mắt,
khi tôi lo lắng mường tượng về tương lai, và thấy thật khó thở, bất an khi tôi
chẳng biết đc rõ ràng điều gì sẽ xảy đến vs mình tiếp theo, và tôi cần làm gì để
mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn. Đó là những khoảng thời gian chuyển tiếp quan
trọng của cuộc đời, khi ngta cần buộc bản thân đưa ra một quyết định lớn lao có
sức ảnh hưởng đến cả con đường cuộc sống sau này. Tôi vẫn còn nhớ những bước
ngoặt ấy. Chỉ cần chọn sai một cuộc, ta có thể sẽ sống lầm cả 1 kiếp.
Tôi cứ vừa đi vừa suy nghĩ mông lung như vậy. Đã xa rồi,
những ngày tôi bé bỏng nhỏ tuổi, còn nông cạn và ngông cuồng, còn mong mỏi đi
chẳng cần biết đích đến. Tuổi trưởng thành không còn cho phép tôi sống phiêu
diêu như xưa, tôi cũng chẳng có văn chương để làm bờ tựa, để dùng như 1 lời ngụy
biện nghe có vẻ có lí khi ai đó hỏi tôi sao mắt lúc nào cũng có vẻ mơ màng và sống
cứ bay bay. Tôi không phải là đứa chuyên văn để núp trong cái bóng vững chắc của
văn chương nữa, để đc quyền đứng ra 1 bên đường giữa đường cái lớn rộng người
người đang chen bước chân, cho mình cái quyền đc sống khác đi, mơ mộng nhiều
hơn và yêu thích sự cô độc, bởi cho rằng cô độc, là điều kiện tối quan trọng của
người cầm bút.
Giờ nói gì, làm gì, tôi cũng ban cho bản thân 1 sự cẩn
trọng lớn. Mỗi khi mơ màng quá đà, tôi lại tự tặng bản thân 1 cái phanh nhạy. Mỗi
khi quyết định chuyện gì, tôi tính toán trc sau, tôi xem lợi ích và bất lợi,
tôi phải chắc chắn đc tôi có gì và mất cái gì khi chọn cái đấy. Những điều mà
ngta vẫn thường làm như một thói quen tốt, thì lạ thay, lại là những việc khởi
động cơ bản đối với tôi. Nhật và bạn bè vẫn bảo tôi bị lớn trước tuổi, nhưng giờ
ngồi nghĩ lại, có vẻ tôi bị chậm lớn so với ngta thì đúng hơn. Hôm trc ngồi đọc
Zodiac city, nghiên cứu tất cả khía cạnh về cung Xử Nữ, tôi lại càng thấy tôi
hình như chọn cung mà sinh ra. Đó là do hầu như những tính cách của Virgo đều
áp khít vào tôi. Cũng là lí do mà nhiều ng hay bảo tôi quá khiêm tốn, nhiều khi
khiêm tốn giả tạo, mà họ đâu chịu hiểu, vì Xử Nữ luôn khắt khe vs bản thân,
cũng vì cái tính cầu toàn của họ. Tính cách đó không hẳn là tốt, tôi cũng thấy
không tốt lắm, vì tạo cảm giác hay tiêu cực về bản thân, lúc nào cũng trong trạng
thái “ko đủ”, thấy mình ko đủ tốt, ko đủ giỏi, ko đủ năng lực…từ đấy dễ dẫn đến
tính cách mất tự tin, mà không tin vào bản thân thì còn gì nguy hiểm hơn! Tôi
ít khi hài lòng thỏa mãn về bản thân là vì vậy, vì lúc nào tôi cũng moi đc cả 1
rổ tính xấu của mình, tôi có thể ngồi lên danh sách dài vô tận những điều ko tốt
của tôi, những thứ tôi cần cải thiện; vì thế, tôi thường e ngại nhận những lời
khen, mặc dù khi đc khen, tôi sẽ có suy nghĩ, ờ thì mình cũng đc đấy chứ, nhưng
ko lâu sau đó, nó hóa thành 1 áp lực vô hình đối với tôi, vì ngta nghĩ tôi như
vậy, nên tôi ko đc để họ thất vọng, và cái áp lực đó cứ đè nặng trong tâm trí.
Thành ra cái gì cũng có 2 mặt, nhưng đối với xử nữ, mặt thứ 2 sẽ áp đảo hơn.
...
Tôi đang ngồi ở 1 góc quen trong 1 quán café sách cũng
thân thuộc. Nấp mình vào đâu đó 1 góc khi trời mưa ầm ĩ là 1 ý ko tồi. Sáng nay
tôi đến, quán đông hơn thường ngày 1 chút, nhưng lạ thay, cái góc của tôi chẳng
bị ai chiếm. Như tôi vẫn hay bất ngờ nói vs Dz, lạ nhờ, đông hay thưa, chỗ của
ta vẫn luôn ở đó đợi ta khi ta đến, ehe. Dz hay trêu tôi nơi đó đã thành ổ của
mi rồi, ko ai chiếm, lại còn học, ăn, ngủ nghỉ ở đấy, quá sướng. Đúng thật. Những
ngày trời mưa giá lạnh, tôi lại xếp nệm tròn quanh đấy, trùm áo kín mặt, gối đầu
lên balo to sụ, đánh 1 giấc ngon lành, chẳng ai biết, chẳng ai hay, không ai
phá. Hay đôi khi chỉ là nằm ngửa cổ, chắp tay sau đầu, ngắm nhìn cái gương lớn ngó ra bầu
trời rào rào cơn mưa. Hôm nay tôi vẫn chui 1 mình vào cái nơi đc gói ghém cẩn
thận, nhẩn nha uống li nước bưởi mà nghe cMun giới thiệu giúp giảm cân, dù tôi
đang thèm đc hít hà hơi cacao thơm phức nóng hổi. Dz hứa sẽ làm buổi trưa đem đến
cho tôi. Còn gì sướng sung hơn, tôi cho phép bản thân mèo lười 1 chút vào đầu
tuần, nghe nhạc, ngắm mưa, viết blog. Bên Fb Nhật lại gửi bài Don’t cry Joni,
ko dưng lại hợp vs cái bầu trời xám xịt buồn bã lệ sầu bên này. Tôi bật đi bật
lại bài hát đó, trong lòng những niềm mơ ước nhỏ nhoi, những nỗi buồn cũ kĩ chẳng
ai biết lăn vào lòng. Ngày nào, tôi và Nhật còn ngồi bên bậu cửa sổ màu xanh
lá, nghe chỉ những giai điệu ấy và nói về tương lai. Tôi vẫn còn nhớ chứ, những
điều tôi và cậu đã từng vẽ ra khi ấy, về 1 cuộc sống chuyển động ko ngừng, về ước
mơ du học, sống 1 cuộc sống lạ lẫm cô đơn, ăn cho hết sự cô độc của mình để trưởng
thành. Những niềm ao ước giống nhau đã dẫn chúng tôi đến 1 tình bạn giản dị
chân thành. Những ngày sau này, Nhật đã sống đc cuộc sống cậu ấy mong, còn tôi,
cứ hoài dậm chân 1 chỗ, ở 1 cuộc sống cũ kĩ thân quen an toàn hạnh phúc nhưng
đâu phải cuộc đời mà tôi mơ? Tôi cũng chẳng phải đứa làm tất cả để chạy theo ước
mơ, thật đáng thất vọng thay! Tôi không thể hi sinh gia đình, tôi cũng chưa bao
giờ dám làm trái ý kiến ba mẹ, tôi cứ bị chật vật trong ước mơ của tôi quá. Tôi
ở nhà, làm những việc bình thường, học những thứ bình thường, buồn vui bình thường,
tôi chẳng tìm nổi 1 việc làm tôi cực kì cực kì nữa, tức là, tôi đã mất đi trạng
thái cực kì. Cô giáo tôi từng bảo tôi, chọn sai trường đại học sẽ giết hết năng
lực tố chất trong tôi, Nhật thì nói sống ko dũng cảm, ko dám làm điều mình
thích thì sống để mà làm gì. Mọi ng nói đều đúng, đều hay, nhưng cuộc đời đâu
đơn giản đến thế, nếu đơn giản, đã ko phải là đời.
Giờ tôi lại chọn rẽ 1 hướng đi khác. Tôi chẳng biết nó
đúng hay không, nhưng tôi quyết rằng nó không sai. Chắc tôi cũng không tệ đến nỗi
phá be bét cuộc sống của mình lên. Nhưng cái giá phải trả cho nó cũng ko rẻ
chút nào, tôi nghĩ vậy. Tôi hỏi Nhật trc khi đi du học, Nhật có sợ gì không. Nhật
bảo sợ nhiều thứ đến nỗi chẳng thấy sợ cái gì nữa. Thật ko thể tìm đc ng bạn
nào hợp vs tôi hơn Nhật, cái trò sợ tùm lum tùm la đến khi ngta hỏi sợ cái gì
cũng chẳng biết là sợ cái gì đích thị là trò của tôi. Như lúc tôi đi thi đại học,
cả 3 môn đều lo, vì chẳng xuất sắc môn nào, tôi thấy thế, và sợ rất nhiều thứ ở
kì thi đó, sợ và lo nhiều đến nỗi khi ngồi vào phòng thi, đầu óc tôi tỉnh táo lạ
thường, và tôi ngồi đợi đề trong tư thế chẳng sợ hãi thứ chi và làm bài cũng 1
tâm lí ung dung tự tin như vậy. Mà hầu như các kì thi nào của tôi cũng thế, lo
đến mất ăn mất ngủ trc kì thi vì thấy mình học hành quá kém cỏi, nhưng khi đặt
chân vào phòng thi, thời điểm mà các nỗi sợ thi nhau đè đến, nhiều đến độ nghĩ
lại cũng chả biết đc mình sợ cái gì (vì cái gì mình cũng sợ), thành ra lại tự
tin khó tưởng. Nhật an ủi tôi bảo lo ăn lo ngủ bớt đi, đừng áp lực quá, vì theo
kinh nghiệm hơn 5 năm bạn thân của tôi, chắc chắn kì thi ielts đó tôi là đứa tự
tin nhất phòng =)))))))))) Tôi bật cười
sặc sụa trc câu phán tỉnh bơ của cậu. Tôi không tin như vậy, nhưng mà ai biết
đc, tôi cũng là đứa điên khùng lắm, nên tôi cười bảo Nhật, biết đâu đấy.
Nhưng mà tạm thời giờ thì vẫn là cái vòng tuần hoàn stress
trc khi thi. Cảm giác chán ăn, thèm ngủ (ngủ để quên đi mai mình còn phải thi),
lo lắng đến áp lực, và cái tâm lí ôi sao cái gì mình cũng kém thế này rồi vung
vẩy tay chân đầu óc loạn xạ hết cả lên cuống cuồng học nhưng càng học càng thấy
ngu. Htrc cô hỏi kĩ năng em giỏi nhất là gì đã bật ra ngay chẳng cái gì. Cô
really??? 1 hồi rồi cũng mệt vs 1 đứa đã học ko ra gì còn kém tự tin như mình,
chuyển sang hỏi điểm số trên trường. Và sau đấy ko còn màn nói chuyện tiếng anh
nữa mà quay ngoắt sang tiếng việt vs 1 bài thuyết giáo về lòng tự tin, khi thấy
điểm trên trường đối lập vs cái lòng tự tin của mình. Mình thì thấy điểm số chẳng
nói lên đc cái gì, nên có lôi cái đấy vào để kéo cái tự tin trong mình lên cũng
ko đc bao nhiêu, có khi còn đẩy 1 con Virgo như mình vào hố tự kỉ nặng nề hơn, ừ,
điểm thế đấy mà học hành thế đấy bla bla…
Mọi chuyện về mình hay của mình đều nhảm nhí khá phức tạp
như thế. Thật tội nghiệp những ai lỡ vào blog của mình nghe mình lảm nhảm kêu
than. Tuổi 19,20 của mọi ng thế nào? Mình háo hức muốn biết lắm, có ăn tàn phá
hại và nhạt nhẽo như mình không? Mình cũng muốn viết blog lấp lánh vui vẻ hoạt
náo 1 tí cho mọi ng mua vui, vì đời đã mệt, lên cái ko gian ảo này nên vui nhiều
hơn buồn. Nhưng mà nói sao nhỉ, mình thì ở chiều ngược lại, dù buồn đến mấy
mình cũng muốn đời vui vẻ, nên ở ngoài chẳng ai bắt gặp đc mình buồn bã kêu ca
hay khóc lóc thở than đâu, sẽ là 1 cái mặt lúc nào cũng hơn hớn, cười bị bạn gọi
giống ếch nhe răng miệng đến tận mang tai và chạy nhảy nói năng lung tung, lại còn hay bị mẹ hỏi xách mé sao mà lúc nào cũng thấy cười như con dở thế, nên
mình lên blog lại là những lúc trải lòng thật nhất, thành ra cứ thấy buồn buồn
và nhiều nỗi lo. Thế đấy, mọi ng thông cảm. Giống như K, cậu ấy từng nói trách
mình, chỉ sống thật trên chỗ ảo, còn bạn bè ở ngay thật bên mình, thì lúc nào
cũng chả có gì đâu, làm ra mặt ổn, ích kỉ giấu nỗi niềm 1 mình. Thôi âu cũng là
cái tính nó dính vào người, những ng thân yêu đừng trách vì sao có chuyện mới gặp
nhau cười nói vang trời, về nhà mở blog ra đọc đã thấy mình kêu thương trên đó
nhé. Không phải vì mình ích kỉ, mà là tính cách thế rồi, mình cũng sợ làm gánh
nặng chon ng khác lắm, ngta có lắm chuyện để lo rồi, đâu mượn lo thêm cho chuyện
của mình. Thôi thì chúng ta cứ yêu thương nhau lặng lẽ âm thầm như vậy
>:D< Còn blog là nơi yên tĩnh ấm áp tuyệt vời mà mình từng đc biết, mình
có thể viết mọi thứ, mà ko sợ là chẳng có ai lắng nghe (vì khi nói chuyện vs ng khác, mình vẫn phải ý thức mà giữ cái eye-contact để ngó nghiêng thăm dò xem họ có thích thú nghe chuyện của mình ko, khá là mệt =D), blog lắng nghe mình vô điều kiện (rất hợp vs cái tính luyên thuyên làm ng khác muốn chán và kể chuyện nhạt nhẽo của 1 con rệp =D),
lưu giữ những suy nghĩ của tuổi, và tuyệt vời, chẳng bao giờ phán xét
mình thế này thế kia, cũng không có khuyên có nhủ gì sất. Đôi khi, cái ngta cần
nhất, lại chỉ đơn giản là, đc lắng nghe, thật sự lắng nghe. Và chỉ thế thôi.
Khuya hôm trc nằm nt lung tung ko chủ đề vs Hiền, lâu lắm lắm rồi nhớ cái ngày xưa ghê Hiền nhỉ. Hiền gần như cái blog vậy, ngồi yên nghe mình luyên thuyên nhảm nhí, mình giành nói hết cả phần của Hiền, Hiền cứ ngồi nghe và nghe và...cười. Hết nhiệm vụ. Thật đáng thương tội nghiệp cho Hiền khi có người bạn là tớ. Giờ 19 tuổi rồi, lâu lâu mới gặp nhau, ngắn ngủi ở 1 quán cafe nào đó, mình vẫn như cũ, say sưa nói hết cái này kể sang cái kia, và vẫn đc lắng nghe như vậy. Ôi những cô gái đam mê văn chương, giờ đều đi 1 con đường khác cả rồi. Đôi lúc lại dừng lại, gặp nhau, tản mạn chuyện văn vẻ, chuyện ngày xưa, chuyện ước ao to to nhớn nhớn mang chiều kích vĩ đại trong văn chương, rồi lại bước tiếp những bước trên con đường khác xa văn chương mình đã chọn. Để rồi những khuya tin nhắn bay lạc, lại 1 cái than thở mệt mỏi, lo lắng, rồi an ủi hỏi han nhau. Thế là đủ Hiền nhỉ. Mình than cái stress thi cử ngày nào lại ghé thăm, thế là Hiền bảo đừng lo, God'll save the queen. Nhưng mà mình ko phải the queen đâu, mình nói. Hiền lại nhắn là mình ko phải là the queen vì mình là 1 angel, cute angel nữa chứ. Tin nhắn làm phổng phao hết cả mũi cuối cùng sướng quá đắp chăn đi ngủ mà quên mất reply haha mình là đồ dở hơi nhất quá đất mà :"> Vì lại thêm 1 người nữa bảo mình là angel, cái tên mình ngượng ngùng chối đây đẩy vì Na suốt ngày gọi, giờ lại nghe thân quen và tình cảm đến mức đc ai đấy gọi là angel là hạnh phúc sung sướng ấm áp lắm, nhất là đc nghe từ những ng yêu thương. Cảm ơn Na đã sinh sản ra cái tên đáng yêu như vậy cho mìnhhhhhhhh!!! Vì mình biết mình ko đáng yêu đc như angel, nên ai đấy gọi mình là angel hẳn là yêu thương mình lắm, nhiều đến mức trái tim che mất đôi mắt rồi đấy :*
Khuya hôm trc nằm nt lung tung ko chủ đề vs Hiền, lâu lắm lắm rồi nhớ cái ngày xưa ghê Hiền nhỉ. Hiền gần như cái blog vậy, ngồi yên nghe mình luyên thuyên nhảm nhí, mình giành nói hết cả phần của Hiền, Hiền cứ ngồi nghe và nghe và...cười. Hết nhiệm vụ. Thật đáng thương tội nghiệp cho Hiền khi có người bạn là tớ. Giờ 19 tuổi rồi, lâu lâu mới gặp nhau, ngắn ngủi ở 1 quán cafe nào đó, mình vẫn như cũ, say sưa nói hết cái này kể sang cái kia, và vẫn đc lắng nghe như vậy. Ôi những cô gái đam mê văn chương, giờ đều đi 1 con đường khác cả rồi. Đôi lúc lại dừng lại, gặp nhau, tản mạn chuyện văn vẻ, chuyện ngày xưa, chuyện ước ao to to nhớn nhớn mang chiều kích vĩ đại trong văn chương, rồi lại bước tiếp những bước trên con đường khác xa văn chương mình đã chọn. Để rồi những khuya tin nhắn bay lạc, lại 1 cái than thở mệt mỏi, lo lắng, rồi an ủi hỏi han nhau. Thế là đủ Hiền nhỉ. Mình than cái stress thi cử ngày nào lại ghé thăm, thế là Hiền bảo đừng lo, God'll save the queen. Nhưng mà mình ko phải the queen đâu, mình nói. Hiền lại nhắn là mình ko phải là the queen vì mình là 1 angel, cute angel nữa chứ. Tin nhắn làm phổng phao hết cả mũi cuối cùng sướng quá đắp chăn đi ngủ mà quên mất reply haha mình là đồ dở hơi nhất quá đất mà :"> Vì lại thêm 1 người nữa bảo mình là angel, cái tên mình ngượng ngùng chối đây đẩy vì Na suốt ngày gọi, giờ lại nghe thân quen và tình cảm đến mức đc ai đấy gọi là angel là hạnh phúc sung sướng ấm áp lắm, nhất là đc nghe từ những ng yêu thương. Cảm ơn Na đã sinh sản ra cái tên đáng yêu như vậy cho mìnhhhhhhhh!!! Vì mình biết mình ko đáng yêu đc như angel, nên ai đấy gọi mình là angel hẳn là yêu thương mình lắm, nhiều đến mức trái tim che mất đôi mắt rồi đấy :*
![]() |
Cốc cBi tặng sinh nhật 19 |
…
Nước bưởi đã hết. Bánh đã ăn xong. Mưa cũng sắp ngừng.
Dz sắp đến. Don’t cry Joni cũng đã chạy đc mấy chục bận. Mình cũng dừng “trò
chuyện đầu tuần” mà cắm mặt vào 1 lốc bài tập. Mới nhận đc tin nhắn chuyển thi
writing thứ 7 sang… ngày mai là sao hả các bạn, thật là tuyệt vời vì tớ biết tớ
sẽ thi bằng niềm tin =D
Chào thân ái và quyết thắng.
Chào thân ái và quyết thắng.