Zany

Zany

25 thg 7, 2011

Những ngày tháng bảy vội vàng



Đi đâu rồi những tháng 7 xam xám một màu mưa nhờ nhờ buồn buồn? Đi đâu rồi cái tháng Ngưu Lang Chức Nữ mong gặp nhau còn mình chỉ muốn biến nhanh :)) Tháng 7 năm nay hoàn toàn vắng bóng mưa, những cơn mưa quen thuộc của trời tháng 7, thay vào đó, trời nắng như mổ bò, ra đường thì nắng bổ vỡ đầu, thời tiết tuy có 1 vài ngày hiếm hoi đẹp như mùa xuân nhưng đa phần thì nắng nóng kinh hoàng và cái kiểu trời đích thị không-phải-của-tháng-7. Mình chỉ ngơ ngác tự thắc mắc với lòng vài lần rồi cũng tặc lưỡi cho qua. Chậc, cũng đã qua rồi một thời ngồi hỏi bầu trời về gió mây, nắng mưa là chuyện của trời, tương tư mới là chuyện của tui, biết chưa? Hê hê >:)


Vô duyên quá =)))))))))))), nhưng mà Nguyễn Bính nói chứ chẳng phải tự lộng ngôn. Thì đấy, tháng 7 dệt nắng tràn trề hay vì lòng người đang vui tươi xuân thì, vắng bóng những cơn mưa u sầu và chỉ mơ về nắng hạ hoài xuân? Trc đây như đã nói ở trên thì không thích tháng 7, thứ nhất vì nó chẳng có gì đặc biệt để thích thú yêu đương, thứ hai là đơn giản không thích vì không thích thế thôi chẳng cần lí do. Mỗi lần giở lịch là lại thở dài ôi tháng 7 à, mau mau biến nhanh cho ta gặp tháng 8, tình yêu từ thời còn chưa sinh của ta! Vậy mà năm nay, phải viết nhật kí ngay, năm hai ngàn mười một lại mong tháng 7 đi chầm chậm thôi nhé, đúng lâm li ướt át như kiểu níu tay áo người yêu không cho đi xa, thêm cái mặt buồn rơm rớm nước mắt nữa là bài bản!

Thế cơ đấy, mà thời gian vẫn như vó câu cửa sổ, ngoảnh cổ vài phát đã thấy tháng 7 đang khăn gói chuẩn bị rời đi rồi. Chưa bao giờ thấy Xuân Diệu chí lí hơn bây giờ, trong gặp gỡ đã có mầm li biệt, hiểu thế đấy mà đến khi cái mầm đó nó thành cây lớn tướng rồi vẫn phát hoảng trong lòng, cái ngỡ ngàng bất ngờ vẫn cứ kéo đến như kiểu chưa biết gì, rồi thấy mình lăn ra buồn như đúng rồi, thở dài cả chục cái không biết có ai buồn quan tâm đến không, chẳng biết nói với ai, thế là ta lại blog!

Tháng 7 rồi cũng phải đi thôi, như nó phải thế, rồi anh cũng phải xa thôi, như ta phải thế…

...

...

Lại tặc lưỡi, cái gì đến sẽ đến thôi, vậy mà lòng không biết gì, đã sốt ruột buồn trước, chuẩn bị sẵn cả một tấm lưới đan những câu chuyện lâm li nước mắt để bồi hồi, giăng mắc trong lòng. Đối với con người nhạy cảm như em, anh ơi, đừng nói gì, chỉ nhìn vào mắt em thôi, tin vào trái tim mình, và có cả thế giới trong tay :)

...

Sao đang tâm trạng lại chạy ngay đến bài Starlight tears thế này muốn giết người aaaaaaaaa```````````` :(((((((((((((((((((


***

Khiếp, nói chung là thật lòng thấy thời gian đang nhanh quá, kinh khủng! Chưa thoát khỏi thời kì công việc đè cho ngộp thở và đc bạn khen dạo này ít việc lo vui chơi da đẹp và xinh lên bao nhiêu thì chớp mắt đã lại quay về với việc rồi. Các sự kiện bắt đầu kéo nhau tới xếp hàng, dù biết mình chẳng còn nhiều cơ hội đc ngập mặt trong việc và sự kiện như thế nữa đâu thì vẫn cứ thấy oải trc cái đã! Hôm trc mới gặp lại Vi từ Xì gòn về nghỉ hè, nó đã chống mắt lên hỏi mình cái bà kia bà muốn làm siêu nhân hả, hoạt động đoàn rồi liên chi, lớp phó học tập, dạy thêm 4 suất và đi bán hàng hand-made :)) giờ đâu mà bói ra để làm từng ấy việc cùng lúc??? Ừ nhỉ, mình cũng ngồi thừ ra, trc đây mình ôm đồm đến vậy saoooooo, hèn j bạn bè cứ than lên đh chẳng thấy mặt mũi đâu, khi nào cũng 1 chữ đang-bận dán trên trán, đc bạn bè trong lớp *trìu mến* gọi là con ng của công việc, và la oai oái vì lúc nào đi chơi vs lớp cũng cáo lỗi vì 1 lí do đang-họp!!! Khiếp, ôm đồm ra vẻ vậy thôi chứ chả đc cái tích sự gì, làm gì cũng dở, đụng vào cái gì cũng hỏng :)) nhưng mà sợ thật ko hiểu ngày xưa sao mình tham thế và đủ thời gian làm nhiều việc thế. Năm 2 chắc có muốn cũng chả còn đc lăn xả như thế nữa, mâm nào cũng có mặt, hoạt động nào cũng chen chân vào dù tài hèn sức kém chả đc ngon nghẻ cái gì :)) Đúng là đồ con rệp! Ôi, *ôm mặt*, tương lai của ta sẽ ra sao đây, một viễn cảnh mù mây đc vẽ ra phía trc bởi trí tưởng tượng cao siêu bẩm sinh của 1 con rệp chẳng cần fristy, huhu huhu


Tự dưng đang viết đoạn này nhớ tới 1 câu chửi của mẹ khi còn nhỏ, có lần nghịch hay hư hỏng gì đó bị mẹ lôi đầu ra quát tháo, đứng mếu máo cười, bị mẹ chửi Mày chỉ giỏi cười thôi, chẳng đc gì ra hồn!. Từ đó nhớ đến tận giờ, mỗi lần gặp khó khăn hay vấp ngã gì cũng cố nhăn mặt ra cười, cười toe toe toét toét xấu xí kinh khủng nhưng vẫn cười, có khi đang khóc cũng cố nín ngay để cười nhìn như con dở, nhưng mà ko sao, biết thế, chẳng giỏi gì chỉ cười là giỏi, cười với đời rồi nó sẽ cười lại vs mình, mà nó có không cười lại cũng chẳng sao! Cười lên rồi mọi chuyện cũng sẽ qua, ừm mà mọi chuyện có không qua cũng không sao! Cứ cười đã rồi tính sau!

Nhảm thế chứ lị! :))



Trưa nắng nóng, nằm xem 6 tập Harry Potter muốn mờ hết cả mắt, hừm, nhắc đến Harry Potter vẫn còn sôi máu chuyện phần cuối ko đc công chiếu ở VNam :(((((((((((( Tuổi thơ ngọt ngào của ngta mà muốn cắt thì cắt cái phập thế đấyyyyy aaaaaa```` phũ phàng dã man!!! Thôi,ko blog bliec lảm nhà lảm nhảm nữa quay về với bộ phim đang đoạn Dobby chết huhu khóc lóc thảm thương :((((((((((((((


À, thứ 3 này vtv3 chiếu lại Rung chuông vàng trường mình (tức Ngoại Ngữ ku tòe) và trường Kinh tế đấy (dành cho bạn nào hôm chủ nhật quên xem haha). Lần đầu tiên đc lên tivi rộn ràng hết cả lên mặc dù quay lên nó cắt hết cả, thấy đc mỗi cái tóc xoăn ngu si chạy qua chạy lại thấp thoáng vs đoạn cuối trao giải mặt toe toét đúng dở hơi, thế thôi. Chán thật đấy, nhưng mà bù đc cái hôm CN tập trung ăn uống xem tivi vs gia đình nhà Cheer vui tươi đỡ lại, khiếp, công nhận con trai trường mình đúng đảm đang tháo vát nhé, nấu ăn chuẩn củ luôn!

Quay lại phim, cuối phim thằng Voldemort rút gươm từ mộ của cụ Dumbledore chĩa thẳng lên trời vs cái mặt xấu trai gớm ghiếc kinh khủng!!


22 thg 7, 2011

Figure me out!


Một bài viết gần như phân tích tâm lí khá hay mình khá tâm đắc của JOE. Nằm trong folder của mình từ rất lâu rồi, hôm nay post lên blog cho mọi người cùng đọc. Đọc chơi cho vui, hoặc là đọc để hiểu mình hơn (nếu thích) tự cảm thấy có nhiều điều về bản thân không thể chính xác hơn đc nói đến trong này, nhất là những từ đc mình in đậm.

Chính xác thì mình thuộc hội này rồi không bàn cãi thêm haha

Guys let’s figure me out!


***

Hội những người thích ở một mình

“Tôi muốn thành lập hiệp hội những người thích ở một mình. Đây sẽ là một hiệp hội đặc biệt, mỗi năm gặp nhau… không lần (vì tổ chức sự kiện chẳng ai đến).

Hội này chỉ tồn tại để người thích ở một mình biết có người khác cũng thích ở một mình, xã hội không toàn người có tinh thần hướng ngoại như trên TV. Chúng tôi chỉ cần điều đó.

Cái “một mình” ở đây không liên quan gì tình yêu. Không phải “thích ở một mình” có nghĩa là “không thèm yêu”. “Thích ở một mình” ở đây (theo hiến pháp của hiệp hội) có ý nghĩa giản dị hơn: “Mỗi ngày thích có thời gian ở một mình để suy nghĩ, sáng tác, và thư giãn”.

Ai muốn đăng ký tham gia hiệp hội phải có tính cách giống chúng tôi. Vậy chúng tôi là những người như thế nào?

Trước hết chúng tôi là người bình thường. Văn hóa Việt Nam hơi nghiêng về phía “cộng đồng” nên chúng tôi đôi khi bị nói là “hơi lập dị” (Nếu sống ở Nhật Bản hay Anh Quốc không ai nói thế đâu). Nhưng chúng tôi không bị trầm cảm, tự kỷ hay bệnh tâm thần gì hết. Chúng tôi chỉ thích ở một mình, thế thôi.

Thứ hai, không phải lúc nào chúng tôi đều thích ở một mình. Đôi khi chúng tôi rất thích chia sẻ, có người khác xung quanh. Nhưng các người ấy phải hợp với chúng tôi, anten của họ phải bắt đúng tin hiệu mà đài của chúng tôi đang phát, và ngược lại. Mặc dù chúng tôi có khả năng nói chuyện xã giao với bất cứ ai (đời đã cho chúng tôi nhiều cơ hội tập luyện) nhưng chúng tôi sẽ thấy rất vất vả, nhanh “hết pin”.

Chúng tôi kiêu.

Chúng tôi thích quán café yêu tĩnh.

Chúng tôi ghét những người gây ồn ào ở quán café yên tĩnh. Chúng tôi đặc biệt ghét những người gây ồn ào ở quán café yên tĩnh bằng cách chửi bậy. Chúng tôi cầu trời để một phần trần nhà rơi xuống đâm họ bất tỉnh. Chúng tôi không hiểu vì sao họ không tự biết họ đang nói quá to. Bản thân chúng tôi chỉ dùng đủ “volume” để người đối diện có thể nghe được. Một cuộc trò chuyện riêng là một cuộc trò chuyện riêng; chúng tôi không dùng cái miệng làm cái loa phường.

Khi đi chơi cùng nhóm chúng tôi hay bị người khác nói “Bạn ít nói thế!”, Chúng tôi rất ghét câu đó.

Chúng tôi thỉnh thoảng có cảm giác muốn thoát khỏi phòng karaoke, nhà hàng, đám cưới đông người. Chúng tôi biết nhiều cách để làm được điều đó. Sáng hôm sau hay có người hỏi: “Tối qua mày biến mất ở đâu, lúc nào? Hát xong tao tưởng mày vẫn còn đó, tìm mãi không thấy!”. Chúng tôi cười. Hóa ra chúng tôi là ma.

Chúng tôi sợ những lần đi chơi cùng nhóm mà theo phong tục của Việt Nam chúng tôi phải đợi mọi người đứng lên mới về cùng nhau. Chúng tôi cảm thấy sắp bị điên khi mọi người đang chuẩn bị về rồi quyết định “hát nốt” vài bài, việc hát nốt ấy kéo dài đến gần nửa tiếng.

Chúng tôi không sợ nói dối, nếu việc nói dối có nghĩa chúng tôi được về sớm.

Chúng tôi hơi sợ Tết.

Chúng tôi khó yêu.

Ai mà yêu được chúng tôi (và được chúng tôi yêu lại) là người may mắn.

Khi học cấp 3 có thầy giáo yêu cầu lớp làm việc nhóm, chúng tôi tìm cách nhận những việc khó nhất, mang về tự làm. Đó là vì (a) chúng tôi không muốn mất thời gian cười duyên khi người chưa hiểu vấn đề phát biểu dài dòng (b) chúng tôi tự làm sẽ nhanh và chất lượng hơn.

Chúng tôi cảm thấy khó chịu khi phải giải thích những điều người ta nên tự hiểu.

Chúng tôi yêu thiên nhiên.

Chúng tôi sợ nhất là những người không bắt được tín hiệu. Ví dụ, một anh taxi bắt chuyện chúng tôi. Chúng tôi sẽ trả lời hết sức ngắn gọn và xã giao, để anh taxi đó hiểu rằng chúng tôi không có gì để nói vào lúc này. Khi anh taxi hỏi tiếp (và tiếp và tiếp) chúng tôi bị “điên ngầm”. Nếu đặt mình vào vị trí của anh taxi đó chúng tôi sẽ không hỏi tiếp đâu - có chút cảm giác khách không muốn nói chuyện là chúng tôi im lặng ngay.

Chúng tôi thích đi bộ.

Chúng tôi không thích phát triển quan hệ với cấp trên bằng cách “đi nhậu”. Chúng tôi thà cho tiền gấp đôi vào phong bì A4 hơn là mất thời gian đi nhậu với người lạ chưa biết có hợp với mình. (Nếu có hợp thì đi nhậu vì tình cảm, không phải vì quan hệ)

Nếu đến nhà cô hàng xóm để mượn tua vít, rồi thấy cô ấy bắt đầu xếp ghế và rót nước, chúng tôi nghĩ: “Chết rồi!”.

Chúng tôi thích mèo hơn chó.

Chúng tôi hay ngại.

Chúng tôi chung thủy trong tình yêu. Nhưng phải xác định đó là tình yêu trước - chưa xác định hai người là người yêu của nhau thì vẫn nhẳng như ai.

Chúng tôi thích vẽ tranh, viết blog, sáng tác bài hát… xuất phát từ những giây phút ngồi một mình.

Chúng tôi quý người già.

Chúng tôi có khả năng nhận ra nhiều thứ. Ai đang yêu ai, ai đang sợ ai (và ai đang sợ yêu ai), hoặc ai đang buồn vu vơ, ai chưa đủ trình độ để biết vu vơ là cảm giác gì. Hai con mắt của chúng tôi luôn ghi hình, liệu hồn!

Chúng tôi có khả năng nhận ra nhau. Đi nhà hàng, ngồi ở bàn, được giới thiệu 15 người bạn mới (là các bạn bè của một người chị trong họ chẳng hạn) là chúng tôi nhận ra ngay “đồng hương”. Anh Joe ơi, đây là bạn Linh (tội gật đầu, cười), kia là anh Hiếu (tội gật đầu, cười), kia là em Nhung (tội gật đầu, cười), kia là em Hiền (“Em giống anh đấy” hai mắt của Hiền nói, “Và em biết anh biết anh rất giống em”)

Chúng tôi có văn hóa riêng. Nếu tôi đi cùng một người Canada “chưa bắt được tín hiệu” và một người Việt Nam “bắt được tốt” tôi sẽ cảm thấy gắn bó với người Việt Nam hơn, mặc dù tôi và người ấy đến từ hai văn hóa khác nhau.

Chúng tôi nhạy cảm.

Khi đi chơi cùng nhóm và thấy có một người đang buồn vì chưa biết cách tham gia vào cuộc trò chuyện, chúng tôi tạo điều kiện để người ấy nhảy vào một cách tự nhiên.

Chúng tôi khéo.

Nếu không cẩn thận chúng tôi có thể làm người không khéo bằng cảm thấy sợ.

Chúng tôi hay bị hiểu nhầm là người bi quan. Chúng tôi lạc quan và yêu đời nhưng “nói nhiều làm gì”. Chúng tôi sống rất ý nghĩa, đóng góp nhiều cho xã hội, nhưng hai điều đó chúng tôi làm theo cách của chúng tôi.

***

Hết. Nếu bạn nhận ra chính bạn trong những “chúng tôi” trên, bạn có thể đăng ký làm thành viên của Hiệp hội những người thích ở một mình (mời bạn nộp hồ sơ ở phần comment). Đăng ký xong bạn không cần phải làm gì hết, cứ tắt máy đi và chơi đi… một mình. “

[ JOE ]


***

I'm the type of person who doesnt find it painful to be alone - Haruki Murakami.


17 thg 7, 2011

Can you lead me through this ordinary world?




Sáng mở mắt ngủ dậy, tôi đã nhận đc 1 tin nhắn hết sức dễ thương đến từ một người cũng siêu dễ thương:

Hey angel! Do you feel ready for a coming week?Just have a cup of coffee and enjoy it! I asked God to save you, so be confident and courageous!4giv me if I wake u up.


Một tin nhắn đủ ngọt ngào để làm tan chảy bất cứ trái tim nào, đủ chân thành để tạo một nụ cười thật tươi trên khóe miệng. Đặc biệt, nó lại đến từ một người khá quan trọng trong cuộc sống của tôi, nghĩa là, tôi yêu họ và họ cũng thế, một mối quan hệ lạ kì trong vô số quan hệ lạ kì tôi có đc trong cuộc sống vốn cũng lắm điều lạ kì chẳng kém này. Tôi nằm im trên giường, di phím đọc đi đọc lại tin nhắn ngọt như vừa đc vớt từ hũ đường ra ấy, và nghĩ về chị. Thực ra, những người tôi yêu thương, tôi thường dành rất nhiều thời gian để nghĩ về họ, mỗi ngày. Tôi thường gọi chị là sinh đôi khác lồng kính, vì chị giống tôi một cách đáng ngạc nhiên, từ cách suy nghĩ, cho đến những quan niệm về cuộc sống, rồi một vài sở thích, thói quen cho đến những thứ ko tên to to lớn lớn khác. Còn chị hay gọi tôi là bé Đỏ, khi nghe cái tên chị dành tặng cho tôi, tôi đã mở mắt to 1 chút vì biết rằng, giữa chị và tôi, chắc chắn đã có 1 sợi dây liên kết vô hình nào đó. Có 1 điều ít ai biết, tôi rất thích nghiên cứu và suy ngẫm về các màu sắc, tôi cho rằng, màu sắc cũng có 1 tính cách và tính chất riêng, và ngày trước, tôi cho rằng màu đỏ là đại diện cho bản tính của tôi. Kì lạ, tôi chưa từng nói cho ai biết điều ấy, ngoài bản thân mình.


Lần đầu tiên tôi gặp chị là ở Music Got’s Talent của trường tôi. Chị lên thổi Harmonica bài Tung Hua, cùng với anh Qc chơi guitar. Tôi nhìn lên sân khấu, và hoàn toàn bị hút ánh mắt vào chị, đến nỗi không rời nổi để liếc sang anh Qc lúc này đang đc các bạn trẻ ở dưới tán dương vì k4t3 j j đấy. Lúc về, trong đầu tôi bật lên ý nghĩ, tôi phải làm quen vs chị ngay, ừ, nhất định tôi phải làm quen đc vs chị. Đó thực là 1 điều kì lạ vs 1 đứa khó tính trong các mối quan hệ như tôi. Và tôi làm quen đc thật. Và rồi, vô số điều kì lạ khác kéo đến, không hẹn trước, như chuyện chúng tôi nhanh chóng thân thiết vs nhau, dù hầu như ko có thời gian để gặp nhau trò chuyện tìm hiểu ngoài đời. Có những điều về chị, tôi chỉ có thể cảm nhận và suy tưởng, nhưng chẳng thể nói ra. Tha thứ cho tôi nếu tôi bất lực trong việc tìm từ ngữ để miêu tả về chị cho những ai đang đọc đến đây và nổi hứng tò mò muốn biết chị thế nào, tôi chỉ có thể nói rằng, chị đẹp, đẹp từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài, và chị hay, như một cuốn sách, hay từ bìa vào trang sách, từ hình thức tới nội dung, và càng đọc thì càng bị cuốn hút, và chắc là ko có điểm tận cùng, vì càng đọc lại càng thấy còn nhiều điều chưa khám phá, gợi mở. Từ ngữ của tôi chỉ nói đc đến đấy, đừng vội tưởng tượng đến 1 sắc đẹp sắc nước hương trời và 1 người cá tính hay ho như các bạn trẻ hay tỏ ra vẫn nhan nhản ngoài đường, chị đẹp giản dị và có chiều sâu, những gì thực sự đẹp là những gì bạn không thể thấy nó đẹp ngay ở ánh nhìn đầu tiên. Tất nhiên tôi là ngoại lệ vì tôi là đứa nhạy cảm vs vẻ đẹp, tôi có thể nhận ra những người cùng tông và có gout rất nhanh, đó là lí do vì sao tôi thích chị ngay từ lần gặp đầu.


Một người anh trong trường, cũng là bạn chị, từng nói với tôi rằng, chị rất khó thích ai, vậy mà chị thích tôi như thế, chứng tỏ tôi cũng rất siêu, hay ho không ở dạng vừa. Tôi nhếch miệng cười nhạt, tôi không rẻ đến độ phải đo độ hay của tôi bằng việc đc 1 người hay ho khác thích chứ. Nhưng giờ thì, quả thật, tôi thật sự tự hào vì quen đc chị, thân đc chị và còn đc chị thương mến trân trọng. Không phải là lần đầu tiên tôi đc ai đấy trìu mến gọi bằng Angel, nhưng là lần đầu tiên chị gọi tôi như vậy. Cái cảm giác đc người mình thương yêu gọi bằng 1 cái tên quá đỗi dịu dàng và đẹp đẽ như vậy, làm cơ thể tôi tiết ra 1 chất hưng phấn lạ kì. Nghĩ lại, tôi cũng là 1 con người may mắn trên trái đất, một người bình thường, làm những việc bình thường, có một vài mơ ước bình thường, nhưng lại có những mối quan hệ đặc biệt với những con người đặc biệt, sở hữu một đời sống trải nghiệm tình cảm trên cả tuyệt vời, đặc biệt đc gọi bằng cái tên đẹp đẽ tuyệt diệu Angel dù chẳng có đôi cánh nào trên lưng. Như Nh vẫn thường bảo tôi, cho dù đến phút cuối, tất cả các thiên thần đều sa ngã, thì tôi sẽ vẫn là thiên thần ở mãi trong lòng cậu.



Thực ra là tôi đang không vui. À không, nói thẳng ra thì tôi đang buồn. Rất buồn. Vì cuộc sống lại thả một vài chuyện không như ý, như kiểu đang đi thì bị cục gạch rơi xuống đầu làm cho mất trí vậy. Chuyện đời chốc chốc lại éo le nghĩ ra thì cũng thật bình thường, bình thường như chuyện mặt trời ngày ngày vẫn nhô lên hướng đông và lặn xuống hướng Tây, nhưng lần này thì nó trở nên khó chấp nhận hơn với tôi. Đúng như kiểu đang tung tăng phấn khởi chạy trên con đường mơ ước thì gạch ở đâu rơi vào đầu, và rồi, chẳng nhớ nổi mình đã nghĩ gì, mơ gì và muốn làm gì nữa. Sống thì phải làm quen với việc mất mát, không phải cứ bị tước đi thứ gì thì lại kêu gào trách móc đời, than thân trách phận. Vì thế, tôi chỉ biết chọn cách im lặng, như tôi vẫn thường làm trước khó khăn chẳng biết trước. Tôi giở lại tin nhắn lúc sáng của cB, I asked God to save you, tôi cũng vậy, làm ơn, I asked God to save myself. Có những thứ trong đời mình kiểm soát đc thì cố gắng kiểm soát sao cho tốt, còn những thứ nằm ngoài tầm tay, thì chỉ còn biết cầu nguyện và hi vọng thôi. Tôi không phải là loại người bất chấp sự lo lắng và khổ hạnh của người khác để đạt được mục đích của mình, cho dù đó có là cái mục tiêu cả đời của tôi đi nữa, thì cũng ko đc vì nó mà làm liên lụy phiền toái đến ng khác, như vậy chẳng khác gì những loại ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân. Vì thế, nên tôi chỉ biết cầu nguyện, trong sự buồn bã lặng im.



Những lúc như thế này, buồn bã vô vọng mất niềm tin và lạc đường, tôi muốn đc gặp ai đó, những người quan trọng của tôi, dù cũng chưa nghĩ là để làm gì, có thể là chỉ để nhìn thấy họ ở đấy mà thôi, để tôi có thể bày đặt mà thở 1 cái thiệt dài xong rồi làm một cái mặt nghiêm trọng đến mức không thể thảm hơn, rồi được họ sốt vó hỏi han quan tâm, đc họ ân cần an ủi chiều chuộng nói lời yêu thương, có khi lại sung sướng mà đc tặng miễn phí cho vài cái nụ cười tỏa nắng ấm áp, đc tặng 1 cái nắm tay chặt siết, đc cho một bờ vai để tựa vào, xong nếu muốn, tôi còn có thể làm thêm trò là rỏ 1 vài giọt nước mắt ra vẻ yếu đuối để đc tựa đầu vào lưng họ, nước mắt nước mũi dãi hết lên đấy nhưng chẳng ai dám càm ràm than phiền. Đấy, ai bảo tôi già dặn người lớn, chứ tôi thấy tôi chỉ con nít thế thôi,như kiểu bị ai giật mất đồ chơi thì lại chạy đến làm nũng bắt đền vs ng khác. Tất nhiên là tôi vẫn ngụy trang đc một bộ mặt mọi-chuyện-vẫn-ổn với mọi người, nhưng kì lạ làm sao, đối với những ng yêu thương quan trọng, tôi lại thường muốn dựa dẫm thật nhiều, để còn thấy ta được là quan trọng với ai đấy. Điều đó không thật tốt sao?


...

Tức là bây giờ tôi sẽ nhảy vào nằng nặc đòi xì kaiiiii gấp vs Nhật, lăn ra kêu ca kể lể thảm thiết, tôi sẽ lên yahoo vào buzz Dz ầm ĩ, hô hào có biến rồi chưởng cho cũng phải cả chục cái icon :(( tặng nó, tôi sẽ lôi máy ra nhắn tin rầu rĩ vs cBo, nhắn tin ko liên quan xong lăn ra ngủ quên rep vs cB, tối 1h sáng tôi sẽ lọ mọ không cho Kz ngủ. Có thể tôi sẽ làm những việc đó bây giờ, hoặc là chỉ đeo phone vào nghe 1 vài bản nhạc không lời, gặm nhấm nỗi buồn 1 mình từ từ như ăn ổ bánh mì vào một buổi sáng không đói, vì thật buồn làm sao, tôi nhận ra, những người thương đều đang ở xa, ở xa tôi cả…


Hey baby, can you lead me through this ordinary world?
...

14 thg 7, 2011

Và những ngày đẹp trời



Một ngày giữa tuần nắng đẹp tuyệt vời, tôi nằm trên giường, ko muốn dậy, đưa mắt nhìn trời trong văn vắt phản chiếu qua khung kính cửa sổ. Tôi nghe như có ai đang thổi harmonica bài Castle in the sky đâu đây, lại như thấy những đám mây đủng đỉnh biến hình như giai điệu bài hát đầy sắc màu ấy. Tôi gối đầu lên 2 tay vắt vào nhau, mơ màng như đang bay, cảm thấy mọi thứ xung quanh mộc mạc mà đẹp làm sao. Một cánh đồng sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời, những cánh hoa sao vàng bé li ti rơi vãi điểm trên cái nền xanh an nhiên ấy, và một cô gái mang váy buộc nơ đỏ phía sau, chầm chậm đi như trôi giữa không gian đứng yên, trong một thế giới rất khác người ta thường mơ về.


Tôi yêu bầu trời của những ngày trời nắng đẹp, vì đó là lúc người ta chẳng bao giờ cho phép mình buồn nổi. Tôi bật dậy, búi tóc, đánh răng rửa mặt, cầm chổi quét dọn sân nơi lan can phòng, rồi lau lau chùi chùi, ủ cả nước thơm, hì hụi cho đến khi mọi thứ đã sạch tinh tươm. Tôi mang 1 chồng sách, pha 1 tách café ít sữa, 1 ít bánh qui còn lại trong tủ lạnh ra ban công ra nằm lăn kềnh nhìn ngắm trời mây, cảm thấy đời tôi không cần gì hơn. 1 chồng sách dày đc mang ra chỉ để làm gối (tôi có sở thích nằm gối đầu lên sách vở vì đã quen chuyện kê vở ngủ trong giờ học), tôi nằm yên 1 lúc nghe The Daydream, thật ko có nhạc nào thích hợp hơn nhạc của The Daydream vào lúc này, tôi giữ bản thân không suy nghĩ gì, cứ ở trạng thái lơ lửng lơ lửng thế mà lại hay, lòng không vui cũng chẳng buồn, thấy mình an nhiên tự tại. Có một vài nỗi nhớ bay qua nhưng tôi chẳng buồn chụp lấy, nhớ nhung đã là chuyện rất cũ rồi, biết không? *cười*


...

Khi còn nhỏ, tôi rất thích mình trở thành 1 người biết chơi tất cả các loại nhạc cụ. Nếu cuộc đời đơn giản dễ dãi, người ta không cần phải chật vật để kiếm cho mình một chỗ đứng, không cần xoay xở để lo cơm áo gạo tiền, thì đời sống tinh thần sẽ đc chau chuốt đẹp đẽ biết bao. Nhưng tất nhiên là đời nó không như vậy, và người ta thì phải học cách để lớn lên. Tôi muốn rất nhiều thứ, nhưng vấn đề tiền bạc chưa bao giờ không là trở ngại. Như lần tôi dạy bài Đời thừa cho em, cái kiểu nỗi đau chưa liền sẹo cứ nhức nhối trong lòng hoài, không biết em có hiểu không, rằng có những vết thương không bao giờ lành theo năm tháng, nhất là những vết thương lòng, những nỗi đau tinh thần, nó sẽ không bao giờ buông tha em, mà dằn vặt em đến suốt đời, vào một thời điểm không hẹn nào đó, nó sẽ trở về, và làm em thấy mình chìm trong một biển buồn sâu sắc, thế giới của em là những mảnh ước mơ tan vỡ…

* Trong cuộc đời này, có thứ chúng ta thực hiện được, có thứ không. Chúng ta quên ngay những thứ đã thực hiện được rồi. Còn những thứ chưa bao giờ được thực hiện thì luôn nằm ở chỗ quan trọng nhất trong trái tim ta. Những gì được gọi là mơ ước và khát khao đều như vậy cả. Chính nỗi đau đáu về những điều chưa thực hiện được đang duy trì vẻ đẹp của cuộc đời này...*

( Socrates in Love - Kyoichi Katayama )

19 tuổi sắp, tôi có trong lòng những ước mơ chưa tròn. Nhưng mà có sao đâu nhỉ, ngoài kia, trời đẹp thế, tôi đâu biết rằng, chính những điều chưa thực hiện được đó lại đang duy trì vẻ đẹp của cuộc đời này…


Ngẫm lại, tôi là cô bé hay buồn rất thương mến cuộc đời. Mỗi tội bị dở, nên trời đang trong vắt 1 màu đẹp đẽ thế kia, tôi lại lim dim buồn ngủ mất rồi.

Thôi thì viết một bức thư gửi bầu trời, cho xin một giấc ngủ ngoan say...