Zany

Zany

1 thg 12, 2013

December.


Mở cửa đi ra ngoài bếp thì tôi mới phát hiện trời đang mưa...tôi tiến gần bên khung cửa sổ rồi đứng yên lặng bên khung cửa sổ nhà bếp, cứ đứng vậy mà nhìn ra ngoài. Tôi cảm tưởng thời gian đang đứng yên vậy, mặc dù tôi biết chỉ có mình tôi là đang đứng yên thôi chứ thời gian có bao giờ đứng yên lúc nào ở cái đất nước đầy áp lực này. Bỗng dưng trong 1 khoảnh khắc tôi muốn rơi nước mắt. Màn mưa trước mắt tôi nhòe đi, còn tôi thì đang suy nghĩ gì không rõ. Tôi thấy mình mới mông lung làm sao, những ngày này, tôi đã mông lung từ rất lâu rồi. Tôi không rõ mình đang nghĩ gì, tôi cũng không biết tôi đang cảm thấy như thế nào, cái cảm giác cảm thấy bản thân đang ở "in the middle of nowhere" của cái tuổi 17,18 lại trở về, tôi không nhìn thấy đc phía trước, chỉ ngoái lại phía sau là thấy đẹp, tôi nửa muốn bước tới, nửa chỉ muốn quay đầu chạy về phía sau, tôi vừa tự nhủ mình dũng cảm, vừa muốn yếu đuối mà bỏ tất cả. Nhiều đêm tôi cứ mơ mình đang đứng ở 1 ngã ba đường, trong 1 đêm mưa, và tôi không biết phải rẽ hướng nào cả. Tôi không biết phải nói chuyện với ai, có lẽ không ai giúp đc tôi, tôi cũng đã quen với việc tự mình chống chọi với những vấn đề cá nhân, "không thành vấn đề, mình sẽ ổn", tôi luôn tự nhủ như vậy.

Tôi cứ đang ngây người như vậy bên cửa sổ thì 1 tiếng nói vang lên "are you ok?", tôi giặt bắn người tưởng rớt tim ra ngoài, tôi vẫn đang chưa hoàn hồn thì chủ nhà của tôi đã hỏi tiếp "are you ok? why are you standing here? why you didnt turn on the light?", tôi lắp bắp "oh sorry....", chủ nhà tôi bật cười, "sao bạn lại phải xin lỗi tôi thế, tôi chỉ thắc mắc là sao đang đêm bạn lại ra đây đứng, cái cửa sổ có gì hay à, tôi thấy bạn nhìn nó rất lâu". Tôi xấu hổ quá cũng làm bộ cười, tôi bảo tôi chỉ đang suy nghĩ về 1 vài chuyện thôi, rồi good night để chạy lẹ vào phòng. Thật xấu hổ quá đi mất. Nghĩ lại tôi cũng sắp trả lại nhà rồi, ý nghĩ đó cũng làm tôi thấy buồn. Chủ nhà tôi là người Sing nhưng hoàn toàn khác vs những chủ nhà khác, tôi đã rất cảm động vì anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Mặc dù anh chẳng mấy khi nói chuyện với tôi, chúng tôi có nói cũng là Hello, goodbye, lâu lắm thì đụng mặt nhau ở bếp thì nói chuyện thời tiết xong rồi thôi, nhưng tôi có thể cảm nhận đc anh là người tốt bụng và tử tế. Tôi luôn tin rằng giữa 7 tỉ người, để đc gặp nhau cần có 1 cái duyên. Tôi mong những điều tốt đẹp sẽ đến với anh.

Dạo này tôi ít viết blog, có lẽ vì cuộc đời thực đằng sau cái máy tính mới thực thú vị làm sao, làm tôi mải mê quá, yêu đương quá. Tôi không bao giờ nghĩ 24 tiếng đủ để người ta làm gì cả, tôi tham lam lắm, luôn muốn nhiều hơn nữa. Tôi cảm thấy mình là người may mắn, luôn đc gặp những người tốt, họ thật kì diệu đối với tôi, họ khác với những người khác, họ hiểu tôi, luôn cố gắng để hiểu hơn, và họ luôn làm tôi cảm thấy tôi là người may mắn nhất thế giới này. Tôi nhớ Rachael, chị Angel, nhớ anh trai, tôi nhớ những người bạn tôi đã có ở đây, tôi nhớ cô công chúa đỏng đảnh tôi chỉ mới quen nhưng nàng mới bảo tôi là biết đâu kiếp trc 2 ta là công chúa ở cùng 1 cung điện xong tôi bị phù thủy đánh cắp đi nên kiếp này mới gặp lại, tôi lườm nàng "sao tôi bị đánh cắp mà không phải là nàng", nàng giả vờ k nghe thấy tôi mà vẫn tiếp tục câu chuyện mơ mộng lãng xẹt của nàng. Tôi luôn cảm thấy cuộc sống thật kì diệu, khi ngta có thể tìm đc những người bạn tri giao tri âm tri kỉ ở thế giới này. Tôi thấy thế đấy, cuộc sống này quả là kì diệu, hết sức kì diệu. Chúng ta đến với nhau bằng 1 cái duyên, không phân biệt tuổi tác, giới tính, quốc tịch, màu da, ngôn ngữ, chúng ta vẫn có thể trở thành soul mate, chúng ta có thể hiểu nhau đến nỗi có thể nói tiếp vế sau cho 1 câu chưa hoàn chỉnh của người kia, chúng ta có thể cùng khóc, cùng cười với nhau. Tôi vẫn nhớ lúc Rachael, hay Angel, hay cô nàng công chúa của tôi, ôm tôi khóc. Thật kì lạ là khi tôi cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy họ khóc, nhưng trong tim tôi lại có 1 niềm vui ấm áp, vì tôi biết, con người ta chỉ rơi nước mắt trước những người làm họ thấy an lòng, tin tưởng. Có lẽ lí tưởng sống của tôi là tình yêu, thế nên tôi thường cảm thấy hạnh phúc trước những cảm xúc của tình cảm con người dành cho nhau. Tôi cảm thấy tôi đã đc trải qua nhiều tình cảm hay ho lắm, nhiều đến nỗi đôi khi tôi tự thấy tôi đã sống đủ, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không hối tiếc gì về cuộc sống nữa; nhưng càng sống tôi càng nhận ra, cuộc đời còn rất nhiều điều đẹp nữa. Tôi luôn ôm cô công chúa của tôi mỗi lúc gặp mặt hay mỗi lúc chia tay, hôm vừa rồi thì tôi còn nói thêm "I love you" lúc tôi ôm cô nàng, cô nàng ré lên "hết tiền lẻ rồi nhé", làm tôi bật cười. Chúng tôi vẫn hay đùa "Tôi hết tiền lẻ rồi nhé" mỗi khi đứa kia bỗng dưng nói câu gì đó ngọt ngào hay sến súa, tôi nhìn cô nàng và lặp lại "I love you", cô nàng cũng nhìn lại tôi "đã nói là hết tiền lẻ rồi", tôi vẫn tiếp tục "I love you", cô nàng bỗng ré lên  "I love you too. I love you three. I love you four.......e...verrrr!!!" Nàng mới dễ thương làm sao!

Tôi muốn viết thật nhiều về những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống của tôi, những cảm xúc đẹp, những kỉ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên đc, tôi cũng muốn chia sẻ cho các bạn của tôi, những người vẫn theo dõi blog này về những lát cắt trong cuộc sống bé nhỏ bình thường của tôi, nhưng cũng là 1 điều trái khoáy khi vì cuộc sống càng đẹp, người ta lại càng muốn sống thực hơn là mở cái laptop và lên mạng. Tôi nghĩ tôi sẽ viết nhiều hơn khi tôi về nước, và lúc đó tôi sẽ có thời gian rảnh, tôi sẽ ngồi kể lại những chuyện đã xảy ra ở nơi đây, vùng đất này, tôi sẽ tỉ mẩn ngồi nhớ lại và kể lại mọi chuyện bằng cái cảm xúc hoài cổ giống như 1 người già, nhớ về chuyện xưa, móm mém cười và kể bằng chất giọng rưng rưng cảm xúc. Tôi nghĩ Singapore thật kì diệu các bạn ạ!!! Thật đấy. Gần như tất cả mọi người đều chán ghét đất nước công nghiệp máy móc và cuộc sống bận rộn, áp lực nơi đây, ngta thích châu âu, châu mĩ, châu úc vì cuộc sống nó phát triển theo 1 cách thanh bình hơn chăng??? Tôi cũng thích đến Úc, hoặc châu âu, nhưng tôi cũng yêu singapore lắm!!! Theo 1 cách riêng. Mặc dù cũng buồn nhiều, nhưng cũng có nhiều điều ấm áp. Chắc là tôi là kẻ may mắn nhất thế giới!!!!!! 

Cảm ơn smartphone vì làm ngta chia sẻ dễ dàng hơn, post ảnh hay status lên phây búc có mấy giây, hihi...viết blog lâu hơn nhể???? Bài viết này tôi viết vội, câu cú lủng củng, nãy giờ cũng k nhớ đã viết những gì nữa... Lâu lâu tôi lại thế đấy các bạn ạ...lộn xộn, lủng củng, mông lung, người thì lúc nào cũng cười toe toét thế thôi, bên trong héo queo...như lúc này nè...héo ơi là héo!

Tôi còn nhiều ngày phía trước nữa. Tôi phải sống hết mình mới được! Các bạn cũng thế nhé!!! Và hãy chia sẻ cho nhau nghe nữa!!! Tôi rất thích chia sẻ, nhưng mà đọc lại nãy giờ cũng chưa hiểu tôi muốn chia sẻ gì....khổ quá, văn chương lủng cà lủng củng, đã vậy đầu óc còn hay mất tập trung nên hay rẽ lung tung, đang nói cái này lại xọ sang cái kia.

P.s: Dạo này tôi hay nghe nhạc Trịnh, hơi buồn 1 tí không biết vì sao, nỗi u sầu cổ điển của tôi!!! Và đọc thư nữa...

"... Ơi!
Nếu còn sự yêu thương và nhớ nhung nào trong... thì hãy gửi làm quà cho anh để anh coi thường những tháng ngày ẩm mục nơi đây! "









14 thg 10, 2013

Việt Nam Quê Hương Tôi


Những ngày thật buồn của tôi, chẳng muốn viết lại. Hình như một khi đã buồn lắm về 1 chuyện gì đó thì những chuyện buồn hơi hơi lắm và không lắm mấy cũng sẽ rủ nhau chạy đến cùng 1 lúc vậy. Tôi cảm thấy lòng mình nặng nề vô cùng, bước chân ra đường dù ngẩng lên trời trên đầu có xanh đến mấy cũng không nhuộm nổi màu u ám đã tràn ngập trong lòng tôi. Nhưng đôi khi tôi nghĩ mình nên cảm ơn chuyện buồn lớn nhất, vì khi đã ở tận cùng của nỗi buồn rồi, người ta sẽ k cảm thấy buồn nữa vì những chuyện khác. Cũng giống như việc mất đi 1 đồ vật quý giá nhất thì mất thêm mấy thứ linh tinh không đâu cũng không còn đủ hơi sức mà buồn vì nó nữa.

Những ngày nỗi buồn của tôi hòa vào nỗi buồn của dân tộc. Chưa bao giờ tôi thấy mình buồn nhiều đến vậy và lâu đến vậy. Tôi là 1 đứa yêu bản thân và trân trọng cuộc sống ngắn ngủi nên không bao giờ để mình chìm ngập lâu trong nỗi buồn, nỗi buồn làm cuộc sống thêm ý nghĩa màu sắc nhưng nếu buồn nhiều quá thì là a waste of time. Vậy mà liên tiếp 1 tuần nay, tôi không thể ngủ trc 6h sáng, và đêm nào cũng khóc cho đến khi tự mệt quá mà thiếp đi. Và tuần này lại là tuần cao điểm công việc của tôi, nhưng tôi thây kệ tất cả, ngày mai phải dậy sớm đi làm event cả ngày mà 6h sáng tôi vẫn đang bận nằm khóc lóc. Tôi có muốn thế đâu cơ chứ? Tôi muốn mai đc vận đồ đẹp,mặt mũi đẹp tươi nhất có thể, xông xáo năng động tràn đầy năng lượng nhất có thể,nhưng mà tôi chẳng làm đc việc gì khác ngoài nằm ôm khăn giấy và khóc suốt đêm. Tuần này tôi liên tiếp event,meeting, bài tập, deadline...tôi chẳng hiểu nổi sao tôi đang muốn ngồi 1 chỗ và buồn thôi cũng k đc nữa.Sáng tôi vẫn phải đặt chuông báo thức dậy sớm, đi đến trường, đi làm việc, cười và nói và nói và cười...Trời ạ,tôi chỉ muốn nằm 1 chỗ để đc buồn rầu khóc lóc cho thỏa thích thôi có đc không??? 


Vậy mới là cuộc sống chăng?Không phải cứ muốn là đc đâu nhé! Thế đấy, vẫn phải thức dậy và bò ra khỏi cái giường, ăn mặc tử tế, chải chuốt, đi học, đi meeting,đi làm event, cười và nói và lại nói lại cười.Đúng thật là cuộc sống này không ngừng trc nỗi buồn của ai cả. Câu đó tôi nhớ trong sách văn lớp 6, truyện tên "Những cuộc chia tay của con búp bê" hay "Cuộc chia tay của những con búp bê" gì đấy không còn nhớ rõ nữa.


Không đêm nào tôi không khóc, và đêm nay cũng thế. Cứ về đến đêm, nằm trên giường, nghĩ tới nghĩ lui là nước mắt lại chảy. Vẫn biết ngày này sẽ đến mà sao buồn đến thế Người ơi? Tôi sẽ kể cho bạn nghe tình yêu đất nước là một tình yêu đẹp nhất mà tôi đc biết, và tôi sẽ cho nó là một thứ tình đẹp đẽ nhất, cao quý nhất trong thế gian này. Tôi không biết dùng từ gì để diễn tả nữa, thiêng liêng chỉ có thể đặt tay lên trái tim và cảm nhận. Nếu bạn biết yêu đất nước, quê hương mình, bạn sẽ biết yêu truyện cổ tích Việt Nam, yêu từng làn điệu dân ca, từng câu hò, yêu người dân quê hương, yêu từng con đường, dòng sông, yêu con ngõ nhỏ nhà bạn, yêu đồng quê, cái ao,cái đình, cây tre, giêng'nước, bạn cảm thấy bạn hoàn toàn thuộc về nơi này và tình yêu nước là tất cả những gì mà bạn biết. Bạn có thể cảm nhận đc dòng chảy của nó trong bạn, bạn có thể khóc cười cùng với những nỗi đau hạnh phúc của dân tộc, khi biết quê hương bạn sẽ cảm thấy mình tìm đc lí do để có mặt trên cuộc đời này, rằng chẳng có gì vô nghĩa cả đâu khi trong tim bạn đã có 1 bóng hình,là tổ quốc của bạn, là nơi bạn sẵn sàng sống cho nó và chết vì nó. 


Khi tôi biết chữ là lúc tôi bắt đầu cảm nhận đc tình yêu quê hương, tôi nghĩ thế. Và có lẽ vì tôi biết chữ rất sớm nữa. Tôi đọc những câu chuyện cổ, những bài văn, bài thơ,lục bát, ca dao...lúc đó tôi cảm thấy thật sự thiêng liêng khi biết mình đc connected vs 1 thứ gì đó, đó là quê hương của tôi. Đó là lúc tôi biết nơi tôi thuộc về. Cảm giác đó vừa diệu kì vừa có thể khiến bạn hết mực xúc động nhưng ở ngay giây phút đó, bạn cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến, tình thương dịu dàng đó cứ trôi trong từng dòng suy nghĩ của bạn, trong cảm nhận của bạn và bạn chẳng muốn là một ai khác nữa, bạn chỉ muốn đc ở đây và đc tôn thờ yêu quý tổ quốc của bạn vs niềm tự hào khôn xiết. Tôi đã như thế. Và tôi cảm tạ trời đất vì đã cho tôi trải nghiệm cảm giác tuyệt vời đó. Cuộc sống quý ở những xúc cảm, tôi cảm thấy mình đã đc xúc cảm nhiều.


Khi tôi lớn lên 1 chút, tôi đọc về Bác Hồ, chiến tranh...tôi đã thấy sợ hãi biết bao. Như 1 đứa trẻ chưa hiểu biết nhiều, tôi đã cảm thấy rất sợ chiến tranh, tôi đọc và bị ám ảnh, có những trưa tôi nằm mơ thấy đất nước tôi lại có chiến tranh, mọi thứ thật khốc liệt và tôi đang ở đó. Tôi đã rất hoảng loạn,kinh sợ, cảm giác đó thật sự rất kinh khủng. Tôi đời đời biết ơn Bác Hồ, những anh hùng dân tộc, những chiến sĩ, những con người đã ngã xuống để cho tôi đc đứng ở đây, nhìn ngắm bầu trời thanh bình của dân tộc mà trong lòng không phải khiếp sợ gì cả. Tôi thật sự biết ơn là mình có 1 đất nước để thuộc về. Nếu không có họ, chắc ngay cả một đất nước độc lập tôi còn ko có nổi. Đôi khi tôi còn khóc vì biết ơn nữa. Tôi đã thật sự rất xúc động và tôi viết điều đó vào trong sổ nhật kí khi tôi 5 tuổi. Ba tôi đọc đc những điều đó và ba bắt đầu mua băng cho tôi xem, những thước phim về chiến tranh, những bài hát cách mạng mà ngày nhỏ tôi vẫn say mê hát theo.Hồi đó,tôi thuộc nhiều nhất là các ca khúc cách mạng chứ k phải mấy bài bé bé bồng bông. Tôi còn đc nghe nhiều dân ca, những làn điệu, tôi hay hát lắm, rảnh ra là ngồi hát, vì tôi thích những bài đó, tôi vẫn nhớ bà nội tôi cho đến giờ vẫn còn hay chọc tôi lúc nào cũng ngồi ê a: "Nhà anh có 1 cây đàn, anh đem anh bán cho cô hàng chè xanh,tình tính tang là tang tính tình". Bà bảo bà luôn nhớ về cảnh tôi bé như que kẹo, hay ngồi trc sân và hát bài đó nên khi nào gặp mặt tôi là bà lại hát chọc tôi,hỏi tôi có còn hát bài đó không.


Tôi không sinh ra vào thời chiến nhưng nỗi đau chiến tranh tôi có thể phần nào cảm nhận đc nhờ những thước phim tư liệu đó. Hồi nhỏ không biết nhiều nhưng tôi đảm bảo chỉ cần xem cảnh chiến tranh Việt nam, bạn sẽ cảm thấy căm thù lũ cướp nước và bán nước như thế nào. Ngọn lửa căm thù cứ gọi là hừng hực, khi nhìn thấy người dân quê mình gầy gò, nhỏ bé, ngã xuống dưới làn bom đạn. Bạn phải nhìn thấy những cảnh khói bom mịt mù nơi đồng ruộng xanh thanh bình, nơi những người mẹ mất mấy chục người con, nơi những người trẻ tuổi phải hi sinh tuổi xuân để ra đi cứu nước, bạn phải thấy cảnh đầu rơi máu chảy, cảnh đất nước lầm than thì bạn mới cảm nhận đc như thế nào là một nỗi đau thật sự. Tôi đau xót và thảng thốt, đâu rồi cảnh cánh cò bay lả bay la tôi từng đc đọc trong những câu ca dao ngọt ngào, đâu rồi cảnh quê hương xứ sở bình yên tươi đẹp, đồng ruộng, đồi chè, rừng xanh ngào ngạt? Ai đã đẩy đất nước của tôi vào cảnh cơ cực lầm than, ai đã hành hạ những người dân tôi nhỏ bé,hiền lành,một đời nghèo khó, ai đã cướp đi biết bao sinh mạng vô tội? Chính là lũ giặc đấy bạn ạ! Tôi căm thù quân giặc lắm. Tôi đã nói với ba tôi là nếu giặc đến nữa tôi sẽ đi giết hết bọn nó. Tôi chẳng sợ gì độc ác cả, giết mạng thì phải đền mạng, nó giết 1 mạng người Việt Nam, tôi sẽ giết hết cả lũ chúng nó. Lúc đấy ba tôi bảo, con chỉ cần học cho giỏi là đc, học giỏi thì mới bảo vệ đc đất nước, đó cũng là 1 trong những lí do hồi cấp1 tôi rất siêng học, 4h sáng đã bật đồng hồ dậy học bài, trong tinh thần "học để bảo vệ đất nước". Có động lực vào đúng là khác hẳn, hèn gì lên câp2 cấp 3 tôi chểnh mảng hẳn vì chả biết học xong để làm gì, đi về đâu.


Thế đấy, lòng căm thù giặc sục sôi, tôi mải mê xem những cuộc chiến hào hùng của dân tộc. Lòng tự hào bao nhiêu thì cũng đau đớn bấy nhiêu. Nước nhà đã độc lập, nhưng cái giá của sự độc lập có đắt quá chăng? Bao chiến sĩ đã hi sinh, bao người đã bỏ mạng, bao người thương tật, bao vết thương da cam. Tụi nó làm sao đền hết bằng 2 chữ "độc lập"? 2 chữ đó là không đủ. Tôi muốn đòi nhiều hơn nữa. Tụi nó có rút hết đi và tuyên bố thua cuộc trả lại độc lập cho nước tôi thì người dân tôi cũng đâu thể sống lại? Bác Hồ còn chưa kịp nhìn thấy cảnh Nam Bắc nối liền 1 dải, Người ra đi mà vẫn còn canh cánh trong lòng. Nó có đền đc bao nhiêu năm đất nước tôi phải chịu nghèo nàn,lạc hậu hơn những quốc gia khác chỉ vì lòng tham của tụi nó? Có đền đc hết không? Tôi cũng muốn tỏ ra mình là người thánh thiện vị tha lắm mà tôi làm không nổi,tôi không thể làm thiên thần mà nói "I forgive you" đc, tôi ko thấy thương thằng giặc Mĩ Pháp nào bỏ mạng hết, ai nói tôi độc ác hay kinh khủng tôi xin nhận. Sau khi chứng kiến tất cả những cảnh dân tôi phải chịu, tôi chỉ muốn phanh thây uống máu bọn chúng thôi. Có đứa bạn tôi từng nói, "cộng sản cũng ác lắm, giết bao ng lính Mĩ vô tội". Lol. Thật nực cười. Từ bao giờ hung thủ trở thành nạn nhân còn nạn nhân thì thành hung thủ thế? Nước ngta đang yên bình, đem quân qua chiến tranh, ngta đánh lại cho què giò thì cũng ráng mà chịu nha, ở đó mà thương vs chả xót. Lòng thương dành cho dân tộc còn chưa đủ, đừng bắt tôi làm thánh mà đi thương mấy thằng giặc nha. Đúng là chỉ có cái giọng điệu phản động mị dân, mấy lời ngu ngốc đó chỉ dành cho những đứa có đầu chỉ để đội mũ thôi nhé. Tôi biết là có những ng lính Mĩ, Pháp họ cũng k muốn chiến tranh nhưng vẫn phải ra trận, cùng là con người, tôi có thể hiểu, nhưng tôi k thông cảm hay xót thương họ đc vì Nam Cao cũng đã nói khi ngta bị đau chân thì làm gì còn có thể nghĩ đc đến cái chân đau của ng khác đấy thôi. Nước tôi đang mất mát cơ cực như vậy, làm sao tôi còn lòng để nghĩ tội nghiệp họ, tôi tội ng dân của mình còn chưa xong. Tôi nói thẳng là tôi không phe chế độ nào cả, lí tưởng của tôi không phải là đế quốc, tư bản, cộng sản gì cả, lí tưởng của tôi là 1 và chỉ 1, đó là: ĐẤT NƯỚC. Ai làm hại đến đất nước tôi, làm ng dân tôi khổ, đó là kẻ thù của tôi. K có đảng phái nào ở đây hết. Ai làm đất nước tôi hòa bình, đem lại độc lập, thì người đó xứng 1 cái cúi đầu biết ơn. Còn ác à? Biết ai ác hơn ai mà hòa bình xong mới ngồi đó phán thế hả mấy thánh? Lúc chiến tranh loạn lạc đất nước gọi tên có thánh nào có mặt không? Làm như yêu thương nước vs dân lắm ấy mà giờ hòa bình rồi mới ngồi xỉa răng uống trà nghĩ ra 3 cái mớ lí thuyết đi lòe người. Bọn giặc cướp nước tụi nó ác thì bọn bán nước với phản động có thêm tội ngu nữa. Nghĩ cùng dòng máu vs bọn nó mà chỉ thấy nhục. Tôi đi học bên này mà có đứa nào thắc mắc, Việt nam mày hình như tự đánh lẫn nhau, Nam đánh Bắc phải ko, tôi bảo ko, tụi nó k phải ng Việt nên k đc liệt vào dân việt, tụi nó đc liệt vào giặc là dân Mĩ, Pháp mà quốc tịch việt thôi nên tụi tao k có đánh lẫn nhau, tụi tao đánh giặc hết.


Ngày trc khi tôi học cấp 3 có vài đứa bạn cùng lớp cũng suy nghĩ kiểu kiểu vậy. Tôi thấy ghét và giận họ, nhưng sau thì t thấy bth vì sinh ra ở thời bình, ngta k cảm nhận đc nỗi đau lịch sử đâu. Họ chưa phải thấy cảnh ng thân của mình bị bắn chết thì họ còn chưa hiểu đc thế nào là nỗi căm phẫn, họ chưa thấy cảnh đất nước bình yên trở nên loạn lạc lầm than thì còn chưa biết thế nào là nỗi đau mất nước. Một người chưa cảm nhận đc như thế thì có dễ dàng bị phỉnh dụ cũng chẳng có gì lạ. Tôi thì k có ai dạy dỗ phải thế này thế kia hết, nhưng tôi đc đọc và tự suy nghĩ nhiều thứ. Mọi thứ tự chiêm nghiệm bao giờ cũng ở lại vs ta rất lâu. Tôi cũng chúa ghét những đứa thích dạy ngta cách phải cảm nhận thế nào nhé, ai đúng ai sai tự tôi biết, buồn vui căm thù tôn sùng cũng tự tôi quyết định. Cuộc sống của tôi tôi làm chủ tất cả, từ cái lớn nhất đến cái nhỏ nhất nhé, đừng hòng ai nhảy vào và dạy tôi phải làm gì. Nói nhiều coi chừng bị tôi dạy lại. Ngta có não có tim như nhau hết, cái gì đúng sai suy nghĩ là ra hết, bảo sao tôi ghét bọn phản động "chổng mông vào lịch sử" với cả bọn bán hàng đa cấp thế, vì bọn đó thích đi dạy ng khác mà. Giờ thì tôi k thấy giận gì bạn cùng lớp nữa, họ còn quá nhỏ tuổi, tôi chỉ giận mấy đứa già mà còn ngu thôi. Ngu hay k có nhân cách cũng chả biết nữa. Bộ hành hạ dân tộc trong chiến tranh trc đây chưa đủ khổ hả, phản bội thời chiến chưa đủ giờ thời bình còn muốn phá hoại? Gớm, phát nẫu! Có bài gì mới ngoài bài chống phá chế độ không? Bài đó tui còn biết nhiều hơn nữa, vì tui sống ở đây nên dân tui khổ sao tui biết, nhưng giờ làm sao cho dân tui bớt khổ đây, nói đc không? Ngồi không chả làm gì chỉ biết xách đít đi chửi chế độ, lừa bịp con nít, hù dọa ng yếu bóng vía, kẻ ngây thơ. Làm như ai cũng ngu ấy. Tôi k thích nghe ng khác nói, tôi chỉ thích nhìn họ làm thôi, tạm thời chưa làm đc gì vinh quang thì ngậm mồm lại cho những ng khác suy nghĩ cách giải phóng, phát triển đất nước mà k cần bôi xấu Bác Hồ, xuyên tạc các anh hùng, chiến sĩ... Nếu đầu ai cũng chỉ để đội mũ thì k chừng dân mình lại đánh dân mình thôi, còn bọn chủ mưu nó cười khẩy sao lưng ấy, bọn ngu!

Sao nhắc đến bọn này tôi lại lần đầu tiên trong đời muốn chửi tục thế nhỉ. Dạo gần đây từ ngày Đại Tướng mất, tôi đọc biết bao bài về Ngài, về nhân cách sáng ngời và đức hi sinh, tấm lòng vị tha, bao dung...mà tôi chả học đc mấy là sao. Nhưng mà chắc cũng k cần vị tha vs bè bọn phản quốc. Bất mãn chế độ thì nhiều lắm, thấy nước nghèo, dân khổ, ai không bất mãn, tiêu cực tràn lan, vận mệnh đất nước mỏng manh như sợi chỉ, nhưng ngồi xuyên tạc, nói xấu, xúc phạm Bác Hồ, cách mạng, những chiến sĩ đã hi sinh vì độc lập dân tộc k phải là đang lo cho an nguy của dân tộc mà là bọn ăn cháo đá bát, vô ơn vô nghĩa, phản động ngu si. Tôi không theo ai hết, đứng giữa dùng cái đầu mà suy thôi. 

Tự dưng những ngày này tôi cảm thấy rất bất an. Dẫu biết Đại Tướng đã chịu nhiều bất công từ chế độ, dẫu biết Người cũng vật vã với tuổi già, bệnh viện, thuốc men, tôi vẫn luôn muốn thấy Người ở đây. Vì biết Người còn ở đây, tôi còn thấy an lòng, tôi còn có 1 đức tin, còn có 1 điểm tựa tinh thần. Giờ tôi cảm thấy chông chênh, hoang mang lắm, nhưng tự dặn lòng, hãy cứ bước về phía trước, với 1 tinh thần không sợ hãi, 1 tinh thần Võ Nguyên Giáp. Người đã về với cụ Hồ, xin hãy phù hộ cho Dân tộc mình, cho những ngày còn rất nhiều nỗi bất an ở phía trước... Tôi hi vọng 1 tương lai tươi sáng cho dân tộc, ở những thế hệ trẻ, tôi hi vọng họ có những cái đầu sáng suốt ko chỉ để đội mũ, có con mắt tinh tường, có trái tim biết đập vì Tổ Quốc và có những tấm lòng biết nghĩ cho nhân dân. 

Tôi còn có 1 nỗi buồn nhỏ nữa về tình bạn, nhưng một khi bạn đã có những nỗi buồn lớn lao hơn, bạn sẽ cảm thấy nỗi buồn kia chẳng đáng gì. Nhất là vì người đó không đáng. Tôi muốn nói thẳng 1 lời cho xong, nhưng chưa phải lúc này, vì lòng tôi còn để tang Dân tộc. Đúng thật là có những nỗi buồn làm cho ngta thấy mình nhỏ bé, hèn kém đi thì cũng có những nỗi buồn làm ngta thấy mình lớn lao hơn. Khi nỗi buồn ấy k chỉ cho riêng mình mà cho những người khác. Cơn bão ở Đà Nẵng vẫn đang hoành hành, và tôi lại xếp thêm nỗi buồn lo trong lòng. 




Đại Tướng đã không kịp chờ 1 năm nữa kỉ niệm 60 năm chiến thắng Điện Biên Phủ lừng lẫy của Người...

Bác đã lên đường về với cụ Hồ - thế giới người hiền. Hãy cùng lắng lòng nghe lại ca khúc từ nhỏ tôi đã rất yêu thích, "Lời bác dặn trước lúc đi xa", và hãy cùng nhắc lại lời dặn dò của Đại tướng Võ Nguyên Giáp: "Thế hệ cha anh đã rửa đc nỗi nhục mất nước, thế hệ ngày nay phải rửa đc nỗi nhục nghèo nàn, lạc hậu...". Tôi đã tự hứa trc di ảnh của Người ở đại sứ quán Singapore. Bác ơi, xin hãy yên lòng.



6 thg 10, 2013

Sparkling world.


Đây là 1 trong những khoảnh khắc ưa thích của tôi trong cuộc sống, tắt hết điện trong phòng, bật đèn ngủ màu vàng, đắp mặt nạ tự làm và nằm dài trên giường, ăn cookies chocolate ưa thích và uống nước nho đá. Hầu như cuối tuần nào tôi cũng trải qua buổi tối như thế sau khi dọn dẹp cả phòng, nhoài người hút bụi và lau dọn tất cả mọi thứ trong phòng, tôi luôn muốn mọi thứ phải đc tinh tươm và không còn bụi, cảm giác đó thật tuyệt vời. Sau đó tôi sẽ mở tủ đồ, lôi tất cả những gì tôi nghĩ tôi cần phải giặt ra giặt, tôi không dùng máy giặt dù nhà tôi có máy giặt, tôi giặt toàn bộ đồ quần áo của mình bằng tay, ướp hương Lavender và phơi phóng, sau đó tôi sẽ đi nấu ăn. Tôi thường mở nhạc rộn ràng khắp cả bếp, và múa may trong đó. Bếp là nơi ưa thích nhất của tôi trong căn nhà. Tôi thích mùi vị của bếp, của đồ ăn, tôi thích việc nấu nướng vô cùng, nó làm tôi cảm thấy đó là giây phút tôi mới nữ tính làm sao, và cũng vì tôi thích việc ăn uống nữa. Nhiều người hỏi tôi tôi thường trải qua cuối tuần ntn, thì câu trả lời của tôi là "Just stay at home and do my own things", và 1 vài người cho rằng tôi thật là 1 cô gái nhàm chán. Tôi không biết ngta cuối tuần thường làm gì, nhưng có lẽ là hoạt náo và sôi động hơn tôi nhiều. Tôi thường không thích ra ngoài vào cuối tuần, đường thường rất đông, và tôi thì không thích việc chen chúc cho lắm. Tôi cũng không biết giải thích vì sao mà tôi lại chỉ thích ở nhà 1 mình vào cuối tuần, tôi từ chối rất nhiều lời mời vào cuối tuần. Tôi chỉ cảm giác 1 tuần tôi đã phải ra đường, gặp gỡ, trò chuyện, học tập, làm việc...cuối tuần tôi chỉ muốn đc ở trong căn nhà của tôi, dọn dẹp, lau chùi, giặt giũ, nấu ăn, nướng bánh, làm nước hoa quả, làm mặt nạ, đắp mặt nạ, vẽ vời, viết lách,...đại loại những công việc nhỏ bé không tên chỉ có mình tôi mà thôi. 

Mỗi người sinh ra có 1 cá tính riêng, tôi có tính cách riêng của tôi, có thể đối với nhiều người nó chẳng có gì hay ho sôi động, nhưng đó là tôi và tôi muốn nói với họ là tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Tôi không quan tâm như thế nào mới đc gọi là thú vị cá tính, tôi chỉ thấy việc đc là chính mình luôn tuyệt vời. Tôi không bao giờ nói dối là tôi biết uống bia hay rượu, mặc kệ nhiều người nhìn tôi và nói tôi là cô gái nhàm chán nhất thế giời chỉ vì tôi không uống dc rượu bia, không đi bar club, không thích ra ngoài vào cuối tuần, ngay cả việc không có bạn trai 1 thời gian dài cũng bị cho là có vấn đề. Nhiều người luôn cho ng khác có vấn đề mà không biết vấn đề của họ là luôn cho ng khác có vấn đề. Tôi không muốn lấy thước đo của xã hội để làm cá tính của tôi, tôi chưa bao giờ cho việc ăn mặc kì quặc, ăn nói ngông cuồng, nghiện bar club, uống rượu bia, cặp kè vs các hot boys là cá tính cả. Đơn giản là mỗi người có định nghĩa cho từ "sống có cá tính" và định nghĩa của tôi khác với họ. Tôi thích để tóc vàng giống công chúa, tôi thích đi 1 đôi giày cho đến khi nó hỏng thì mới thay đôi mới, tôi chỉ thích ở nhà và nướng bánh, và tôi không thấy hứng thú vs các chàng trai mà ngta cho là hot hay cool gì đó, không có nghĩa là tôi nhàm chán. Từ khi còn nhỏ tôi đã không thích bad guys, tôi không hiểu sao con gái luôn bị thu hút bởi những anh chàng đó, mẫu của tôi không phải như thế. Tôi chỉ là một đứa biết rất rõ mình muốn và không muốn gì. Tôi muốn đc là mình và không muốn bị thay đổi bởi bất cứ ai. Tôi có cá tính của riêng tôi nên việc gì tôi phải chạy theo định nghĩa cá tính của xã hội. Tôi thấy hơi buồn cười khi nói chuyện với những người đó, và cái cách họ lên mặt dạy đời tôi về chuyện cá tính, tôi chỉ nói với họ sau đấy: That may be cool but I hope you can pass all your modules first. 


Am I mean? Tôi biết mình có hơi xấu tính khi tôi nói như thế, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nhận tôi là 1 người luôn nice cả. Tôi không nice với những người mean với tôi. Tôi sẽ không bao giờ làm phù thủy, nhưng nếu phù thủy xuất hiện và đưa tôi trái táo có độc thì tôi sẽ bắt họ phải ăn trước. Fair. Tôi không việc gì phải tử tế với những người không tử tế với tôi. 


Nói qua chuyện khác. Hôm nay mẹ đăng lên fb mấy cái ảnh cũ của tôi hồi còn nhỏ. Tôi cứ nằm và nhìn ngắm chúng mãi, tôi cũng nhận ra đc là tôi đã đi đc 1 quãng đường khá xa. Tôi không còn là 1 đứa bé quẩn quanh trong thế giới nhỏ của cô ấy, nơi chỉ có những câu chuyện cổ tích, những con búp bê và gấu bông, 1 cây đàn, và nằm viết lách cả ngày nữa. Thế giới của tôi đã mở rộng hơn theo những bước chân tôi đi, nhưng tôi vẫn còn nguyên 1 tâm hồn đấy, tôi vẫn đọc truyện cổ tích, tôi vẫn tin vào những điều kì diệu của cuộc sống, tôi vẫn thích có những người bạn không nói gì chỉ lắng nghe những điều tôi nói như những con gấu bông ngày xưa, tôi vẫn thích chơi đàn, vẫn yêu âm nhạc, và vẫn mê viết lách. Ngày nhỏ, tôi không nói chuyện với người là bao mà lại rất hay nằm nói chuyện với gấu bông nên mẹ tôi từng nghĩ tôi bị bệnh tự kỉ, mẹ tôi bảo tôi không nên nói chuyện với thú bông vì nó là vật vô tri vô giác, không ai làm như vậy cả, như vậy là bất bình thường. Ngày còn bé tôi không bao giờ cho cái gì là vô giác cả, tôi luôn tin mọi thứ đều có linh hồn, đều biết buồn vui, đều có cảm xúc, đều biết nói chuyện. Tôi nói chuyện với mọi thứ xung quanh tôi và mẹ tôi đã rất hay mắng tôi về việc đó. Ngày xưa tôi có rất nhiều thú bông vì tôi tin chúng có linh hồn, cảm xúc như 1 con người, tôi không có bạn nên tôi coi thú bông là bạn, trong đó có 2 bạn thân nhất là 1 con búp bê, nó là con búp bê duy nhất trong đám thú nhồi bông, và 2 là con gấu bông màu nâu. Tại sao tôi thân với con gấu bông màu nâu hơn những con khác thì tôi cũng không nhớ nữa, nhưng chắc hẳn phải có lí do. Khi tôi đi ngủ, tôi sẽ xếp tất cả các thú bông xung quanh, trong đó 2 con nằm bên cạnh là 2 bạn thân nhất, vì tôi thường nói chuyện vs chúng cho đến khi tôi buồn ngủ mà ngủ mất. Sáng ngủ dậy đi học tôi sẽ cất hết các con thú bông khác vào tủ, nhưng 2 bạn thân nhất tôi vẫn đắp chăn cho nó như nó đang ngủ, để khi đi về tôi sẽ gặp nó luôn mà không phải mở tủ lấy. Tôi còn nhớ đến mùa đông rất lạnh, tôi nói mẹ may áo cho búp bê và gấu nâu, mẹ tôi hỏi vì sao tôi lại muốn làm thế, tôi bảo mẹ, vì tụi nó nói với con rằng tụi nó lạnh. Mẹ tôi bảo gấu bông làm sao mà nói chuyện đc, tôi đã đi theo mẹ năn nỉ mãi, tôi cho là tôi biết lạnh thì tụi nó cũng biết lạnh, tôi có áo mặc mà bạn bè k có áo mặc thật đáng thương....cuối cùng mẹ tôi cũng chịu ngồi may cho tôi 2 cái áo lạnh cho thú bông. Tôi đã cảm thấy thật hạnh phúc vô cùng. Tôi rất biết ơn mẹ vì mẹ là người duy nhất hiểu đc thú bông cũng biết lạnh, nhưng sau đó tôi mới biết thì ra tôi rắc rối quá cứ bám lấy nhằng nhẵng mẹ không làm đc việc gì khác nên phải may áo cho tôi.

Tôi cứ ngồi và nhớ lại tuổi thơ của tôi như vậy. Tôi chưa bao giờ quên tuổi thơ của mình cả, trong mắt tôi lúc đó cuộc sống mọi thứ đều tuyệt diệu. Tôi cũng chưa bao giờ quên 2 người bạn thân đầu tiên trong cuộc đời của tôi, tôi trân trọng tình bạn sau này cũng vì 2 ng bạn đầu tiên thời thơ ấu đấy, tôi biết có bạn thật là vui, mỗi lần đi học tôi chỉ mong về sớm để đc gặp búp bê và gấu nâu, đc ngồi nói chuyện, chia sẻ mọi thứ, mỗi lần tâm sự xong là tôi lại quên hết những chuyện buồn. Bố mẹ tôi đã từng nghĩ tôi là 1 đứa trẻ kì quặc, khi tôi đi học lớp 1, mẹ tôi hỏi tôi chơi thân với ai, tôi đáp "không ai cả", mà thật sự là tôi không có bạn thật. Đến lớp 2 tôi mới bắt đầu biết kết bạn, và ng bạn thân đầu tiên là "người" của tôi là My Phượng. Đến giờ chúng tôi vẫn còn là bạn thân, thật hạnh phúc vô cùng! Tôi yêu bạn lắm, vì bạn là ng bạn thân đầu tiên của tôi mà có thể qua gọi tôi đi học, dù bạn không "ngủ" cùng tôi nhưng cũng không sao.

Ôi tôi rất nhớ cái thời đấy, khi bạn nhìn thế giới với ánh mắt kì diệu, mọi thứ với bạn đều lấp lánh. Tại sao con người càng lớn lại càng dễ đánh mất đi niềm tin yêu vào cuộc sống? Tôi không muốn như thế chút nào, tại sao phải lớn lên? Tôi cứ muốn bé mãi như thế. Tự dưng ngày mai tôi muốn đi mua 1 con gấu bông, nhưng nó nhất định phải giống như con gấu nâu. Thực ra trc đây tôi đã từng có ý muốn đi mua 1 con gấu bông hoặc búp bê giống như 2 ng bạn cũ nhưng tôi chưa tìm đc bất cứ con nào đem lại cho tôi cảm giác đặc biệt đó cả, nếu tôi tìm đc tôi nhất định sẽ mua và sẽ kết bạn với nó, nó sẽ đi chơi cùng tôi, đi ngủ cùng tôi, khi tôi nướng bánh nó sẽ ngồi trên ghế và nói "mau mau bạn ơi tớ đói bụng quá" và sao nữa nhỉ, à, chúng tôi sẽ đi du lịch cùng nhau nữa. Thật tuyệt khi chúng ta có bạn, đó là khi chúng ta biết, trong thế giới rộng lớn này chúng ta không một mình. Tôi thích ở 1 mình nhưng tôi ghét cảm giác chỉ có 1 mình. Thế đấy! Bạn bè luôn là 1 điều quan trọng, và một khi đã là bạn, chúng ta không nên để bạn mình có cảm giác "chỉ có 1 mình". Tôi không bao giờ để bạn bè tôi có cảm giác tôi not available với họ, I'm always around. Forever and always!

Khi lớn lên thì tôi có biết thêm 1 thứ tình nữa là tình yêu. Tôi cũng luôn cho là tình yêu là 1 thứ tình đẹp, nhưng có lẽ tôi chưa có nhiều duyên ngộ với nó. Đôi khi tôi nhận ra là tôi thích 1 ai đó, thì thường họ không để ý đến tôi. Đến lúc họ nhận ra sự hiện diện của tôi ở đó, và họ chạy lại hỏi tôi, "Do you still love me?" thì lúc đó tôi không còn thích họ nữa. Đó không phải là 1 happy ending cho câu chuyện, tôi biết, và tôi mong chờ gặp 1 người có thể đến đúng thời điểm. Trong tình yêu, timing is everything. Tôi luôn bị trật nhịp nên đến giờ vẫn cô đơn. 

Ôi...tôi phải đi ngủ thôi, mai là ngày đầu tuần. Không biết có những gì đang đợi tôi ở phía trc nhỉ? Rồi ngta sẽ phải luôn chạy trong vòng quay của cuộc sống, công việc, học hành, trách nhiệm...chạy thôi...hehehe...luôn tiến về phía trước, vì cuộc sống này thật tươi đẹp. Xỏ giày vào và chạy nhé!!! À dạo này tôi bị yêu những đôi bốt. Trc đây tôi chỉ biết có 2 thứ quyến rũ tôi là túi xách và mũ, tôi rất thích đội mũ!!! Thì giờ tôi biết thêm là...bốt!! Tôi thích mặc váy ngắn, đi bốt, đội mũ, xách những túi xách màu sắc và chạy trên đường phố. Và biết đâu sẽ có 1 ngày nào đó tôi hậu đậu va phải hoàng tử của mình!!!


Ảnh cũ với bạn thân búp bê.