Zany

Zany

14 thg 10, 2013

Việt Nam Quê Hương Tôi


Những ngày thật buồn của tôi, chẳng muốn viết lại. Hình như một khi đã buồn lắm về 1 chuyện gì đó thì những chuyện buồn hơi hơi lắm và không lắm mấy cũng sẽ rủ nhau chạy đến cùng 1 lúc vậy. Tôi cảm thấy lòng mình nặng nề vô cùng, bước chân ra đường dù ngẩng lên trời trên đầu có xanh đến mấy cũng không nhuộm nổi màu u ám đã tràn ngập trong lòng tôi. Nhưng đôi khi tôi nghĩ mình nên cảm ơn chuyện buồn lớn nhất, vì khi đã ở tận cùng của nỗi buồn rồi, người ta sẽ k cảm thấy buồn nữa vì những chuyện khác. Cũng giống như việc mất đi 1 đồ vật quý giá nhất thì mất thêm mấy thứ linh tinh không đâu cũng không còn đủ hơi sức mà buồn vì nó nữa.

Những ngày nỗi buồn của tôi hòa vào nỗi buồn của dân tộc. Chưa bao giờ tôi thấy mình buồn nhiều đến vậy và lâu đến vậy. Tôi là 1 đứa yêu bản thân và trân trọng cuộc sống ngắn ngủi nên không bao giờ để mình chìm ngập lâu trong nỗi buồn, nỗi buồn làm cuộc sống thêm ý nghĩa màu sắc nhưng nếu buồn nhiều quá thì là a waste of time. Vậy mà liên tiếp 1 tuần nay, tôi không thể ngủ trc 6h sáng, và đêm nào cũng khóc cho đến khi tự mệt quá mà thiếp đi. Và tuần này lại là tuần cao điểm công việc của tôi, nhưng tôi thây kệ tất cả, ngày mai phải dậy sớm đi làm event cả ngày mà 6h sáng tôi vẫn đang bận nằm khóc lóc. Tôi có muốn thế đâu cơ chứ? Tôi muốn mai đc vận đồ đẹp,mặt mũi đẹp tươi nhất có thể, xông xáo năng động tràn đầy năng lượng nhất có thể,nhưng mà tôi chẳng làm đc việc gì khác ngoài nằm ôm khăn giấy và khóc suốt đêm. Tuần này tôi liên tiếp event,meeting, bài tập, deadline...tôi chẳng hiểu nổi sao tôi đang muốn ngồi 1 chỗ và buồn thôi cũng k đc nữa.Sáng tôi vẫn phải đặt chuông báo thức dậy sớm, đi đến trường, đi làm việc, cười và nói và nói và cười...Trời ạ,tôi chỉ muốn nằm 1 chỗ để đc buồn rầu khóc lóc cho thỏa thích thôi có đc không??? 


Vậy mới là cuộc sống chăng?Không phải cứ muốn là đc đâu nhé! Thế đấy, vẫn phải thức dậy và bò ra khỏi cái giường, ăn mặc tử tế, chải chuốt, đi học, đi meeting,đi làm event, cười và nói và lại nói lại cười.Đúng thật là cuộc sống này không ngừng trc nỗi buồn của ai cả. Câu đó tôi nhớ trong sách văn lớp 6, truyện tên "Những cuộc chia tay của con búp bê" hay "Cuộc chia tay của những con búp bê" gì đấy không còn nhớ rõ nữa.


Không đêm nào tôi không khóc, và đêm nay cũng thế. Cứ về đến đêm, nằm trên giường, nghĩ tới nghĩ lui là nước mắt lại chảy. Vẫn biết ngày này sẽ đến mà sao buồn đến thế Người ơi? Tôi sẽ kể cho bạn nghe tình yêu đất nước là một tình yêu đẹp nhất mà tôi đc biết, và tôi sẽ cho nó là một thứ tình đẹp đẽ nhất, cao quý nhất trong thế gian này. Tôi không biết dùng từ gì để diễn tả nữa, thiêng liêng chỉ có thể đặt tay lên trái tim và cảm nhận. Nếu bạn biết yêu đất nước, quê hương mình, bạn sẽ biết yêu truyện cổ tích Việt Nam, yêu từng làn điệu dân ca, từng câu hò, yêu người dân quê hương, yêu từng con đường, dòng sông, yêu con ngõ nhỏ nhà bạn, yêu đồng quê, cái ao,cái đình, cây tre, giêng'nước, bạn cảm thấy bạn hoàn toàn thuộc về nơi này và tình yêu nước là tất cả những gì mà bạn biết. Bạn có thể cảm nhận đc dòng chảy của nó trong bạn, bạn có thể khóc cười cùng với những nỗi đau hạnh phúc của dân tộc, khi biết quê hương bạn sẽ cảm thấy mình tìm đc lí do để có mặt trên cuộc đời này, rằng chẳng có gì vô nghĩa cả đâu khi trong tim bạn đã có 1 bóng hình,là tổ quốc của bạn, là nơi bạn sẵn sàng sống cho nó và chết vì nó. 


Khi tôi biết chữ là lúc tôi bắt đầu cảm nhận đc tình yêu quê hương, tôi nghĩ thế. Và có lẽ vì tôi biết chữ rất sớm nữa. Tôi đọc những câu chuyện cổ, những bài văn, bài thơ,lục bát, ca dao...lúc đó tôi cảm thấy thật sự thiêng liêng khi biết mình đc connected vs 1 thứ gì đó, đó là quê hương của tôi. Đó là lúc tôi biết nơi tôi thuộc về. Cảm giác đó vừa diệu kì vừa có thể khiến bạn hết mực xúc động nhưng ở ngay giây phút đó, bạn cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến, tình thương dịu dàng đó cứ trôi trong từng dòng suy nghĩ của bạn, trong cảm nhận của bạn và bạn chẳng muốn là một ai khác nữa, bạn chỉ muốn đc ở đây và đc tôn thờ yêu quý tổ quốc của bạn vs niềm tự hào khôn xiết. Tôi đã như thế. Và tôi cảm tạ trời đất vì đã cho tôi trải nghiệm cảm giác tuyệt vời đó. Cuộc sống quý ở những xúc cảm, tôi cảm thấy mình đã đc xúc cảm nhiều.


Khi tôi lớn lên 1 chút, tôi đọc về Bác Hồ, chiến tranh...tôi đã thấy sợ hãi biết bao. Như 1 đứa trẻ chưa hiểu biết nhiều, tôi đã cảm thấy rất sợ chiến tranh, tôi đọc và bị ám ảnh, có những trưa tôi nằm mơ thấy đất nước tôi lại có chiến tranh, mọi thứ thật khốc liệt và tôi đang ở đó. Tôi đã rất hoảng loạn,kinh sợ, cảm giác đó thật sự rất kinh khủng. Tôi đời đời biết ơn Bác Hồ, những anh hùng dân tộc, những chiến sĩ, những con người đã ngã xuống để cho tôi đc đứng ở đây, nhìn ngắm bầu trời thanh bình của dân tộc mà trong lòng không phải khiếp sợ gì cả. Tôi thật sự biết ơn là mình có 1 đất nước để thuộc về. Nếu không có họ, chắc ngay cả một đất nước độc lập tôi còn ko có nổi. Đôi khi tôi còn khóc vì biết ơn nữa. Tôi đã thật sự rất xúc động và tôi viết điều đó vào trong sổ nhật kí khi tôi 5 tuổi. Ba tôi đọc đc những điều đó và ba bắt đầu mua băng cho tôi xem, những thước phim về chiến tranh, những bài hát cách mạng mà ngày nhỏ tôi vẫn say mê hát theo.Hồi đó,tôi thuộc nhiều nhất là các ca khúc cách mạng chứ k phải mấy bài bé bé bồng bông. Tôi còn đc nghe nhiều dân ca, những làn điệu, tôi hay hát lắm, rảnh ra là ngồi hát, vì tôi thích những bài đó, tôi vẫn nhớ bà nội tôi cho đến giờ vẫn còn hay chọc tôi lúc nào cũng ngồi ê a: "Nhà anh có 1 cây đàn, anh đem anh bán cho cô hàng chè xanh,tình tính tang là tang tính tình". Bà bảo bà luôn nhớ về cảnh tôi bé như que kẹo, hay ngồi trc sân và hát bài đó nên khi nào gặp mặt tôi là bà lại hát chọc tôi,hỏi tôi có còn hát bài đó không.


Tôi không sinh ra vào thời chiến nhưng nỗi đau chiến tranh tôi có thể phần nào cảm nhận đc nhờ những thước phim tư liệu đó. Hồi nhỏ không biết nhiều nhưng tôi đảm bảo chỉ cần xem cảnh chiến tranh Việt nam, bạn sẽ cảm thấy căm thù lũ cướp nước và bán nước như thế nào. Ngọn lửa căm thù cứ gọi là hừng hực, khi nhìn thấy người dân quê mình gầy gò, nhỏ bé, ngã xuống dưới làn bom đạn. Bạn phải nhìn thấy những cảnh khói bom mịt mù nơi đồng ruộng xanh thanh bình, nơi những người mẹ mất mấy chục người con, nơi những người trẻ tuổi phải hi sinh tuổi xuân để ra đi cứu nước, bạn phải thấy cảnh đầu rơi máu chảy, cảnh đất nước lầm than thì bạn mới cảm nhận đc như thế nào là một nỗi đau thật sự. Tôi đau xót và thảng thốt, đâu rồi cảnh cánh cò bay lả bay la tôi từng đc đọc trong những câu ca dao ngọt ngào, đâu rồi cảnh quê hương xứ sở bình yên tươi đẹp, đồng ruộng, đồi chè, rừng xanh ngào ngạt? Ai đã đẩy đất nước của tôi vào cảnh cơ cực lầm than, ai đã hành hạ những người dân tôi nhỏ bé,hiền lành,một đời nghèo khó, ai đã cướp đi biết bao sinh mạng vô tội? Chính là lũ giặc đấy bạn ạ! Tôi căm thù quân giặc lắm. Tôi đã nói với ba tôi là nếu giặc đến nữa tôi sẽ đi giết hết bọn nó. Tôi chẳng sợ gì độc ác cả, giết mạng thì phải đền mạng, nó giết 1 mạng người Việt Nam, tôi sẽ giết hết cả lũ chúng nó. Lúc đấy ba tôi bảo, con chỉ cần học cho giỏi là đc, học giỏi thì mới bảo vệ đc đất nước, đó cũng là 1 trong những lí do hồi cấp1 tôi rất siêng học, 4h sáng đã bật đồng hồ dậy học bài, trong tinh thần "học để bảo vệ đất nước". Có động lực vào đúng là khác hẳn, hèn gì lên câp2 cấp 3 tôi chểnh mảng hẳn vì chả biết học xong để làm gì, đi về đâu.


Thế đấy, lòng căm thù giặc sục sôi, tôi mải mê xem những cuộc chiến hào hùng của dân tộc. Lòng tự hào bao nhiêu thì cũng đau đớn bấy nhiêu. Nước nhà đã độc lập, nhưng cái giá của sự độc lập có đắt quá chăng? Bao chiến sĩ đã hi sinh, bao người đã bỏ mạng, bao người thương tật, bao vết thương da cam. Tụi nó làm sao đền hết bằng 2 chữ "độc lập"? 2 chữ đó là không đủ. Tôi muốn đòi nhiều hơn nữa. Tụi nó có rút hết đi và tuyên bố thua cuộc trả lại độc lập cho nước tôi thì người dân tôi cũng đâu thể sống lại? Bác Hồ còn chưa kịp nhìn thấy cảnh Nam Bắc nối liền 1 dải, Người ra đi mà vẫn còn canh cánh trong lòng. Nó có đền đc bao nhiêu năm đất nước tôi phải chịu nghèo nàn,lạc hậu hơn những quốc gia khác chỉ vì lòng tham của tụi nó? Có đền đc hết không? Tôi cũng muốn tỏ ra mình là người thánh thiện vị tha lắm mà tôi làm không nổi,tôi không thể làm thiên thần mà nói "I forgive you" đc, tôi ko thấy thương thằng giặc Mĩ Pháp nào bỏ mạng hết, ai nói tôi độc ác hay kinh khủng tôi xin nhận. Sau khi chứng kiến tất cả những cảnh dân tôi phải chịu, tôi chỉ muốn phanh thây uống máu bọn chúng thôi. Có đứa bạn tôi từng nói, "cộng sản cũng ác lắm, giết bao ng lính Mĩ vô tội". Lol. Thật nực cười. Từ bao giờ hung thủ trở thành nạn nhân còn nạn nhân thì thành hung thủ thế? Nước ngta đang yên bình, đem quân qua chiến tranh, ngta đánh lại cho què giò thì cũng ráng mà chịu nha, ở đó mà thương vs chả xót. Lòng thương dành cho dân tộc còn chưa đủ, đừng bắt tôi làm thánh mà đi thương mấy thằng giặc nha. Đúng là chỉ có cái giọng điệu phản động mị dân, mấy lời ngu ngốc đó chỉ dành cho những đứa có đầu chỉ để đội mũ thôi nhé. Tôi biết là có những ng lính Mĩ, Pháp họ cũng k muốn chiến tranh nhưng vẫn phải ra trận, cùng là con người, tôi có thể hiểu, nhưng tôi k thông cảm hay xót thương họ đc vì Nam Cao cũng đã nói khi ngta bị đau chân thì làm gì còn có thể nghĩ đc đến cái chân đau của ng khác đấy thôi. Nước tôi đang mất mát cơ cực như vậy, làm sao tôi còn lòng để nghĩ tội nghiệp họ, tôi tội ng dân của mình còn chưa xong. Tôi nói thẳng là tôi không phe chế độ nào cả, lí tưởng của tôi không phải là đế quốc, tư bản, cộng sản gì cả, lí tưởng của tôi là 1 và chỉ 1, đó là: ĐẤT NƯỚC. Ai làm hại đến đất nước tôi, làm ng dân tôi khổ, đó là kẻ thù của tôi. K có đảng phái nào ở đây hết. Ai làm đất nước tôi hòa bình, đem lại độc lập, thì người đó xứng 1 cái cúi đầu biết ơn. Còn ác à? Biết ai ác hơn ai mà hòa bình xong mới ngồi đó phán thế hả mấy thánh? Lúc chiến tranh loạn lạc đất nước gọi tên có thánh nào có mặt không? Làm như yêu thương nước vs dân lắm ấy mà giờ hòa bình rồi mới ngồi xỉa răng uống trà nghĩ ra 3 cái mớ lí thuyết đi lòe người. Bọn giặc cướp nước tụi nó ác thì bọn bán nước với phản động có thêm tội ngu nữa. Nghĩ cùng dòng máu vs bọn nó mà chỉ thấy nhục. Tôi đi học bên này mà có đứa nào thắc mắc, Việt nam mày hình như tự đánh lẫn nhau, Nam đánh Bắc phải ko, tôi bảo ko, tụi nó k phải ng Việt nên k đc liệt vào dân việt, tụi nó đc liệt vào giặc là dân Mĩ, Pháp mà quốc tịch việt thôi nên tụi tao k có đánh lẫn nhau, tụi tao đánh giặc hết.


Ngày trc khi tôi học cấp 3 có vài đứa bạn cùng lớp cũng suy nghĩ kiểu kiểu vậy. Tôi thấy ghét và giận họ, nhưng sau thì t thấy bth vì sinh ra ở thời bình, ngta k cảm nhận đc nỗi đau lịch sử đâu. Họ chưa phải thấy cảnh ng thân của mình bị bắn chết thì họ còn chưa hiểu đc thế nào là nỗi căm phẫn, họ chưa thấy cảnh đất nước bình yên trở nên loạn lạc lầm than thì còn chưa biết thế nào là nỗi đau mất nước. Một người chưa cảm nhận đc như thế thì có dễ dàng bị phỉnh dụ cũng chẳng có gì lạ. Tôi thì k có ai dạy dỗ phải thế này thế kia hết, nhưng tôi đc đọc và tự suy nghĩ nhiều thứ. Mọi thứ tự chiêm nghiệm bao giờ cũng ở lại vs ta rất lâu. Tôi cũng chúa ghét những đứa thích dạy ngta cách phải cảm nhận thế nào nhé, ai đúng ai sai tự tôi biết, buồn vui căm thù tôn sùng cũng tự tôi quyết định. Cuộc sống của tôi tôi làm chủ tất cả, từ cái lớn nhất đến cái nhỏ nhất nhé, đừng hòng ai nhảy vào và dạy tôi phải làm gì. Nói nhiều coi chừng bị tôi dạy lại. Ngta có não có tim như nhau hết, cái gì đúng sai suy nghĩ là ra hết, bảo sao tôi ghét bọn phản động "chổng mông vào lịch sử" với cả bọn bán hàng đa cấp thế, vì bọn đó thích đi dạy ng khác mà. Giờ thì tôi k thấy giận gì bạn cùng lớp nữa, họ còn quá nhỏ tuổi, tôi chỉ giận mấy đứa già mà còn ngu thôi. Ngu hay k có nhân cách cũng chả biết nữa. Bộ hành hạ dân tộc trong chiến tranh trc đây chưa đủ khổ hả, phản bội thời chiến chưa đủ giờ thời bình còn muốn phá hoại? Gớm, phát nẫu! Có bài gì mới ngoài bài chống phá chế độ không? Bài đó tui còn biết nhiều hơn nữa, vì tui sống ở đây nên dân tui khổ sao tui biết, nhưng giờ làm sao cho dân tui bớt khổ đây, nói đc không? Ngồi không chả làm gì chỉ biết xách đít đi chửi chế độ, lừa bịp con nít, hù dọa ng yếu bóng vía, kẻ ngây thơ. Làm như ai cũng ngu ấy. Tôi k thích nghe ng khác nói, tôi chỉ thích nhìn họ làm thôi, tạm thời chưa làm đc gì vinh quang thì ngậm mồm lại cho những ng khác suy nghĩ cách giải phóng, phát triển đất nước mà k cần bôi xấu Bác Hồ, xuyên tạc các anh hùng, chiến sĩ... Nếu đầu ai cũng chỉ để đội mũ thì k chừng dân mình lại đánh dân mình thôi, còn bọn chủ mưu nó cười khẩy sao lưng ấy, bọn ngu!

Sao nhắc đến bọn này tôi lại lần đầu tiên trong đời muốn chửi tục thế nhỉ. Dạo gần đây từ ngày Đại Tướng mất, tôi đọc biết bao bài về Ngài, về nhân cách sáng ngời và đức hi sinh, tấm lòng vị tha, bao dung...mà tôi chả học đc mấy là sao. Nhưng mà chắc cũng k cần vị tha vs bè bọn phản quốc. Bất mãn chế độ thì nhiều lắm, thấy nước nghèo, dân khổ, ai không bất mãn, tiêu cực tràn lan, vận mệnh đất nước mỏng manh như sợi chỉ, nhưng ngồi xuyên tạc, nói xấu, xúc phạm Bác Hồ, cách mạng, những chiến sĩ đã hi sinh vì độc lập dân tộc k phải là đang lo cho an nguy của dân tộc mà là bọn ăn cháo đá bát, vô ơn vô nghĩa, phản động ngu si. Tôi không theo ai hết, đứng giữa dùng cái đầu mà suy thôi. 

Tự dưng những ngày này tôi cảm thấy rất bất an. Dẫu biết Đại Tướng đã chịu nhiều bất công từ chế độ, dẫu biết Người cũng vật vã với tuổi già, bệnh viện, thuốc men, tôi vẫn luôn muốn thấy Người ở đây. Vì biết Người còn ở đây, tôi còn thấy an lòng, tôi còn có 1 đức tin, còn có 1 điểm tựa tinh thần. Giờ tôi cảm thấy chông chênh, hoang mang lắm, nhưng tự dặn lòng, hãy cứ bước về phía trước, với 1 tinh thần không sợ hãi, 1 tinh thần Võ Nguyên Giáp. Người đã về với cụ Hồ, xin hãy phù hộ cho Dân tộc mình, cho những ngày còn rất nhiều nỗi bất an ở phía trước... Tôi hi vọng 1 tương lai tươi sáng cho dân tộc, ở những thế hệ trẻ, tôi hi vọng họ có những cái đầu sáng suốt ko chỉ để đội mũ, có con mắt tinh tường, có trái tim biết đập vì Tổ Quốc và có những tấm lòng biết nghĩ cho nhân dân. 

Tôi còn có 1 nỗi buồn nhỏ nữa về tình bạn, nhưng một khi bạn đã có những nỗi buồn lớn lao hơn, bạn sẽ cảm thấy nỗi buồn kia chẳng đáng gì. Nhất là vì người đó không đáng. Tôi muốn nói thẳng 1 lời cho xong, nhưng chưa phải lúc này, vì lòng tôi còn để tang Dân tộc. Đúng thật là có những nỗi buồn làm cho ngta thấy mình nhỏ bé, hèn kém đi thì cũng có những nỗi buồn làm ngta thấy mình lớn lao hơn. Khi nỗi buồn ấy k chỉ cho riêng mình mà cho những người khác. Cơn bão ở Đà Nẵng vẫn đang hoành hành, và tôi lại xếp thêm nỗi buồn lo trong lòng. 




Đại Tướng đã không kịp chờ 1 năm nữa kỉ niệm 60 năm chiến thắng Điện Biên Phủ lừng lẫy của Người...

Bác đã lên đường về với cụ Hồ - thế giới người hiền. Hãy cùng lắng lòng nghe lại ca khúc từ nhỏ tôi đã rất yêu thích, "Lời bác dặn trước lúc đi xa", và hãy cùng nhắc lại lời dặn dò của Đại tướng Võ Nguyên Giáp: "Thế hệ cha anh đã rửa đc nỗi nhục mất nước, thế hệ ngày nay phải rửa đc nỗi nhục nghèo nàn, lạc hậu...". Tôi đã tự hứa trc di ảnh của Người ở đại sứ quán Singapore. Bác ơi, xin hãy yên lòng.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét