Zany

Zany

6 thg 10, 2013

Sparkling world.


Đây là 1 trong những khoảnh khắc ưa thích của tôi trong cuộc sống, tắt hết điện trong phòng, bật đèn ngủ màu vàng, đắp mặt nạ tự làm và nằm dài trên giường, ăn cookies chocolate ưa thích và uống nước nho đá. Hầu như cuối tuần nào tôi cũng trải qua buổi tối như thế sau khi dọn dẹp cả phòng, nhoài người hút bụi và lau dọn tất cả mọi thứ trong phòng, tôi luôn muốn mọi thứ phải đc tinh tươm và không còn bụi, cảm giác đó thật tuyệt vời. Sau đó tôi sẽ mở tủ đồ, lôi tất cả những gì tôi nghĩ tôi cần phải giặt ra giặt, tôi không dùng máy giặt dù nhà tôi có máy giặt, tôi giặt toàn bộ đồ quần áo của mình bằng tay, ướp hương Lavender và phơi phóng, sau đó tôi sẽ đi nấu ăn. Tôi thường mở nhạc rộn ràng khắp cả bếp, và múa may trong đó. Bếp là nơi ưa thích nhất của tôi trong căn nhà. Tôi thích mùi vị của bếp, của đồ ăn, tôi thích việc nấu nướng vô cùng, nó làm tôi cảm thấy đó là giây phút tôi mới nữ tính làm sao, và cũng vì tôi thích việc ăn uống nữa. Nhiều người hỏi tôi tôi thường trải qua cuối tuần ntn, thì câu trả lời của tôi là "Just stay at home and do my own things", và 1 vài người cho rằng tôi thật là 1 cô gái nhàm chán. Tôi không biết ngta cuối tuần thường làm gì, nhưng có lẽ là hoạt náo và sôi động hơn tôi nhiều. Tôi thường không thích ra ngoài vào cuối tuần, đường thường rất đông, và tôi thì không thích việc chen chúc cho lắm. Tôi cũng không biết giải thích vì sao mà tôi lại chỉ thích ở nhà 1 mình vào cuối tuần, tôi từ chối rất nhiều lời mời vào cuối tuần. Tôi chỉ cảm giác 1 tuần tôi đã phải ra đường, gặp gỡ, trò chuyện, học tập, làm việc...cuối tuần tôi chỉ muốn đc ở trong căn nhà của tôi, dọn dẹp, lau chùi, giặt giũ, nấu ăn, nướng bánh, làm nước hoa quả, làm mặt nạ, đắp mặt nạ, vẽ vời, viết lách,...đại loại những công việc nhỏ bé không tên chỉ có mình tôi mà thôi. 

Mỗi người sinh ra có 1 cá tính riêng, tôi có tính cách riêng của tôi, có thể đối với nhiều người nó chẳng có gì hay ho sôi động, nhưng đó là tôi và tôi muốn nói với họ là tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Tôi không quan tâm như thế nào mới đc gọi là thú vị cá tính, tôi chỉ thấy việc đc là chính mình luôn tuyệt vời. Tôi không bao giờ nói dối là tôi biết uống bia hay rượu, mặc kệ nhiều người nhìn tôi và nói tôi là cô gái nhàm chán nhất thế giời chỉ vì tôi không uống dc rượu bia, không đi bar club, không thích ra ngoài vào cuối tuần, ngay cả việc không có bạn trai 1 thời gian dài cũng bị cho là có vấn đề. Nhiều người luôn cho ng khác có vấn đề mà không biết vấn đề của họ là luôn cho ng khác có vấn đề. Tôi không muốn lấy thước đo của xã hội để làm cá tính của tôi, tôi chưa bao giờ cho việc ăn mặc kì quặc, ăn nói ngông cuồng, nghiện bar club, uống rượu bia, cặp kè vs các hot boys là cá tính cả. Đơn giản là mỗi người có định nghĩa cho từ "sống có cá tính" và định nghĩa của tôi khác với họ. Tôi thích để tóc vàng giống công chúa, tôi thích đi 1 đôi giày cho đến khi nó hỏng thì mới thay đôi mới, tôi chỉ thích ở nhà và nướng bánh, và tôi không thấy hứng thú vs các chàng trai mà ngta cho là hot hay cool gì đó, không có nghĩa là tôi nhàm chán. Từ khi còn nhỏ tôi đã không thích bad guys, tôi không hiểu sao con gái luôn bị thu hút bởi những anh chàng đó, mẫu của tôi không phải như thế. Tôi chỉ là một đứa biết rất rõ mình muốn và không muốn gì. Tôi muốn đc là mình và không muốn bị thay đổi bởi bất cứ ai. Tôi có cá tính của riêng tôi nên việc gì tôi phải chạy theo định nghĩa cá tính của xã hội. Tôi thấy hơi buồn cười khi nói chuyện với những người đó, và cái cách họ lên mặt dạy đời tôi về chuyện cá tính, tôi chỉ nói với họ sau đấy: That may be cool but I hope you can pass all your modules first. 


Am I mean? Tôi biết mình có hơi xấu tính khi tôi nói như thế, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nhận tôi là 1 người luôn nice cả. Tôi không nice với những người mean với tôi. Tôi sẽ không bao giờ làm phù thủy, nhưng nếu phù thủy xuất hiện và đưa tôi trái táo có độc thì tôi sẽ bắt họ phải ăn trước. Fair. Tôi không việc gì phải tử tế với những người không tử tế với tôi. 


Nói qua chuyện khác. Hôm nay mẹ đăng lên fb mấy cái ảnh cũ của tôi hồi còn nhỏ. Tôi cứ nằm và nhìn ngắm chúng mãi, tôi cũng nhận ra đc là tôi đã đi đc 1 quãng đường khá xa. Tôi không còn là 1 đứa bé quẩn quanh trong thế giới nhỏ của cô ấy, nơi chỉ có những câu chuyện cổ tích, những con búp bê và gấu bông, 1 cây đàn, và nằm viết lách cả ngày nữa. Thế giới của tôi đã mở rộng hơn theo những bước chân tôi đi, nhưng tôi vẫn còn nguyên 1 tâm hồn đấy, tôi vẫn đọc truyện cổ tích, tôi vẫn tin vào những điều kì diệu của cuộc sống, tôi vẫn thích có những người bạn không nói gì chỉ lắng nghe những điều tôi nói như những con gấu bông ngày xưa, tôi vẫn thích chơi đàn, vẫn yêu âm nhạc, và vẫn mê viết lách. Ngày nhỏ, tôi không nói chuyện với người là bao mà lại rất hay nằm nói chuyện với gấu bông nên mẹ tôi từng nghĩ tôi bị bệnh tự kỉ, mẹ tôi bảo tôi không nên nói chuyện với thú bông vì nó là vật vô tri vô giác, không ai làm như vậy cả, như vậy là bất bình thường. Ngày còn bé tôi không bao giờ cho cái gì là vô giác cả, tôi luôn tin mọi thứ đều có linh hồn, đều biết buồn vui, đều có cảm xúc, đều biết nói chuyện. Tôi nói chuyện với mọi thứ xung quanh tôi và mẹ tôi đã rất hay mắng tôi về việc đó. Ngày xưa tôi có rất nhiều thú bông vì tôi tin chúng có linh hồn, cảm xúc như 1 con người, tôi không có bạn nên tôi coi thú bông là bạn, trong đó có 2 bạn thân nhất là 1 con búp bê, nó là con búp bê duy nhất trong đám thú nhồi bông, và 2 là con gấu bông màu nâu. Tại sao tôi thân với con gấu bông màu nâu hơn những con khác thì tôi cũng không nhớ nữa, nhưng chắc hẳn phải có lí do. Khi tôi đi ngủ, tôi sẽ xếp tất cả các thú bông xung quanh, trong đó 2 con nằm bên cạnh là 2 bạn thân nhất, vì tôi thường nói chuyện vs chúng cho đến khi tôi buồn ngủ mà ngủ mất. Sáng ngủ dậy đi học tôi sẽ cất hết các con thú bông khác vào tủ, nhưng 2 bạn thân nhất tôi vẫn đắp chăn cho nó như nó đang ngủ, để khi đi về tôi sẽ gặp nó luôn mà không phải mở tủ lấy. Tôi còn nhớ đến mùa đông rất lạnh, tôi nói mẹ may áo cho búp bê và gấu nâu, mẹ tôi hỏi vì sao tôi lại muốn làm thế, tôi bảo mẹ, vì tụi nó nói với con rằng tụi nó lạnh. Mẹ tôi bảo gấu bông làm sao mà nói chuyện đc, tôi đã đi theo mẹ năn nỉ mãi, tôi cho là tôi biết lạnh thì tụi nó cũng biết lạnh, tôi có áo mặc mà bạn bè k có áo mặc thật đáng thương....cuối cùng mẹ tôi cũng chịu ngồi may cho tôi 2 cái áo lạnh cho thú bông. Tôi đã cảm thấy thật hạnh phúc vô cùng. Tôi rất biết ơn mẹ vì mẹ là người duy nhất hiểu đc thú bông cũng biết lạnh, nhưng sau đó tôi mới biết thì ra tôi rắc rối quá cứ bám lấy nhằng nhẵng mẹ không làm đc việc gì khác nên phải may áo cho tôi.

Tôi cứ ngồi và nhớ lại tuổi thơ của tôi như vậy. Tôi chưa bao giờ quên tuổi thơ của mình cả, trong mắt tôi lúc đó cuộc sống mọi thứ đều tuyệt diệu. Tôi cũng chưa bao giờ quên 2 người bạn thân đầu tiên trong cuộc đời của tôi, tôi trân trọng tình bạn sau này cũng vì 2 ng bạn đầu tiên thời thơ ấu đấy, tôi biết có bạn thật là vui, mỗi lần đi học tôi chỉ mong về sớm để đc gặp búp bê và gấu nâu, đc ngồi nói chuyện, chia sẻ mọi thứ, mỗi lần tâm sự xong là tôi lại quên hết những chuyện buồn. Bố mẹ tôi đã từng nghĩ tôi là 1 đứa trẻ kì quặc, khi tôi đi học lớp 1, mẹ tôi hỏi tôi chơi thân với ai, tôi đáp "không ai cả", mà thật sự là tôi không có bạn thật. Đến lớp 2 tôi mới bắt đầu biết kết bạn, và ng bạn thân đầu tiên là "người" của tôi là My Phượng. Đến giờ chúng tôi vẫn còn là bạn thân, thật hạnh phúc vô cùng! Tôi yêu bạn lắm, vì bạn là ng bạn thân đầu tiên của tôi mà có thể qua gọi tôi đi học, dù bạn không "ngủ" cùng tôi nhưng cũng không sao.

Ôi tôi rất nhớ cái thời đấy, khi bạn nhìn thế giới với ánh mắt kì diệu, mọi thứ với bạn đều lấp lánh. Tại sao con người càng lớn lại càng dễ đánh mất đi niềm tin yêu vào cuộc sống? Tôi không muốn như thế chút nào, tại sao phải lớn lên? Tôi cứ muốn bé mãi như thế. Tự dưng ngày mai tôi muốn đi mua 1 con gấu bông, nhưng nó nhất định phải giống như con gấu nâu. Thực ra trc đây tôi đã từng có ý muốn đi mua 1 con gấu bông hoặc búp bê giống như 2 ng bạn cũ nhưng tôi chưa tìm đc bất cứ con nào đem lại cho tôi cảm giác đặc biệt đó cả, nếu tôi tìm đc tôi nhất định sẽ mua và sẽ kết bạn với nó, nó sẽ đi chơi cùng tôi, đi ngủ cùng tôi, khi tôi nướng bánh nó sẽ ngồi trên ghế và nói "mau mau bạn ơi tớ đói bụng quá" và sao nữa nhỉ, à, chúng tôi sẽ đi du lịch cùng nhau nữa. Thật tuyệt khi chúng ta có bạn, đó là khi chúng ta biết, trong thế giới rộng lớn này chúng ta không một mình. Tôi thích ở 1 mình nhưng tôi ghét cảm giác chỉ có 1 mình. Thế đấy! Bạn bè luôn là 1 điều quan trọng, và một khi đã là bạn, chúng ta không nên để bạn mình có cảm giác "chỉ có 1 mình". Tôi không bao giờ để bạn bè tôi có cảm giác tôi not available với họ, I'm always around. Forever and always!

Khi lớn lên thì tôi có biết thêm 1 thứ tình nữa là tình yêu. Tôi cũng luôn cho là tình yêu là 1 thứ tình đẹp, nhưng có lẽ tôi chưa có nhiều duyên ngộ với nó. Đôi khi tôi nhận ra là tôi thích 1 ai đó, thì thường họ không để ý đến tôi. Đến lúc họ nhận ra sự hiện diện của tôi ở đó, và họ chạy lại hỏi tôi, "Do you still love me?" thì lúc đó tôi không còn thích họ nữa. Đó không phải là 1 happy ending cho câu chuyện, tôi biết, và tôi mong chờ gặp 1 người có thể đến đúng thời điểm. Trong tình yêu, timing is everything. Tôi luôn bị trật nhịp nên đến giờ vẫn cô đơn. 

Ôi...tôi phải đi ngủ thôi, mai là ngày đầu tuần. Không biết có những gì đang đợi tôi ở phía trc nhỉ? Rồi ngta sẽ phải luôn chạy trong vòng quay của cuộc sống, công việc, học hành, trách nhiệm...chạy thôi...hehehe...luôn tiến về phía trước, vì cuộc sống này thật tươi đẹp. Xỏ giày vào và chạy nhé!!! À dạo này tôi bị yêu những đôi bốt. Trc đây tôi chỉ biết có 2 thứ quyến rũ tôi là túi xách và mũ, tôi rất thích đội mũ!!! Thì giờ tôi biết thêm là...bốt!! Tôi thích mặc váy ngắn, đi bốt, đội mũ, xách những túi xách màu sắc và chạy trên đường phố. Và biết đâu sẽ có 1 ngày nào đó tôi hậu đậu va phải hoàng tử của mình!!!


Ảnh cũ với bạn thân búp bê.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét