Zany

Zany

24 thg 4, 2012

Days.



Đây là bức ảnh một anh trong trường chụp cho tôi cách đây hơn một tuần. Tôi ngồi trong thư viện, với cốc cafe nóng uống cho tỉnh ngủ trong thời gian đợi giờ vào lớp buổi chiều sau khi kết thúc giờ lớp buổi sáng, chẳng hiểu thư viện đông đúc nhộn nhịp cùng ánh đèn sáng choang và công dụng của cafein thế nào, mà chỉ được tầm mươi phút, tôi đã lăn ra ghế ngủ say sưa không biết gì. Anh bạn đi qua thư viện, thấy tôi ngủ say quá mới chụp lại bức ảnh tí đem trêu, ai ngờ đợi mãi tôi vẫn chưa dậy, bèn đến lay tôi nhắc trễ giờ học, tôi mới choàng tỉnh, ngơ ngác, không tin nổi là mình ngủ đc như thế ở cái nơi toàn người là người và mang tính chất học hành chăm chỉ thế này thật xấu hổ. Những ngày này, tôi đã không màng xung quanh mà nằm gục ra ngủ đến 3 lần, một lần tỉnh dậy thì thấy trường không còn ai, một lần khác thì chính là sáng nay, giờ teabreak, sau đó còn bỏ cả ý định học ở thư viện để về nhà ngủ. Tôi cũng chỉ mong tìm đc nhà mới sớm sớm, có phòng riêng, không phải đợi đến khuya mới học đc bài, và assignment cũng tăng thêm deadline, để không phải thức đến sáng và 8h30 đã phải dậy đi học, mắt lúc nào cũng thâm quầng mà các bạn vẫn gọi là "con mắt chăm học" và feel sleepy all the time như thế nữa.


Người thiếu ngủ, stress assignment cộng với một vài chuyện linh tinh khác, dạo này rất nhạy cảm. Dễ cáu, dễ khóc. Tối hôm trước nằm ôm hộp khăn giấy và thuốc kháng sinh, nghe "Nếu xa nhau". Cứ bấm replay như vậy cả đêm. Buồn và hụt hẫng. Cảm giác như cái thời mười bảy tuổi nằm đắp chăn nín thở nghe "Unbreak my heart" vậy. Tuổi cứ đi dọc theo tháng năm, nhưng những cảm xúc, những vụn vỡ, mong manh thì vẫn cứ như cô bé tuổi ẩm ương ngày nào, mộng mơ, dễ vui, dễ buồn. Ngày xưa ấy cũng nhạy cảm như thế, đêm cứ nằm cứ khóc một mình như thế, rồi mở điện thoại, nhắn cho bạn bè vài cái tin vớ vẩn, để đc đọc tin reply rồi không trả lời, cứ nằm cười kiểu đc quan tâm rồi lại nhắm mắt ngủ. Giờ thì chẳng biết nhắn ai, mà càng lớn càng muốn chui vào cái vỏ của mình, nên cứ thức đến khi nào không thức đc thì ngủ. Sáng đi học, bạn chạy lại hỏi thăm, "con mắt chăm học" sao đấy, tối qua khóc hả, cười, lắc đầu, chị cũng hỏi, sao nhìn em phờ phạc quá, chẳng như mọi bữa, có chuyện gì à, cười, lắc đầu. Càng ngày càng thấy bị mất khả năng tâm sự chia sẻ hơn, cứ đều đều bình thản vậy mà một mình đi qua mọi nỗi vui buồn tất thảy. 


Thực ra, cuộc sống vẫn trao tặng cho một vài niềm vui nhỏ nhỏ, giữa những mùa mưa buồn bã của Singapore. Một sớm dậy cảm thấy lòng nặng trĩu, vác balo đi học, ghé hàng Mr. Bean mua Soya milk, thế nào lục cả ví trong ví ngoài đều không tìm thấy tiền, xấu hổ quá cúi gập đầu xin lỗi trả lại hàng. Bà bác mỉm cười hiền hậu, Take it, have a nice day!. Xua tay không nhận, bà bác cứ nháy mắt bảo lấy đi, thế là đành Thank you rồi ngượng nghịu đưa tay nhận cốc sữa. Một cốc sữa bán đc sẽ tự động tính vào doanh thu 1 ngày, nên chắc chắn để cho mình cốc free ấy, là người bán hàng phải tự đóng tiền vào. Mình vừa đi đến trạm bus vừa suy nghĩ mà cảm thấy có lỗi, lại ngại ngùng cho cái tính đểnh đoảng hôm nay đầu óc treo nơi đâu rồi mới dám bước chân ra đường mà k có xu nào trong người, nhưng vẫn cảm thấy lòng ấm áp hẳn ra. Tự mỉm cười. Những chân tình trong thế giới này chính là liều thuốc hữu hiệu nhất để xoa dịu tâm hồn con người. Không phải sao?


Lên trường, lại đc nghe bạn kể lại câu chuyện cô giáo khen mình là thông minh, nữ tính. Mặc dù mình chẳng phải là học trò của cô. Đc cái gặp thầy cô nào trong trường dù có dạy mình hay không mình cũng cười và chào hỏi, cô Seema thì có vài lần gặp ở máy cafe tự động, mình có nói chuyện phiếm với cô, nội dung cũng không có gì lắm, chẳng hiểu sao cô nhận xét về mình như vậy. Mình băn khoăn hỏi chị như thế, chị bảo, chị cũng không biết, mà cô khen em lắm, thích em lắm. Mặc dù cô chẳng dạy mình, cũng chẳng có dịp nói chuyện tiếp xúc nhiều, nhưng nghe như thế, mình vẫn cảm thấy vui vui. Như hôm trc đi học về, gặp cô Norah, cô nhìn mình cười Hello, mình cũng cúi đầu chào cô, em bảo ủa chị cũng học cô Norah hả, mình bảo không. Em nhìn mình ngạc nhiên. Tình cảm là không giới hạn, thì sao ta phải tự giới hạn bản thân trước những chuẩn mực của cuộc sống. Nhất là với cái trường vốn đã nhỏ mình lại còn hay chạy lăng quăng khắp nơi, khi nào cũng ở lại đến tối, hôm nọ 7h cả trường đã về hết, còn mỗi mình ngồi cặm cụi ăn bánh bao nhờ vậy mà thư viện bắt đc tên trộm sách há há nói nghe ghê gớm chứ đang ngồi gặm bánh thì thấy một tên mặt mũi đẹp chai đầy khả nghi lướt qua, một lát sau thấy cô thủ thư hớt hải chạy ra, thấy có mỗi mình ngồi 1 cục đó hỏi có thấy cái đứa mới ra không, mình gật lấy gật để, bả hỏi, thằng đó đi đâu rồi. Mình bảo, he's not my friend rồi ngồi gặm tiếp, bà kia mới bảo tiếp trời, tao biết rồi, nó mới lấy cuốn sách trong thư viện đem ra luôn. Mình trợn mắt, hảảả, rồi đặt bánh bao xuống, ngồi nhiệt tình vung tay múa chân miêu tả, nó người trung của, cao chừng này, đeo kính đen, mắt hí như thế này, mang áo màu này...bla bla...bà kia mệt quá mới nói, nhưng có thấy nó đi đâu không, mình giật mình ngồi nghĩ, ờ, nó mới rẽ hướng nào nhỉ, ờ hình như hướng trái, xong chạy theo, đứng canh ngay exit, 5 phút sau tóm đc nó, mình với bà thủ thư chạy lại xỉ vả, mặt nó đơ ra, nó vỗ trán, à, thu dọn sách vở để nhầm, mới nhận ra đang định quay lại thư viện trả nè, bà kia mới cười "hiền hậu", mình cũng thở phào, xong thằng kia hỏi tiếp, mà sao bà tìm đc tôi giỏi vậy, bà kia bán đứng mình ngay, nhờ nhỏ này nè, xong kể lại đoạn mình miêu tả và truy bắt nó thế nào, trời. Nó nhìn mình cười tủm tỉm, còn mình độn thổ không xong, giả lả chào hai người về ăn bánh bao thân iu.


Tinh thần thể thao cũng tăng đáng kể, htrc mới chạy xuống office đăng kí thi Badminton Tournament, hôm sau đi mua vợt và cầu ngày nào cũng quất dưới sân thể thao Pearl Híu. Mình đùa với bạn, hôm nào em đánh nhẹ là em đang vui vẻ, còn hôm nào em đánh mạnh là em đang bực bội. Mấy hôm sau bạn hỏi, sao ngày nào cũng thấy em bực bội hết vậy :-< há há, làm màu vậy thôi chứ mình chơi cầu lông như tennis vậy, hôm trc đi thi với con trai mà nó cũng trợn hết cả mắt há há mình còn có màn chụp cầu chính xác đến nỗi đc vỗ tay rầm rầm, chỉ buồn là trọng tài trừ điểm thôi :)) =.=

Mỗi lần stressful lại mở tin nhắn của nàng ra đọc. "You are a strong and intelligent lady. You can do it too. We will meet sometime soon." Nàng chính là người từng đc nhắc đến ở một entry trc, giờ đã trở thành bạn cùng lớp cũ, vì nàng intake khác nên cũng chỉ học đc cùng mình 3 môn. Nàng thì rất là điệp, rất là phong cách, rất là thông minh, và nghe mọi người đồn cũng rất là "kiêu"! (nhưng mình không thấy thế). Mình vẫn mặc kệ tin đồn và ngưỡng mộ nàng, mỗi lần gặp mình trên trường nàng vẫn vẫy tay cao cười rất tươi, và mỗi lần nhìn nàng cười, mình lại thầm ước nàng vẫn học cùng lớp với mình, để mình có người để ngắm, có người để inspire, nói ra, nàng chính là nguồn inspiration rất lớn của mình. Hiếm có người nào mà mình dành sự ngưỡng mộ lớn đến vậy. Vâng, chính là nàng, Rachael Alessandra Renovah!



Không những nàng, còn nhớ cả Jasmine, Sha, Angel, Phúc Mập, Ben...




:)

Muốn nhảm quá nhưng phải quay lại với assignment 3000 chữ rồi. Nằm xem lại video What makes you beautiful hôm nay Nhật gửi mà tự dưng thấy người lại phởn phởn, tưng tưng, hay hay You're insecure, dont know what for You're turning heads when you walk through the door ó o Don't need make up to cover up Being the way that you are is enough ó ooooooooooooo.


*uốn éo*~~~

Đời rất là rầu nhưng cứ hãy xì-mai ái ai You're beautiful ú u ~~~


P.s : Last but not least, say HAPPY BIRTHDAY to my dearest, Dz!!! (: I'm sad that I cant be with you on your bday but never mind, I always think oF you and wish all the best for you (:


17 thg 4, 2012

Tháng tư về, gió hát mùa hè. *



Tháng tư, lòng không dặn trước mà cũng bâng khuâng, ngày nào cũng mở *Nếu xa nhau* để nghe. Những giai điệu chậm rãi buồn u hoài như một dòng sông mùa đông, tôi nằm nhắm mắt áp mặt xuống bàn, trong những nốt nhạc ấy, tôi nghĩ về một mùa chớm hạ xanh biêng biếc tôi từng có, những điều chưa kịp gắn bó đã vỡ tan, những người chưa kịp thân thiết đã chia lìa. Thầy giáo người Sing cúi xuống gỡ một bên tai phone của tôi rồi sau một lúc lắng tai nghe những giai điệu xa lạ của một văn hóa xa lạ, thầy nhìn tôi, cười. Liệu có một đứa học Marketing nào mà còn giữ đc vẻ mộng mơ như thế không cơ chứ? Tôi mỉm cười ngượng nghịu nhìn thầy, gỡ tai nghe rồi bấm tắt nhạc, giở sách ra đọc những khái niệm khô khốc của môn học vốn cũng khô khốc, ừ, mọi thứ không phải đã đổi thay rất nhiều sau một năm rồi sao, tất cả đã không còn ở vị trí cũ nữa, kể cả nỗi buồn rất xa xưa.


Trên đường đi về, bạn hỏi sao lúc nào cũng thấy tôi nghe bản nhạc ấy, tôi vội chữa lại, không, chỉ bắt đầu mấy ngày tháng tư gần đây thôi mà. Rồi ngập ngừng một lúc, tôi kể cho bạn về một tháng tư đã qua buồn như bản nhạc mỏng mảnh ấy. Bạn im lặng lắng nghe, rồi hỏi một câu, cậu có muốn gặp lại người ấy không. Tôi bật cười, không, không hề, không một chút nào, không có ý định và cũng không có nhu cầu. Tôi là người hoài cổ, tức là tôi hay đắm chìm trong những năm tháng cũ, những kỉ niệm đã qua, hay nhớ về những mùi hương cũ, nhưng phong vị cũ, và cả, những con người cũ. Nhưng, lại tuyệt đối, không phải là kẻ hay nuối tiếc. Có nghĩa rằng, việc gì đã qua là qua, tôi không có ánh mắt hoài niệm bảng lảng níu kéo về những thứ đã qua. Tôi luôn cho rằng, những thứ ở xa là những thứ đã không còn nhìn thấy được. 

Vậy nên bạn đừng cho là, tôi viết đến kỉ niệm này, tôi nhắc đến con người kia, là tôi còn nghĩ về họ và còn muốn có lại những thứ đã mất. Không phải. Chỉ là, cuộc đời tôi là một đường thẳng tắp, những thứ gì rẽ ngang đều có một vị trí nhất định trong đó. Tôi yêu cuộc sống này, và tôi trân trọng những gì tôi đã có, trân trọng những con người tôi đã vô tình hay hữu ý mà có duyên hạnh ngộ giữa thế giới rộng lớn với hơn bảy tỉ con người.


Bạn hỏi tiếp, thế cậu nhớ nhất gì về người ấy, chàng trai tháng tư của cậu ấy? Tôi lại được dịp trầm ngâm, mỗi thứ tôi nhớ một chút, nhưng chẳng nhớ rõ ràng nhất quán một cái gì cụ thể. Ừ, nhưng mà nếu được chọn thì có lẽ vẫn có một điều tôi không thể nào quên, là, vào ngày cuối cùng chúng tôi gặp nhau, anh hỏi, em đã từng có ý định muốn yêu anh chưa. Và tôi trả lời. Chưa. Từ đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa.


Bạn có vẻ tò mò, lại hỏi tôi, dù sao thì cậu cũng cảm thấy tiếc nuối, phải không? Chuyện đẹp vậy mà. Tôi trả lời ngay, human nature, người ta cứ mặc định những gì đã qua là những gì đẹp nhất, hay như Xuân Diệu cũng từng phải thốt lên, tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Có chắc không? Nghĩ lại đi. Mỗi thứ có một nét đẹp riêng, nhưng với riêng tôi, tôi vẫn luôn cho rằng, những thứ ta đang có trong tay mới là những thứ đẹp nhất, như vẫn luôn tin rằng, những ngày ta đang sống là những ngày tuyệt vời nhất. Quá khứ có thể đẹp, nhưng hiện tại còn đáng tôn thờ hơn gấp nghìn lần. Nếu tôi tiếc nuối một con người  trong quá khứ đã không làm tất cả để đến với tôi, thì ai sẽ giúp tôi tiếc nuối một con người hiện tại bằng xương bằng thịt đang từng giờ từng phút trôi qua luôn yêu thương, quan tâm và nghĩ về tôi bằng cả tấm lòng chân thành?


Đến đây, bạn không hỏi gì nữa, chỉ nhìn vào mắt tôi, rồi nói: Cậu biết không, tớ đã từng nghĩ rằng cậu là một cô gái mạnh mẽ ngay lần đầu tiên gặp cậu, ánh nhìn thẳng cương trực, áo sơ mi, quần jeans rách và giày bata năng động, nhưng sau đấy tớ lại đôi ba lần vô tình bắt gặp cậu ngồi một mình lơ đễnh với cốc café, tai phone nút chặt, như thể thế giới này chỉ có một mình mình, nhìn cậu rất nhỏ bé và mong manh, tớ đã nói với cậu, cậu đúng là cô gái yếu đuối cần che chở trong lòng tớ,cậu còn nhớ không? Và bây giờ, tớ lại ngờ ngợ nhận ra, cậu thực sự cứng cỏi và sâu sắc, như kim cương ý, đôi khi còn có phần hơi lạnh lẽo nữa. Tôi nhướn mắt, ra vẻ phật ý, lạnh lẽo ư, tớ là người hơi bị ấm áp đấy! Sau câu đùa của tôi, cả hai đứa cùng bật cười. Bạn nói tiếp, cậu không biết, những người ấm áp nhất là những người luôn có một chút lạnh lẽo trong tâm hồn ư? Như cánh đồng hoang đầy gió rít vậy.


Tôi mỉm cười với bạn, không nói gì nữa, đưa mắt ra cửa sổ. Tôi nhớ, bạn từng chụp một cái ảnh tôi ngồi thu mình trên ghế xe bus, mắt nhìn cửa sổ, trông rất buồn bã. Tôi bảo bạn, không, tôi không đang buồn, nhưng vẫn chịu, chẳng hiểu sao vào ảnh lại trở nên sầu não như vậy. Mà cũng chẳng hiểu vì sao, khi chụp ảnh, bức nào tôi quên đưa miệng cười toe toét mà chỉ cười mỉm hoặc không cười đều trông rất buồn. Mẹ bảo, như vậy khổ lắm, các bạn ở lớp tôi cũng hay bảo, em cười lên, em cười trông xinh và vui hơn nhiều. Thế nên mỗi khi đc chụp ảnh, tôi thường cười thật tươi. Thầy giáo dạy môn 301 cũng từng chụp cho tôi một bức ảnh làm kỉ niệm trong lớp học của thầy, rồi nói với tôi I can see you are happy. Oh, you have a happy smile. Thế là tôi vui. Vui lắm. Chẳng phải vì tôi là người duy nhất trong lớp được thầy khen như vậy, mà còn vì, tôi hiểu ra, những nụ cười luôn mang trong mình một sức mạnh ấm áp thật khó lí giải. Nhìn một ai đó cười, tự dưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Thế giới tràn nước mắt, hãy để nụ cười hong khô, cuộc đời vốn khô cứng, hãy cùng tạo cho nhau những đường cong mềm mại.



...

Những ngày tháng tư về, gió có đang hát mùa hè gọi những chân trời xanh thế không, tôi thì vẫn chỉ một mình nơi đây, nhớ một vài nơi, nhớ một vài người, và vẫn miệt mài sống. Một đêm rất khuya ngồi ở quán ăn mì Trung Quốc, tôi nói với bạn, tớ không cần sống một đời sống oanh oanh liệt liệt, nhưng tớ cần phải cố gắng hết mình. Cậu hiểu không, là sống trọn đấy. Đôi lúc, tôi cũng cảm thấy mệt mỏi, muốn dựa vào ai đó một chút, thì cũng thật may, luôn có một ai đó ở đấy khi tôi bất chợt quay đầu nhìn lại. Như thế, là quá đủ rồi.




1 thg 4, 2012

In all this chaos, I found safety :)



*Tớ có thể hạnh phúc ở bất cứ đâu. Chỉ cần ở nơi đó, tớ có thể nhìn thấy biển. Chỉ cần có biển bên cạnh. Tớ có thể sẵn sàng chết bất cứ lúc nào tớ muốn. Không hiểu tại sao suy nghĩ đó khiến tớ bình tâm trở lại. Và chí ít cũng giúp tớ sống thêm một ngày nữa.*

 -Một câu quote trong cuốn sách Nhật.  


Rất nhiều lần rồi, tôi cảm thấy nhớ biển kinh khủng. Tôi cứ mở đi mở lại những tấm ảnh tôi từng chụp về biển, và ngỡ như là tôi đang đứng trc biển vậy, nhắm mắt lại, dang rộng tay, ngửng mặt lên trời, tự do tự tại. Biển là tất cả của tôi, những ngày thơ bé, những ngày chưa lớn nhưng cũng chẳng còn nhỏ, những lúc bất an, chông chênh. Tôi từng nói với bạn rằng, mỗi khi tôi thực sự mong muốn một điều gì đó, tôi lại lẳng lặng ra biển 1 mình, chắp tay và cầu nguyện. Biển như là một tôn giáo, một đức tin của tôi. Và bạn tin không, tất cả những điều tôi từng thầm thì ao ước với biển, đều trở thành hiện thực. Tất cả.

Biển quan trọng lắm, như là tình yêu, như là hơi thở, như là nỗi nhớ, và, là cuộc sống. Xa biển rồi, tôi mất đi một nửa tôi. Những ngày cố gắng thật lực ở một đất nước xa lạ, tôi chỉ tự nhủ rằng, tôi sẽ về nhà sớm thôi. Phải, tôi sẽ về với biển. Tôi sẽ về với những lớp sóng hiền hòa nhẫn nại vỗ hoài ngàn năm vào bến bờ kia chẳng mệt mỏi, tôi sẽ lại đi chân trần trên những thớ cát mịn màng lấp lánh, tôi sẽ lại đứng ở một nơi xa, nhìn mặt trời đỏ lừ lừ từ từ nhô lên, và tin rằng, một ngày mới lại bắt đầu trên biển, một niềm tin mới lại đâm chồi trong cuộc sống này, tôi sẽ lại sms cho bạn và chúng tôi sẽ nằm hàng giờ trên biển, yên lặng, ngắm trăng ngắm sao, tôi sẽ lại cùng chị với 2 cốc trà sữa quen thuộc và ngồi trước biển, kể về những vấn đề trong cuộc sống, tôi sẽ lại cùng người mình yêu thương nắm tay nhau và lại đc anh thơm nhẹ lên trán, khẽ nhắm mắt cảm nhận tình yêu bé nhỏ yên lặng, bên tai là tiếng sóng vỗ đều đều...


Và cứ thế, tôi đắm mình trong những suy nghĩ về tương lai. Trc lúc tôi đi, bạn đã hỏi tôi rằng, cậu sẽ nhớ gì nhất. Tôi vốn không thoải mái lắm với những câu hỏi "nhất", nhưng thực sự, trong đầu óc tôi vắt qua một dải xanh rộng chảy trôi bao la bình yên của biển. Một đêm lạnh lẽo, tôi sắp đi xa, tôi nhắn tin cho bạn ra biển. Bạn ăn mặc phong phanh, tôi cũng chỉ mặc váy và đi giày bata, có lẽ, chẳng ai cảm thấy lạnh lẽo nữa khi đc ở bên biển. Bạn chụp cho tôi 1 tấm hình vs biển làm kỉ niệm, tôi vẫn còn trân giữ. Tôi biết là để sống trong thế giới này, cần rất nhiều can đảm. Nhưng những lúc yếu lòng, ngta vẫn đc quyền rơi nước mắt hay nhớ về người yêu thương. Thương quí nhiều lắm, biết không, biển ngàn năm sóng vỗ, thương biết bao nhiêu cho vừa đây...




Biển là bình yên tha thiết của tôi giữa cuộc đời vô thường này. Giá mà bây giờ, tôi đc nhìn thấy biển, một chút thôi. Chỉ một chút thôi.


In all this chaos, I found safety :)