I keep writing this with a hope that one day I will meet you and show you how was life I have lived before you come.
Zany

13 thg 8, 2013
Solitude.
Hôm qua là ngày cuối cùng chị còn ở Singapore. Thực ra chị về Malaysia sinh sống cũng đc 1 khoảng thời gian rồi, nhưng vì nhớ tôi, chị còn bảo để tôi một mình chị cứ thấy lo lo k yên tâm, nên chị quay về Sing thường xuyên. Nhà chị đã trả, phải ở nhờ nhà chị gái, tối ngủ ở đó, ngày thì chạy qua tôi. Lúc nào chị cũng nắm tay tôi, nhìn tôi với ánh mắt da diết đến mức tôi phải lè lưỡi "Thôi đừng nhìn cái kiểu đó nữa làm ơn!!". Tôi cũng buồn nhiều lắm, nhưng tôi không muốn bộc lộ, nên mỗi khi chị chuẩn bị tuôn tâm trạng sến súa là tôi stop ngay. Nếu mà tôi đưa đẩy theo thể nào tí cũng có người khóc, mà tôi sợ nhất là nhìn thấy nước mắt của người khác, nhất là con gái, cảm thấy con gái là những sinh vật yếu mềm nhất cần đc chở che và không ai có quyền làm họ rơi nước mắt cả. Tôi rất sợ nước mắt của các bạn gái, nên các bạn ít khóc trước mặt tôi nhé.
Khuya hôm qua tôi với chị lấy nắm tay nhau đi dung dăng dung dẻ trên đường rồi tấp vào quán ăn trung quốc ngồi ăn 2 đĩa mì cay. Tôi bảo chị cứ ngồi đấy để tôi đi order rồi self-service luôn cho, tí quay lại đã thấy nàng nước mắt ngắn dài. Đến khổ, tôi chọc, chưa ăn mì cay xè đã chảy nước mắt rồi à. Chị chấm chấm nước mắt, em biết lí do vì sao mà. Tôi phải ngồi cạnh chị và xoa xoa lưng chị, đừng buồn, em hứa sẽ đến Malay thường xuyên, chị mới thôi khóc và chịu ăn mì. Chúng tôi vừa ăn vừa quên chuyện buồn chia li đi mà nói chuyện tầm phào vui vẻ, nhưng đến khi tôi đứng vẫy tay chào chị lên xe oto cùng chồng, tôi mới thấy ôi chao sao mà nỗi buồn lại có thể buồn đến vậy. Chiếc xe đi rồi, tôi thọc tay vào túi và băng qua đường phố về nhà một mình, thực sự cảm thấy rất khó nuốt xuống cổ họng nỗi buồn trong tôi. Thành phố này nhiều hình ảnh của 2 chị em tôi quá, mỗi góc phố, mỗi con đường, từng quán ăn, từng nơi chúng tôi đã đến, đường phố chúng tôi nắm tay nhau bước đi, đôi khi tôi nghiêng đầu vào vai chị và cười vang trời...Chị đi rồi Singapore như mất đi một sắc màu, còn tôi như mất đi cả...bảng màu...haha tôi đùa thôi, chắc tôi không nên sến súa quá trên blog thế này. Tôi biết mình cần phải mạnh mẽ và đi tiếp, ngồi tưởng nhớ lại những kỉ niệm và wish you were here có lẽ chỉ làm tôi ngụp sâu hơn trong cái biển buồn của chính mình. Tình cảm này thật cao quý và tôi cảm ơn ông trời hàng vạn lần vì đã tìm thấy chị trong đời. Chẳng dễ dàng gì tìm đc một tri kỉ, nhất là ở cái thời đại fastfood và coffee-to-go hiện nay. Càng lớn tôi lại càng thu mình và rạch ròi hơn, trong các mối quan hệ, tôi tiếp nhận ít và đào thải nhiều. Chân tình trong thế gian này khó kiếm. Có những người tôi không muốn mất, và có những người tôi không muốn có.
Singapore thật lạnh lùng. Cái lạnh của nó không làm người ta phải xuýt xoa vì lạnh, phải mang áo khoác, khăn choàng, mũ len, nhưng nó khiến người ta buốt giá ở trong tim. Tôi cảm giác như một con đường chỉ có gió tuyết và tôi đang bước đi một mình trên đó. Tôi nghĩ mình cần có 1 ai đó bên cạnh nhưng khi ngta đến tôi lại ngoảnh mặt đi chỗ khác. Có lẽ tôi sinh ra là để cô đơn.
Giờ tôi muốn gập cái laptop lại, vào phòng tắm, gội đầu, rồi thay đồ đẹp, chọn một cuốn sách ưa thích và một đĩa phim Mĩ rồi đến một quán Starbucks ngoài trời nào đó, uống ly Frappuccino ưa thích, đọc sách, xem phim, ngắm người ta qua lại. Những sự một mình từ nay tôi sẽ tha hồ tận hưởng. Tôi sẽ tận hưởng cho hết nỗi cô đơn của tôi như uống cho hết cốc Frappuccino. Hãy tận hưởng cho hết những niềm vui, và cũng hãy tận hưởng cho trọn những nỗi buồn trong cuộc đời. Cuộc đời đó có bao lâu.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét