Zany

Zany

27 thg 8, 2013

Chuyện về một cô công chúa (chắc là mình)



Mình thích những đêm khuya như thế này, bóng tối yên tĩnh bao trùm cả thế giới, mọi người chắc là đang say ngủ cả, không biết người ta có những giấc mơ gì nhỉ, mình tự hỏi như thế, trong khi mình thì vẫn chưa chịu ngủ mà ngồi chiên bánh ăn cùng với kiwi, mơ về nước Mĩ. Đùa thôi, đầu óc mình thường chu du 5 châu 4 bể chứ ít khi dừng lại ở đâu lắm. Đôi khi mình cũng thấy mình buồn cười, ngày nhỏ bị chọc là mơ mộng không sao, sắp tròn 21 tuổi rồi mình vẫn cảm thấy mình chẳng khác gì lúc 5,6 tuổi cả, vẫn mơ về những điều xa xôi mà hồi nhỏ mình hay ngồi ở cái bàn học nhỏ mà mơ, bị ba mẹ hối đi ngủ mãi. Mình tin rằng điều rộng lớn nhất, thẳm sâu nhất hẳn là thế giới nội tâm của một con người. Đôi khi mình ngồi ở Starbucks, nhìn ngắm người ta, tự dưng mình nảy ra ý muốn đc lẻn vào trong đầu họ để xem họ nghĩ gì. Thật điên rồ.

Kể chuyện ngày nhỏ nhé. Hồi đó mình không có bạn nên thường làm việc gì cũng một mình. Việc bận nhất lúc bé chắc là ăn với ngủ, ngoài lúc bận ra (tức là ăn vs ngủ) thì lúc rảnh mình đọc sách, không phải sách vở văn chương gì cao siêu cả mà đọc toàn truyện cổ tích. Mình đọc từ truyện cổ Việt nam sang truyện cổ nước ngoài, Grim, Hy lạp gì đọc tất. Lớn lên thì có biết 1 câu nói của Anhxtanh là: If you want your children to be smart, read them fairytales. If you want your children to be smarter, read them more fairytales. Lúc đó mới biết truyện cổ tích giúp con nít thông minh, mình thì chưa thấy tác dụng rõ rệt về sự thông minh mà đã thấy tác dụng của truyện cổ tích vào căn bệnh bay bay không xuống đc mặt đất dù đã hơn 20 tuổi của mình. 

Cuộc sống của những kẻ mơ mộng rất khác những người bình thường. Mình tự nhìn thấy bản thân mình và những người khác từ 1 hệ quy chiếu khách quan, cách suy nghĩ, cách nhìn nhận rất khác nhau. Có lẽ, điểm nhìn cuộc sống của mình giúp mình có cuộc sống lạc quan và vui vẻ, mình luôn tin vào cổ tích giữa đời thường, tin vào sự thần tiên, diệu kì của cuộc sống, tin vào hoàng tử, công chúa, tin nhân nghĩa, tin vào những happy ending. Mình cảm thấy những người mơ mộng có cái nhìn đỡ hằn học với cuộc sống hơn, mọi thứ đều đến thật nhẹ nhàng và đơn giản. Đôi khi cuộc sống cũng thảy cho vài cục gạch xuống đầu (mục đích là cho nó tỉnh ra) nhưng mà rốt cuộc, những mặt trái của cuộc đời càng làm mình thêm tin vào mặt phải, những khó khăn liên tiếp xảy đến làm mình tin vào một kết thúc ngọt ngào cho những sự cố gắng, những người xấu làm mình càng thêm yêu quý những người tốt. Vì mình là 1 người mơ mộng nên mình không thích những người có cái nhìn tiêu cực, quá thực tế, hay thực dụng, nói chuyện với những người đó hay làm mình cụt hứng. Nhất là vớ phải những bạn (chắc là) đụng phải vài bất công trong cuộc đời xong bò lên mạng viết như kiểu sắp chết đến nơi, rồi cuộc đời là bể khổ...bla bla...không tin đc ai trong cuộc sống...bla bla... còn nói chuyện thì cứ hết cảnh báo đến nói chuyện chiêu trò. Khổ thế nhỉ? Sống mà khổ thế thì sống làm gì nhỉ?

Đôi khi không biết mình cứ mơ mơ mộng mộng thế này là tốt hay xấu, nhưng mà đến giờ vẫn thấy mình ổn. Ngày nào cũng là một ngày vui. Mình thật sự yêu quý cuộc sống này lắm. Mặc dù đôi khi mình cũng hay tự làu bàu không biết sinh trúng giờ nào mà hầu như chuyện gì dính đến cái mặt mình là cũng có chuyện cả, ý là, đời không đc trôi chảy cho lắm. Mình từng cho rằng, cứ cố gắng hết sức thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng không, lúc nào cũng có "sự kiện" đến, mà chuyện gì cũng kiểu "hay ho" lần đầu mới thấy. Bạn bè mình nhiều khi cũng nhìn thông cảm, kiểu "tội nghiệp con nhỏ" nhưng mà mình tự an ủi, đời mình có thể viết thành 1 câu chuyện lớn nhờ vào những câu chuyện nhỏ đó, nếu mà cái gì mình làm cũng suôn sẻ thì làm gì có kịch bản mà viết nhỉ??? Ý mình muốn nói, cuộc sống là vậy đó, nó không dễ dàng với bất cứ ai cả, quan trọng là cách mình nhìn nó thế nào thôi. Tính mình thì có một chút "nam tính" vì sinh ra trong gia đình có hẳn 2 người con gái (mẹ mình và em gái mình), 2 người đấy cũng chưa biết ai nũng nịu vs đành hanh hơn ai nên mình chiều cả 2, thành ra mình có chút nam tính, vì từ nhỏ đã phải chạy theo 2 bạn đấy để chiều chuộng nên mình k có các tính cách của bạn gái hay có như làm nũng, hay hờn dỗi, hay để ý nhỏ nhặt, nhạy cảm linh tinh, hay cành cao, đòi hỏi, nói nhiều, thích trách móc (bệnh của mẹ mình =.=)... ngược lại mình quyết đoán, nói ít, làm nhiều, độc lập, "galant" - hehe, cái này là thật. Cứ hỏi các bạn gái chơi với mình thì biết, mình galant lắm đấy hihihi, mà thực ra bạn gái mình "galant" nhất chắc là mẹ mình, ối giời, nàng ấy là hội tụ tất cả những tính cách con gái nhất của con gái luôn ấy, mình quá hiểu nên mình rất thông cảm vs các bạn nam có ng yêu kiểu kiểu như mẹ mình, ôi giời mệt. Khi mẹ mình giận mình, mình hỏi thăm thì bảo: "đi chỗ khác, k cần quan tâm", mình im lặng thì bảo "người gì mà chả biết quan tâm đến ng khác, đồ vô tình"...đến khi quay lại hỏi han thì lại, "thôi thấy ngta nói mới giả vờ tỏ vẻ quan tâm, k cần, đi chỗ khác"...và mình thì: :|. Rốt cuộc là bạn ấy muốn gì vậy? Còn vô số chuyện khác mà mình rất đau đầu. Sau khi lớn lên bên mẹ mình và em gái mình thì mình bỗng thấy rất may mắn vì mình là con gái, ng yêu mình sẽ là con trai, chứ mình mà có ng yêu là con gái kiểu kiểu thế chắc mình chạy mất dép. Chưa kể ngày xưa đi học đại học thấy mấy nường thướt tha đi qua đi lại lướt khướt trên đôi guốc mấy tấc mình tặc lưỡi: khổ thế nhỉ. Thực ra mình rất yêu mến con gái, vì mình rất yêu mến 2 bạn gái nhà mình, nhưng quả thực chiều chuộng các nàng thật khổ, không phải khổ công mà là khổ tâm ấy, tức là không hiểu đc các bạn ấy nghĩ gì để làm theo cả, nhiều khi có ý tốt muốn làm theo ý muốn của họ nhưng vấn đề là chả hiểu đc rốt cuộc là họ muốn gì, khổ hơn nữa là ngay cả họ cũng không biết là họ muốn gì. Ôi, con gái.

Nói đến con gái lại nhớ đến 2 nường nhà mình. Hồi mình về VN đc vài ngày bạn bè trách móc sao không nghe ơi hỡi, thực ra là vì bị 2 nường kia chiếm hết rồi còn đâu thời gian mà thở. Nàng lớn thì sáng 6h réo ơi hỡi xuống make up cho nàng ấy (vì bảo thấy mình make up đẹp hơn), buồn ngủ muốn chết nhưng sợ bị hờn giận nên phải lập cập tuân lệnh, xong nàng tót đi chợ, 7h về lại đòi chở đi uống cafe, thế là mình làm tài xế chở nàng đi. Đến quán cafe thì đã có nguyên 1 hội phụ nữ ngồi ở đấy, mình thấy hơi ngán ngẩm rồi nhưng không chuồn đc nên cũng theo vào, ngồi cạnh vọc điện thoại hết 2 tiếng đồng hồ thì ra. Trình độ buôn dưa của phụ nữ thật đáng sợ. Sau đấy chở nàng về, chiều nàng đòi đi ăn vặt, bánh tráng, phomai que, bún mắm, tối nàng đòi chở đến nhà bạn chơi tiếp. 5 ngày về mà cũng hết hơn 3 ngày quanh quẩn bên nàng ấy, mới tót đi với bạn đc 1 bữa về làm nguyên cái mặt giận hờn. Không biết có ai có kinh nghiệm khi con gái giận ko nhỉ? Chỉ mình để mình áp dụng với mẹ mình chứ mình sợ nhất là khi nàng ấy giận, hỏi thì không nói không rằng, mà không hỏi là còn chết nữa. Khi mình giận mình cũng im lặng nhưng đó là sự im lặng cần đc tôn trọng, tức là mình thực sự muốn im lặng. Mình thì ghét nhất mình đã giận mà đứa nào cứ léo nhéo hỏi có chuyện gì thế với xông vào thanh minh thanh nga. Mình im lặng có nghĩa là mọi chuyện còn tốt đẹp, khi nào mình phá vỡ sự im lặng có nghĩa là chẳng còn gì nữa. 

Chưa kể mẹ mình (có vẻ) đã quen đc mình chiều nên khi mình đi mất, lại suốt ngày điện qua than vãn em mình thế này, thế kia...Mình tặc lưỡi, đúng là phụ nữ nên làm bạn thân nhưng ở xa nhau thôi, ở gần ai cũng chí chóe, đành hanh, thì sao mà sống nổi. Mẹ mình kể ai đời giận nhau 1 tuần mà nó vẫn k thèm nói chuyện vs mẹ 1 tiếng, rồi đem so sánh vs mình này nọ, mình bảo, ai cũng cành cao thế thì sao mà hết giận đc. Còn em mình vs mình khác nhau hoàn toàn nên k so sánh đc. Nhiều khi mình ở xa tưởng tượng, 2 người quen đc chiều ở cùng nhau thì ai chiều ai nhỉ???, mới nghĩ hôm trc hôm sau là nhận đc điện thoại, ng này nói xấu ng kia, ng kia lên fb xách mé ng này. 2 người 2 phòng ngồi khóc. Tự dưng nghĩ đến chuyện này mình lại thấy nhức đầu, đi ngủ cho khỏe vậy. Biết đâu sáng mai dậy 2 nàng ấy lại quay ra thắm tha thắm thiết nhỉ, con gái mà??? 

À mà thực ra nãy giờ nói nam tính thế thôi, mình vẫn đóng vai công chúa nhé (nghe ghê ghê mà thôi kệ). Hihihi...thực ra có lúc mình cũng thích phù thủy (không phải là mụ phù thủy già nhé) vì phù thủy thông minh, nhanh nhẹn, đc cái nữa là cực kì quyết đoán, chủ động. Công chúa thì đẹp, cốt cách thanh cao, trong sáng, ngọt ngào, sống tình cảm, dịu dàng...hehe...Hồi nhỏ toàn tự gọi mình là Princess, giờ để tóc vàng giống hệt princess nhưng lại nhận ra mình không đc nữ tính đằm thắm giống công chúa lắm, lol, thôi kệ, nửa mùa cũng vui. 



 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét