I keep writing this with a hope that one day I will meet you and show you how was life I have lived before you come.
Zany

27 thg 8, 2013
Chuyện về một cô công chúa (chắc là mình)
Mình thích những đêm khuya như thế này, bóng tối yên tĩnh bao trùm cả thế giới, mọi người chắc là đang say ngủ cả, không biết người ta có những giấc mơ gì nhỉ, mình tự hỏi như thế, trong khi mình thì vẫn chưa chịu ngủ mà ngồi chiên bánh ăn cùng với kiwi, mơ về nước Mĩ. Đùa thôi, đầu óc mình thường chu du 5 châu 4 bể chứ ít khi dừng lại ở đâu lắm. Đôi khi mình cũng thấy mình buồn cười, ngày nhỏ bị chọc là mơ mộng không sao, sắp tròn 21 tuổi rồi mình vẫn cảm thấy mình chẳng khác gì lúc 5,6 tuổi cả, vẫn mơ về những điều xa xôi mà hồi nhỏ mình hay ngồi ở cái bàn học nhỏ mà mơ, bị ba mẹ hối đi ngủ mãi. Mình tin rằng điều rộng lớn nhất, thẳm sâu nhất hẳn là thế giới nội tâm của một con người. Đôi khi mình ngồi ở Starbucks, nhìn ngắm người ta, tự dưng mình nảy ra ý muốn đc lẻn vào trong đầu họ để xem họ nghĩ gì. Thật điên rồ.
Kể chuyện ngày nhỏ nhé. Hồi đó mình không có bạn nên thường làm việc gì cũng một mình. Việc bận nhất lúc bé chắc là ăn với ngủ, ngoài lúc bận ra (tức là ăn vs ngủ) thì lúc rảnh mình đọc sách, không phải sách vở văn chương gì cao siêu cả mà đọc toàn truyện cổ tích. Mình đọc từ truyện cổ Việt nam sang truyện cổ nước ngoài, Grim, Hy lạp gì đọc tất. Lớn lên thì có biết 1 câu nói của Anhxtanh là: If you want your children to be smart, read them fairytales. If you want your children to be smarter, read them more fairytales. Lúc đó mới biết truyện cổ tích giúp con nít thông minh, mình thì chưa thấy tác dụng rõ rệt về sự thông minh mà đã thấy tác dụng của truyện cổ tích vào căn bệnh bay bay không xuống đc mặt đất dù đã hơn 20 tuổi của mình.
Cuộc sống của những kẻ mơ mộng rất khác những người bình thường. Mình tự nhìn thấy bản thân mình và những người khác từ 1 hệ quy chiếu khách quan, cách suy nghĩ, cách nhìn nhận rất khác nhau. Có lẽ, điểm nhìn cuộc sống của mình giúp mình có cuộc sống lạc quan và vui vẻ, mình luôn tin vào cổ tích giữa đời thường, tin vào sự thần tiên, diệu kì của cuộc sống, tin vào hoàng tử, công chúa, tin nhân nghĩa, tin vào những happy ending. Mình cảm thấy những người mơ mộng có cái nhìn đỡ hằn học với cuộc sống hơn, mọi thứ đều đến thật nhẹ nhàng và đơn giản. Đôi khi cuộc sống cũng thảy cho vài cục gạch xuống đầu (mục đích là cho nó tỉnh ra) nhưng mà rốt cuộc, những mặt trái của cuộc đời càng làm mình thêm tin vào mặt phải, những khó khăn liên tiếp xảy đến làm mình tin vào một kết thúc ngọt ngào cho những sự cố gắng, những người xấu làm mình càng thêm yêu quý những người tốt. Vì mình là 1 người mơ mộng nên mình không thích những người có cái nhìn tiêu cực, quá thực tế, hay thực dụng, nói chuyện với những người đó hay làm mình cụt hứng. Nhất là vớ phải những bạn (chắc là) đụng phải vài bất công trong cuộc đời xong bò lên mạng viết như kiểu sắp chết đến nơi, rồi cuộc đời là bể khổ...bla bla...không tin đc ai trong cuộc sống...bla bla... còn nói chuyện thì cứ hết cảnh báo đến nói chuyện chiêu trò. Khổ thế nhỉ? Sống mà khổ thế thì sống làm gì nhỉ?
Đôi khi không biết mình cứ mơ mơ mộng mộng thế này là tốt hay xấu, nhưng mà đến giờ vẫn thấy mình ổn. Ngày nào cũng là một ngày vui. Mình thật sự yêu quý cuộc sống này lắm. Mặc dù đôi khi mình cũng hay tự làu bàu không biết sinh trúng giờ nào mà hầu như chuyện gì dính đến cái mặt mình là cũng có chuyện cả, ý là, đời không đc trôi chảy cho lắm. Mình từng cho rằng, cứ cố gắng hết sức thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng không, lúc nào cũng có "sự kiện" đến, mà chuyện gì cũng kiểu "hay ho" lần đầu mới thấy. Bạn bè mình nhiều khi cũng nhìn thông cảm, kiểu "tội nghiệp con nhỏ" nhưng mà mình tự an ủi, đời mình có thể viết thành 1 câu chuyện lớn nhờ vào những câu chuyện nhỏ đó, nếu mà cái gì mình làm cũng suôn sẻ thì làm gì có kịch bản mà viết nhỉ??? Ý mình muốn nói, cuộc sống là vậy đó, nó không dễ dàng với bất cứ ai cả, quan trọng là cách mình nhìn nó thế nào thôi. Tính mình thì có một chút "nam tính" vì sinh ra trong gia đình có hẳn 2 người con gái (mẹ mình và em gái mình), 2 người đấy cũng chưa biết ai nũng nịu vs đành hanh hơn ai nên mình chiều cả 2, thành ra mình có chút nam tính, vì từ nhỏ đã phải chạy theo 2 bạn đấy để chiều chuộng nên mình k có các tính cách của bạn gái hay có như làm nũng, hay hờn dỗi, hay để ý nhỏ nhặt, nhạy cảm linh tinh, hay cành cao, đòi hỏi, nói nhiều, thích trách móc (bệnh của mẹ mình =.=)... ngược lại mình quyết đoán, nói ít, làm nhiều, độc lập, "galant" - hehe, cái này là thật. Cứ hỏi các bạn gái chơi với mình thì biết, mình galant lắm đấy hihihi, mà thực ra bạn gái mình "galant" nhất chắc là mẹ mình, ối giời, nàng ấy là hội tụ tất cả những tính cách con gái nhất của con gái luôn ấy, mình quá hiểu nên mình rất thông cảm vs các bạn nam có ng yêu kiểu kiểu như mẹ mình, ôi giời mệt. Khi mẹ mình giận mình, mình hỏi thăm thì bảo: "đi chỗ khác, k cần quan tâm", mình im lặng thì bảo "người gì mà chả biết quan tâm đến ng khác, đồ vô tình"...đến khi quay lại hỏi han thì lại, "thôi thấy ngta nói mới giả vờ tỏ vẻ quan tâm, k cần, đi chỗ khác"...và mình thì: :|. Rốt cuộc là bạn ấy muốn gì vậy? Còn vô số chuyện khác mà mình rất đau đầu. Sau khi lớn lên bên mẹ mình và em gái mình thì mình bỗng thấy rất may mắn vì mình là con gái, ng yêu mình sẽ là con trai, chứ mình mà có ng yêu là con gái kiểu kiểu thế chắc mình chạy mất dép. Chưa kể ngày xưa đi học đại học thấy mấy nường thướt tha đi qua đi lại lướt khướt trên đôi guốc mấy tấc mình tặc lưỡi: khổ thế nhỉ. Thực ra mình rất yêu mến con gái, vì mình rất yêu mến 2 bạn gái nhà mình, nhưng quả thực chiều chuộng các nàng thật khổ, không phải khổ công mà là khổ tâm ấy, tức là không hiểu đc các bạn ấy nghĩ gì để làm theo cả, nhiều khi có ý tốt muốn làm theo ý muốn của họ nhưng vấn đề là chả hiểu đc rốt cuộc là họ muốn gì, khổ hơn nữa là ngay cả họ cũng không biết là họ muốn gì. Ôi, con gái.
Nói đến con gái lại nhớ đến 2 nường nhà mình. Hồi mình về VN đc vài ngày bạn bè trách móc sao không nghe ơi hỡi, thực ra là vì bị 2 nường kia chiếm hết rồi còn đâu thời gian mà thở. Nàng lớn thì sáng 6h réo ơi hỡi xuống make up cho nàng ấy (vì bảo thấy mình make up đẹp hơn), buồn ngủ muốn chết nhưng sợ bị hờn giận nên phải lập cập tuân lệnh, xong nàng tót đi chợ, 7h về lại đòi chở đi uống cafe, thế là mình làm tài xế chở nàng đi. Đến quán cafe thì đã có nguyên 1 hội phụ nữ ngồi ở đấy, mình thấy hơi ngán ngẩm rồi nhưng không chuồn đc nên cũng theo vào, ngồi cạnh vọc điện thoại hết 2 tiếng đồng hồ thì ra. Trình độ buôn dưa của phụ nữ thật đáng sợ. Sau đấy chở nàng về, chiều nàng đòi đi ăn vặt, bánh tráng, phomai que, bún mắm, tối nàng đòi chở đến nhà bạn chơi tiếp. 5 ngày về mà cũng hết hơn 3 ngày quanh quẩn bên nàng ấy, mới tót đi với bạn đc 1 bữa về làm nguyên cái mặt giận hờn. Không biết có ai có kinh nghiệm khi con gái giận ko nhỉ? Chỉ mình để mình áp dụng với mẹ mình chứ mình sợ nhất là khi nàng ấy giận, hỏi thì không nói không rằng, mà không hỏi là còn chết nữa. Khi mình giận mình cũng im lặng nhưng đó là sự im lặng cần đc tôn trọng, tức là mình thực sự muốn im lặng. Mình thì ghét nhất mình đã giận mà đứa nào cứ léo nhéo hỏi có chuyện gì thế với xông vào thanh minh thanh nga. Mình im lặng có nghĩa là mọi chuyện còn tốt đẹp, khi nào mình phá vỡ sự im lặng có nghĩa là chẳng còn gì nữa.
Chưa kể mẹ mình (có vẻ) đã quen đc mình chiều nên khi mình đi mất, lại suốt ngày điện qua than vãn em mình thế này, thế kia...Mình tặc lưỡi, đúng là phụ nữ nên làm bạn thân nhưng ở xa nhau thôi, ở gần ai cũng chí chóe, đành hanh, thì sao mà sống nổi. Mẹ mình kể ai đời giận nhau 1 tuần mà nó vẫn k thèm nói chuyện vs mẹ 1 tiếng, rồi đem so sánh vs mình này nọ, mình bảo, ai cũng cành cao thế thì sao mà hết giận đc. Còn em mình vs mình khác nhau hoàn toàn nên k so sánh đc. Nhiều khi mình ở xa tưởng tượng, 2 người quen đc chiều ở cùng nhau thì ai chiều ai nhỉ???, mới nghĩ hôm trc hôm sau là nhận đc điện thoại, ng này nói xấu ng kia, ng kia lên fb xách mé ng này. 2 người 2 phòng ngồi khóc. Tự dưng nghĩ đến chuyện này mình lại thấy nhức đầu, đi ngủ cho khỏe vậy. Biết đâu sáng mai dậy 2 nàng ấy lại quay ra thắm tha thắm thiết nhỉ, con gái mà???
À mà thực ra nãy giờ nói nam tính thế thôi, mình vẫn đóng vai công chúa nhé (nghe ghê ghê mà thôi kệ). Hihihi...thực ra có lúc mình cũng thích phù thủy (không phải là mụ phù thủy già nhé) vì phù thủy thông minh, nhanh nhẹn, đc cái nữa là cực kì quyết đoán, chủ động. Công chúa thì đẹp, cốt cách thanh cao, trong sáng, ngọt ngào, sống tình cảm, dịu dàng...hehe...Hồi nhỏ toàn tự gọi mình là Princess, giờ để tóc vàng giống hệt princess nhưng lại nhận ra mình không đc nữ tính đằm thắm giống công chúa lắm, lol, thôi kệ, nửa mùa cũng vui.
25 thg 8, 2013
U.
I used to think one day we'd tell the story of us, how we met and the sparks flew instantly. I used to know my place was a spot was next to you. Now I'm searching the room for an empty seat 'cause lately I don't even know what page you're on. Oh, a simple complication. Miscommunications lead to fallout. So many things that I wish you knew. So many walls up, I can't break through. Now I'm standing alone in a crowded room and we're not speaking and I'm dying to know, is it killing you like it's killing me...
I don't know what to say since a twist of fate when it all broke down and the story of us looks a lot like a tragedy now. You're doing your best to avoid me. I'm starting to think one day I'll tell the story of us, how I was losing my mind when I saw you here but you held your pride like you should have held me.
Oh I'm scared to see the ending. Why are we pretending this is nothing? I'd tell you I miss you, but I don't know how. I've never heard silence quite this loud. This is looking like a contest of who can act like they care less but I liked it better when you were on my side. The battle's in your hands now but I would lay my armor down if you'd say you'd rather love than fight.
17 thg 8, 2013
This dreamy world
I got tired of waiting wondering if you were ever coming around. My faith in you is fading when I met you on the outskirts of town, and I said: "Romeo save me I've been feeling so alone. I keep waiting for you but you never come. Is this in my head? I don't know what to think." He knelt to the ground and pulled out a ring...Romeo take me somewhere we can be alone. I'll be waiting all there's left to do is run. You'll be the prince and I'll be the princess. It's a love story baby just say Yes. So I sneak out to the garden to see you. We keep quiet 'cause we're dead if they knew, so close your eyes, escape this town for a little while...Romeo save me, they try to tell me how to feel. This love is difficult, but it's real. Don't be afraid, we'll make it out of this mess. It's a love story baby just say yes!
13 thg 8, 2013
Solitude.
Hôm qua là ngày cuối cùng chị còn ở Singapore. Thực ra chị về Malaysia sinh sống cũng đc 1 khoảng thời gian rồi, nhưng vì nhớ tôi, chị còn bảo để tôi một mình chị cứ thấy lo lo k yên tâm, nên chị quay về Sing thường xuyên. Nhà chị đã trả, phải ở nhờ nhà chị gái, tối ngủ ở đó, ngày thì chạy qua tôi. Lúc nào chị cũng nắm tay tôi, nhìn tôi với ánh mắt da diết đến mức tôi phải lè lưỡi "Thôi đừng nhìn cái kiểu đó nữa làm ơn!!". Tôi cũng buồn nhiều lắm, nhưng tôi không muốn bộc lộ, nên mỗi khi chị chuẩn bị tuôn tâm trạng sến súa là tôi stop ngay. Nếu mà tôi đưa đẩy theo thể nào tí cũng có người khóc, mà tôi sợ nhất là nhìn thấy nước mắt của người khác, nhất là con gái, cảm thấy con gái là những sinh vật yếu mềm nhất cần đc chở che và không ai có quyền làm họ rơi nước mắt cả. Tôi rất sợ nước mắt của các bạn gái, nên các bạn ít khóc trước mặt tôi nhé.
Khuya hôm qua tôi với chị lấy nắm tay nhau đi dung dăng dung dẻ trên đường rồi tấp vào quán ăn trung quốc ngồi ăn 2 đĩa mì cay. Tôi bảo chị cứ ngồi đấy để tôi đi order rồi self-service luôn cho, tí quay lại đã thấy nàng nước mắt ngắn dài. Đến khổ, tôi chọc, chưa ăn mì cay xè đã chảy nước mắt rồi à. Chị chấm chấm nước mắt, em biết lí do vì sao mà. Tôi phải ngồi cạnh chị và xoa xoa lưng chị, đừng buồn, em hứa sẽ đến Malay thường xuyên, chị mới thôi khóc và chịu ăn mì. Chúng tôi vừa ăn vừa quên chuyện buồn chia li đi mà nói chuyện tầm phào vui vẻ, nhưng đến khi tôi đứng vẫy tay chào chị lên xe oto cùng chồng, tôi mới thấy ôi chao sao mà nỗi buồn lại có thể buồn đến vậy. Chiếc xe đi rồi, tôi thọc tay vào túi và băng qua đường phố về nhà một mình, thực sự cảm thấy rất khó nuốt xuống cổ họng nỗi buồn trong tôi. Thành phố này nhiều hình ảnh của 2 chị em tôi quá, mỗi góc phố, mỗi con đường, từng quán ăn, từng nơi chúng tôi đã đến, đường phố chúng tôi nắm tay nhau bước đi, đôi khi tôi nghiêng đầu vào vai chị và cười vang trời...Chị đi rồi Singapore như mất đi một sắc màu, còn tôi như mất đi cả...bảng màu...haha tôi đùa thôi, chắc tôi không nên sến súa quá trên blog thế này. Tôi biết mình cần phải mạnh mẽ và đi tiếp, ngồi tưởng nhớ lại những kỉ niệm và wish you were here có lẽ chỉ làm tôi ngụp sâu hơn trong cái biển buồn của chính mình. Tình cảm này thật cao quý và tôi cảm ơn ông trời hàng vạn lần vì đã tìm thấy chị trong đời. Chẳng dễ dàng gì tìm đc một tri kỉ, nhất là ở cái thời đại fastfood và coffee-to-go hiện nay. Càng lớn tôi lại càng thu mình và rạch ròi hơn, trong các mối quan hệ, tôi tiếp nhận ít và đào thải nhiều. Chân tình trong thế gian này khó kiếm. Có những người tôi không muốn mất, và có những người tôi không muốn có.
Singapore thật lạnh lùng. Cái lạnh của nó không làm người ta phải xuýt xoa vì lạnh, phải mang áo khoác, khăn choàng, mũ len, nhưng nó khiến người ta buốt giá ở trong tim. Tôi cảm giác như một con đường chỉ có gió tuyết và tôi đang bước đi một mình trên đó. Tôi nghĩ mình cần có 1 ai đó bên cạnh nhưng khi ngta đến tôi lại ngoảnh mặt đi chỗ khác. Có lẽ tôi sinh ra là để cô đơn.
Giờ tôi muốn gập cái laptop lại, vào phòng tắm, gội đầu, rồi thay đồ đẹp, chọn một cuốn sách ưa thích và một đĩa phim Mĩ rồi đến một quán Starbucks ngoài trời nào đó, uống ly Frappuccino ưa thích, đọc sách, xem phim, ngắm người ta qua lại. Những sự một mình từ nay tôi sẽ tha hồ tận hưởng. Tôi sẽ tận hưởng cho hết nỗi cô đơn của tôi như uống cho hết cốc Frappuccino. Hãy tận hưởng cho hết những niềm vui, và cũng hãy tận hưởng cho trọn những nỗi buồn trong cuộc đời. Cuộc đời đó có bao lâu.
2 thg 8, 2013
Dont figure me out cuz U cant!
Hôm nay có người nói với tôi người ấy có dành cả cuộc đời để tìm hiểu cũng không thể nào hiểu được tôi. Người đâu biết đc rằng ngay cả tôi cũng chưa hiểu đc hết mình. Tôi là một đứa rất kì quặc, tập hợp đủ thái cực trong người. Tôi có thể là một người chạy biến đi khi nhìn thấy người mình thích hay có đứng đó cũng hồn siêu phách lạc, mặt ửng đỏ như gấc, chân tay lóng ngóng còn mồm miệng thì không nói lên đc câu nói nào tử tế, điển hình có 1 lần anh chàng tôi ấn tượng tiến đến hỏi tên tôi mà tôi cũng à ờ mất mấy giây mới trả lời đc. Khổ, run quá đến cả tên của mình cũng không nhớ. Nhưng tôi cũng là một đứa từng viết một truyện ngắn để tỏ tình với anh chàng mà tôi thích, và trong câu chuyện đó là bài hát *Girlfriend* của Avril Lavigne và tôi đã viết thẳng trong đó: "Hey hey you you I dont like your girlfriend! No way, no way, I think you need a new one! Hey hey you you I could be your girlfriend!". Thế đấy.
Nói chung tôi khó hiểu, đôi lúc sến vô bờ bến, nữ tính chắc k ai bằng, đôi lúc thì như đàn ông, đôi lúc thì điên điên. Tôi đơn giản đến phức tạp. Có lần có 1 người bạn của ba tôi hỏi ba tôi về tôi, tôi nhớ, ông chỉ cười và nói: "Nó quái lắm."
Thôi kệ đi, yêu tôi thôi, đừng hiểu gì cho mệt phải uống Panadol. Mà lâu lắm rồi mới xem lại cái clip này, ôi, nhớ một thời gọi là khi người ta trẽ. Haha. Cảm xúc ùa về...Quí giá lắm nhé các bạn! Không phải ở tuổi nào người ta cũng có đủ độ cuồng nhiệt và ngây ngô để nhảy ra và chỉ thẳng mặt chàng trai mình thích mà nói dõng dạc "Ê em hok thích nhỏ bạn gái của anh! Em muốn làm bạn gái của anh!" đâu nhé. Mặc dù bây giờ nghĩ lại không tránh khỏi việc cảm thấy xấu hổ và úp mặt vào gối mà hét lên "Ôi chúa ơi" nhưng chả sao cả, cứ sống hết mình cho hiện tại, vì tuổi 21 sẽ không như tuổi 17 nữa, và tuổi 25 sẽ rất khác bây giờ. Stay hungry, stay foolish!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)