Đêm khuya vắng vẻ, tôi ngồi một mình bên bàn làm việc. Tôi rất thích cái bàn làm việc hiện giờ của tôi, nó bằng gỗ, dài và kê cạnh cửa sổ. Mỗi khi mắt mệt mỏi, tôi hay nhìn xuống dưới ban công, những con đường đi bộ dài và quanh co, bên những bãi cỏ xanh mướt, và ánh đèn vàng vọt, những chiếc ghế đá chơ vơ.. Phòng của tôi cũng sơn tường màu xanh lá, màu xanh lá làm tôi thấy ổn.
À, tôi rất thích màu sắc. Những sắc màu điểm tô thêm cuộc sống vốn đã muôn màu, làm tôi thấy phấn khởi. Tôi hay tự tô màu cho chính mình, tập vở màu hồng, mũ phớt màu đỏ, móng tay của tôi thì đang màu xanh lam, ba lô màu kem, ví màu trắng...nhưng mà đa số đồ của tôi bây giờ là màu trắng. Vì dạo này tôi thích màu trắng lắm, cảm giác nó sạch sẽ. Một khi đã sạch mình sẽ cố giữ cho nó sạch, rèn cho mình tính cẩn thận, kĩ tính. Tôi mới phát hiện là tôi thích màu trắng hôm nay thôi, vì lúc tối tôi đi vào khu shopping với bạn, tôi mua một vỏ điện thoại màu trắng, một cuốn sổ tay cũng màu trắng, trừ cái khăn quàng cổ màu xanh dương nhưng mà xanh dương cũng là một màu tôi rất thích, có một dạo tầm tháng 10 người tôi như mới ngã vào thùng nước sơn tường màu xanh của ai. Ý là lúc đó tất cả đồ đạc váy áo của tôi xanh, xanh 1 màu từ trên xuống dưới mà tôi ko hề hay biết! Bị bạn chọc mới biết, ồ...hóa ra tôi cứ ăn mặc vs mua đồ theo sở thích màu sắc mà tôi không nhận ra! Tối nay cũng thế, bạn tôi hỏi, chị thích màu trắng à, em thấy cái gì của chị cũng màu trắng, tôi mới phát hiện ra dạo gần đây tôi thích màu trắng. Tôi có một đôi giày màu trắng tôi thích đến nỗi đi 365 ngày không thay dù tủ giày của tôi có những đôi mua lâu rồi mà tôi chưa đi bao giờ. Tôi là thế đấy, thích cái gì thì gắn bó không bỏ đc! Tôi bị bạn bè chọc là nhà nghèo tính keo kiệt chỉ có 1 đôi giày vì đi học tôi cũng đi đôi giày đó, đi chơi tôi cũng đeo theo, mà đi party tiệc tùng tôi cũng không đổi đôi khác...tóm lại trong mọi event dù đặc biệt hay không đặc biệt tôi cũng đi đôi giày màu trắng đấy, đến nỗi, có người bảo tôi nhìn thấy đôi giày màu trắng đó là biết tôi đang đến. Có một hôm đôi giày bị bẩn, tôi phải về giặt rồi phơi lên ngay để mai có giày mà đi làm bạn tôi tưởng tôi nghèo có 1 đôi giày thật. Nhưng mà đã bao giờ bạn đi một đôi giày mà mỗi khi đi vào bạn đều cảm thấy rất yên tâm chưa? Đôi giày trắng của tôi mang lại cho tôi cảm giác đó, hoặc là thật sự tồn tại điều đấy, hoặc đơn giản vì tôi lúc nào cũng mang nó nên tôi thấy quen thuộc yên tâm mà thôi. Nhưng mà đôi giày trắng vẫn có một vị trí đặc biệt với tôi, tôi còn nhớ lúc tôi thấy nó trên kệ một khu shopping, lúc đó tôi không hề có nhu cầu và ý định mua một đôi giày, tôi chỉ đang đứng đợi bạn thử quần áo. Chỉ vô tình thấy nó, tôi đã cảm giác rất yêu thích, tôi chạy lại và đi thử ngay, đứng ngắm nghía trc gương. Chỉ mới xỏ vào nó đã vừa vặn với chân tôi, tôi hỏi giá và mua ngay. Chưa bao giờ tôi quyết định mua một thứ chóng vánh đến như vậy, cái đó chắc ngta gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi. haha. Nhưng lúc đến quầy tính tiền, lục ví tôi mới phát hiện tôi đem theo không đủ tiền mặt, tôi bèn lôi thẻ ra trả, nhưng lại trục trặc vì máy của quán bị lỗi. Thế là họ yêu cầu tôi trả bằng cash. Tôi phải chạy lại mượn tiền bạn chỉ để mua 1 đôi giày, mà ở đây, rất ngại mượn tiền ng khác. Nhưng mà tôi mặc kệ. Từ hôm mua đến giờ tôi luôn đi đôi giày đó, thật kì lạ là tôi cảm thấy nó phù hợp với tất cả bộ quần áo mà tôi mặc, trong bất cứ dịp gì, nó hợp với quần sóc mỗi lần tôi xuống phố, hợp với váy tôi hay đến trường, hợp với quần jeans tôi đi chơi vs bạn, hợp với cả đồ công sở hay váy dự tiệc...Hoặc nó có phép thần thông hoặc vì tôi yêu quí nó quá nên tôi tự thấy thế...Thế là dịp gì gặp người nào đi đến đâu mang đồ gì tôi cũng chỉ có một thứ k thay đổi là giày. Có một lần đi gặp 1 người quan trọng, tôi mặc váy và tính đi giày cao gót, mọi thứ đều hoàn hảo, cho đến khi tôi đi đến tàu điện ngầm thì tôi cảm giác rất không tự tin, mặc dù đôi giày cao gót nhìn rất hợp với cái váy và cũng hợp với tính chất cuộc gặp gỡ, nó cũng không quá cao để tôi lo ngại, nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại nhớ đôi giày màu trắng thế là đi ngược về nhà thay giày, sau khi đổi giày tôi cảm thấy an tâm trở lại, một cảm giác an toàn như ở bên người thân ấy. Thật kì lạ, đôi giày màu trắng! Tôi cứ giặt rồi phơi lên suốt nên hay bị chê cười, nhưng có ai hiểu đâu nhỉ!
Ơ...mà lúc đầu tôi đang nói đến cái gì thế nhỉ??? Chắc hẳn không phải chuyện giày dép rồi!! Để tôi lướt chuột lên xem nhé. Hixxx tôi định nói gì mà ngồi bên bàn làm việc nhỉ??? À thực ra mấy ngày nay toàn 5 h sáng mới ngủ vì deadlines đang đến gần, cảm thấy khá mệt mỏi. Tối nay tôi đang học thì vô tình nghe đc bài nhạc "The one that got away" làm tôi nhớ đến Sw, nên lại muốn viết cái gì đấy.
"I should have told you what you meant to me 'cause now I pay the price. In another life, I would be your girl. We keep all our promises, be us against the world. And in another life, I would make you stay, so I dont have to say you were the one that got away..."
Ngày xưa tôi hay viết nhật kí. Đợt về vừa rồi gặp lại Sw, tôi đã đưa cuốn sổ tôi viết cách đây 3 năm đấy cho cậu đọc, trong đó có rất nhiều trang tôi viết về cậu. Cậu đã nói với tôi rằng, tại sao tôi chưa bao giờ nói với cậu những điều tôi viết, tại sao tôi đã giấu quá nhiều thứ một mình như vậy, nếu cậu biết tình cảm tôi dành cho cậu thế này, chúng tôi bây giờ đã khác... Phải, tôi thừa nhận với cậu có rất nhiều điều tôi đã giữ trong lòng, nhưng không phải chỉ với cậu, không phải tôi cố tình, mà vì tính cách sinh ra của tôi vốn đã vậy. Tôi ước gì tôi có thể tìm đủ từ ngữ và tìm đc cách thức để bày tỏ dễ dàng những suy nghĩ hay cảm xúc thật sự của tôi, tôi đã từng ước mơ như thế đấy. Tôi nhìn những người bạn xung quanh và thầm ganh tị, ước gì tôi có thể nói ra đc nhiều điều như thế. Tôi cũng đồng ý với cậu nếu tôi nói ra, hoặc tôi đưa cuốn sổ này cho cậu, 3 năm về trước, thì bây giờ chúng ta đã khác. Chắc chắn sẽ khác, chứ không phải là 2 người lạ không còn gặp gỡ, quen biết như bây giờ. Nhưng tôi tự hỏi cái gì sẽ tốt hơn? Như bây giờ sẽ tốt hơn hay điều ngược lại sẽ tốt hơn? Không ai có thể trả lời đúng không. Vậy thì hãy chọn cách tin tưởng vào cuộc sống này, như tôi vẫn hay chọn. Tôi ít khi nuối tiếc, vì tôi tin mọi chuyện diễn ra đều có lí do và thời điểm của nó. Tôi cũng không hiểu nổi tại sao cách đây 3 năm tôi không đưa cuốn sổ đấy cho cậu, để cậu ra đi với suy nghĩ là tôi hời hợt, lạnh lùng, và bất cần với tình cảm của cậu. Bây giờ cậu nhận ra tôi cũng đau khổ như thế nào rồi đúng không? Tôi sống và luôn tin vào 3 từ "Just in time". Mọi chuyện đã xảy ra vì nó cần phải xảy ra, và chưa xảy ra vì nó chưa đến thời điểm và không xảy ra vì nó never meant to be. "In another life, I would be your girl..."
Chuyện của tôi và cậu, 8 năm thật nhiều nuối tiếc. Nhưng tôi luôn thấy sau cùng, nó vẫn là một câu chuyện về tình yêu thật đẹp. Nó không phải là một câu chuyện tình yêu, nó chỉ là một câu chuyện về tình yêu. It's not a love story, it's a story about love. Khi mà chúng ta đều còn rất trẻ, và sống vô tư, yêu vô tư, chia xa cũng vô tư. Để khi lớn lên, mới biết tiếc nuối, những tiếc nuối không hề vô tư nữa, nó có vị day dứt mà có thể cả một đời, sau này cậu và tôi nhìn lại, đều thấy lòng mình buồn, hay nói "giá như..." kiểu các ông già bà già, cậu nhỉ. "In another life, I would make you stay..."
Tôi nhìn lại quãng đường khá dài mà tôi đã đi, 22 năm, những con người tôi đã gặp, có lẽ chẳng phải vấn đề ở chỗ ai tốt hơn ai, mà là ai đến đúng thời điểm hơn ai mà thôi. Just in time. Và tôi là một đứa tin tưởng vào cuộc đời, tin lắm! Vì yêu nên tin. Khi yêu một ai đó tôi cũng thường rất tin người đó. Tôi tin cuộc sống này thực sự rất công bình, những gì bỏ ra nhất định sẽ đạt đc, sống hướng thiện, làm việc chăm chỉ, cho đi yêu thương, không đòi hỏi, không sân si...yêu đời thì đời sẽ yêu mình, yêu người thì người sẽ...ô, cái này tôi không dám chắc, bạn đừng nghe tôi nói xong lại trách tôi, "toàn chém gió" nhé...haha...đùa đấy! Tôi vẫn tin, yêu người thì người sẽ...yêu mình! Bạn tin không? Chắc bạn sẽ lôi mấy chuyện tình đơn phương không đâu đến đâu để nói tôi sai, không đâu, just in time, cứ chờ nhé! Sau này nhất định người sẽ yêu mình mà!! Vấn đề là...người khác...hahaha...dạo này tôi thích nói đùa ghê!!! Chắc các bạn giận??? Đừng giận nhé...thôi thì mỗi người một niềm tin, tôi thì luôn tin là vậy! Với có 1 vấn đề trong cuộc sống tôi mà tôi kể chắc bạn không tin đâu nhưng nó là sự thật, vì sao mà tôi tin điều đó, bởi từ trc giờ tôi cũng hay thích đơn phương (do tính tôi cạy miệng cũng không nói nên chuyện hay có tình cảm đơn phương là chuyện bình thường lắm :)) vì ngta k biết để đáp lại nên thành ra "chuyện tình đơn phương" thôiiii), tôi thấy vấn đề thích đơn phương yêu đơn phương cũng là 1 chuyện không vui nhưng cũng k buồn, cảm giác thích 1 ai đó hay cái gì đó nó cũng tuyệt vời nên đối với tôi...chuyện nhỏ!!!, tôi cứ thích đơn phương vậy cho đến khi tình cảm tự tắt, thường là vì tôi đã tìm đc 1 cái gì/ai đó hay hơn để thích...(xin lỗi nhé...=;) thế là sau đấy bắt đầu ng kia ở đâu ra quay sang thích tôi. Mỗi lần như thế tôi lại đập đầu vào gối không ngưng...kiểu "ối giời ơi sao anh k thích sớm hơn..." í nhưng mà tu lệt rồi (too lateeee)...những lúc đó cũng buồn như trấu cắn í nghĩ tình duyên của cô gái thật éo le...nhưng rồi cũng tự lôi triết lí Just in Time ra để an ủi vỗ về bản thân. Hihihi...nói chung anh k sai em cũng k sai, tóm lại chúng ta k đúng thời điểm, never meant to be together! Thế thuiiii....
Mà độc thân cũng vui chứ có làm sao? Just in Time. Không vội nhé! Thật yêu đời! Sáng mai lại đc bật dậy, xỏ chân vào đôi giày màu trắng, chạy chạy chạy (nói thế vì 2 rưỡi mà tôi còn ngồi khoác lác ở đây thì biết sáng mai có người trễ bus, xong lên phòng sinh viên ngồi viết tường trình "em bị đau bụng, mà đường hôm nay lại kẹt xe quá đông...." túm lại là nhào nặn 1 cái mặt tội lỗi nhất có thể và các lí do đáng thương nhất có thể <--- nghề nghiệp quen thuộc của tôi vì tôi là đứa chuyên trễ học), xong rồi đc ngồi học trong lớp thầy Anthony đáng yêu hay có câu quen thuộc "sao Zany hnay ít nói thế nhỉ..." trong khi tôi chẳng bao giờ nói nhiều. Ông thầy kì lạ! Nhưng mà cũng cute có cái bụng tròn như trái bóng đã thế còn hay có tư thế giống con lật đật nữa tôi cảm thấy thật buồn cười kiểu đáng yêu ấy!!! Mỗi lần tôi gọi thầy Doctor Chia...thầy hay ngắt, gọi Anthony thôi...với vẻ mặt hiền hiền như Doraemon í, vì thầy bự bự nên tôi hay liên tưởng đến Doraemon!!! Ôi...mà tôi nói đến đâu í nhỉ, ý là cuộc đời thật đáng yêu, nghĩ đến ngày mai lại đc làm những việc mình hay làm tôi thấy thật thích! Mai tôi sẽ nấu món gì khi đi học về nhỉ??? Phải nghĩ xem!! Tôi rất thích suy nghĩ những việc như thế, cảm giác mỗi ngày đều trôi qua giản dị và hào hứng! Nice day với tất cả những ai đang đọc đến dòng này! Các bạn của tôi!