Zany

Zany

1 thg 12, 2012

Lại một đêm nữa


Muốn viết một chút thôi.

Những ngày trầm. Tôi ngẫm nhiều. Mơ nhiều. Cuộc đời chia làm hai nửa hư thực. 

Tôi cảm thấy mình không thực sự có một ai bên mình. Người tôi nghĩ là thân thực chất chưa đến được giới hạn tình cảm tôi ngỡ như rằng đó. Người tôi yêu thương hết mực, lúc nào cũng lo nghĩ cho người ta, thì một giây người ta cũng không nghĩ cho tôi. Người tôi đặt nhiều hi vọng thì người đó chỉ càng làm cho tôi cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi niềm tin, thất vọng tràn trề. Tôi không quan tâm đến những người tôi không thích, nhưng tôi nhận ra rằng, những người tôi thích, họ cũng không thực sự quan tâm đến tôi.

Tôi đang cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống thực dụng. Không chỉ ở Singapore mà còn ở đất nước của tôi nữa, ở khắp mọi nơi. Tôi muốn đến một nơi nào đó nơi người ta bớt cái suy nghĩ lợi dụng lòng tốt của tôi lại, nơi người ta biết trân trọng tình cảm của tôi một cách thật lòng. Dần dà tôi sợ những ai nói thương tôi, nhớ tôi, vì tôi biết họ chẳng đâu mà. Tôi không muốn trách người khác, tôi chỉ trách tình người cũng chỉ đến đó mà thôi. Nhạt nhòa. Nông cạn. 

Hôm nay tôi khóc vì một người. Vì tôi điện thoại mà người ta không chịu gặp tôi, chỉ nói lạnh nhạt với tôi. Tôi cố gắng tất cả suy cho cùng cũng vì người đó, tôi nói hết lời với người đó, có la mắng, trách móc, cũng là để cho người đó tốt lên, tôi cãi nhau với người khác cũng vì người đó, mà người ta một giây cũng không nghĩ đến tôi, không thương tôi. Khi nào em mới lớn để hiểu tôi? Tôi đi đâu cũng nghĩ về em, gặp cái gì cũng để dành tiền mua cho em vì nghĩ em sẽ thích, sinh nhật em tôi nhắn tin dài thật dài cho em lúc 1 giờ sáng, lúc nào cũng sợ em sẽ thiệt thòi, cố gắng vì em, kiếm đc tiền cũng nghĩ mua gì cho em bây giờ, mà em một cuộc điện thoại cũng vì ham chơi không cần gặp tôi, để mặc tôi thẫn thờ im lặng chờ đợi thật lâu.

Tôi thấy số mình khổ vì tôi nghĩ nhiều quá. Tôi cứ hay một mình nghĩ đến những điều mà chẳng có ai dành thời gian để nhớ về nữa. Tôi nhớ những người không nhớ tôi. Tôi lo cho người mà người thờ ơ với tôi. Tôi dành thời gian để giúp người ta, người ta chỉ nghĩ đó là trách nhiệm của tôi. Tôi buồn lòng nhiều còn người thì vô tâm, mải mê vui sướng nơi đâu. Chỉ biết đòi hỏi tôi phải mua cái này, phải làm cái nọ, phải như thế này, phải như thế khác. 

Tôi buồn nhiều nhưng chẳng nói. Tôi sơn móng tay màu hường cho đời sống tâm hồn hường lên một tí. Cuối năm rồi nhiều chuyện quá lo không xuể. Dọn nhà, pack đồ, vận chuyển hành lí, giặt quần áo về nước, sửa sang toàn bộ nhà mới, màu hường xước. Cảm thấy buồn vì từ chuyện to đến chuyện bé đều chẳng như ý. Tối nào cũng uống nhãn nhục sữa tươi rồi mới ngủ mà mặt vẫn nổi mụn, oil vẫn tiết đều...vì mất ngủ. Chẳng biết cứ cố gắng vì cái gì nữa, người chẳng hiểu, chẳng thương tôi, công việc vẫn chẳng đến đâu, học hành, thi cử dồn dập. Còn có nhiều người không hiểu, ác miệng, đồn đại này kia, tưởng tôi vui sướng lắm, được ai lo cho.

Cô đơn cô đơn nỗi đau, cõi đời lạc lõng như vô tình! Hát và post ảnh tặng các bạn, những ai đang đọc đến dòng chữ này!

  

4 giờ sáng mà vẫn ngủ không được. Chụp ảnh và nghe nhạc đêm khuya vậy!!


4 nhận xét:

  1. ôm em một cái, ôm thôi vì chẳng biết mình có thể làm được gì cho em. :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ôm ôm lại chị. >:D<. em cảm ơn chị nhiều, vì đã chia sẻ.

      Xóa
  2. Không thể yêu cầu người đời cũng phải sống như mình đang sống đâu em ạ <3

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vẫn cứ biết thế nhưng vẫn buồn chị ạ. Chắc là do cái tính mình hay suy nghĩ ko bỏ đc??? Lâu lắm rồi em ko gặp chị Bư, chắc chị cũng đã có nhiều đổi khác. Thật vui vì gặp chị ở nơi này.

      Xóa